[KOOKMIN] | Thương Em Thiệt Hông?

CHƯƠNG 34

"Chiều tàn rơi trên đê nghe tiếng ai

Hẹn hò nhau vui duyên thắm gái trai

Tiếng hò chơi vơi khi trăng ngà lả lơi

Đêm khuya rộn ràng bao tiếng chày buông lơi"

*********

Chỉ còn hơn một tuần nữa thôi là đến ngày cưới rồi, nên là cứ tranh thủ làm được bao nhiêu hay bấy nhiêu vì bên Phác gia cũng cần phải trang trí nên thời gian cũng không còn nhiều nữa.

Ờ thì nói là không có thời gian cho mọi người biết là gấp gáp cỡ nào thôi, chớ sấp nhỏ nó vui thì nó phụ, nó buồn là nó kéo nhau đi chơi.

Còn ai nhớ cái không khí ngày tết ở Điền gia không? Hôm nay cũng giống vậy đó, khoảng sân trước lên đèn sáng chưng để kết hoa làm cổng cưới đó, vui lắm.

"Mọi người biết căn nhà hoang đầu làng nằm sau ngôi miếu Thành Hoàng không?"

Đang tập trung làm đồ nghe Thái Hanh hỏi xong ai cũng ngưng tay ngước nhìn một cách hoang mang.

"Biết sao không, mà có gì không? Đừng có gủ đi ra ngoải nghen" Hiệu Tích trả lời.

"Ừm, trời tối ra ngoải thử xem sao, nghe thiên hạ đồn nhà đó có ma"

"Nghe nói nhà đó có ma còn gủ ra ngoải chi nữa? Muốn ma bắt em hay gì?" Doãn Kỳ lên tiếng.

"Ai đi thì đi nha, Trí Mân ngủ rồi nên em ở nhà" Chính Quốc nói xong thì làm tiếp không quan tâm, ai muốn làm gì làm.

Hỏi cho vui vậy thôi chớ cũng kéo nhau đi ra ngôi nhà hoang đầu làng xem thử cũng vì tính tò mò. Mà người ta hay nói "tò mò chết trước bệnh tim" là có thật, mọi người xem tiếp sẽ biết.

Từ Điền gia ra tới đầu làng cũng không xa lắm, hôm nay trăng sáng nên làm cho cảnh vật cũng đỡ u tối hơn mọi khi, cầm trên tay cây đèn dầu năm con người túm tụm lại đi với nhau ra ngôi nhà bị đồn là có ma.

"Nam Tuấn bự con đi lên trước đi, gì mà túm cái quần người ta quài dị" Thái Hanh khó chịu vừa nói vừa lấy tay túm lưng quần mình lại.

"Thôi thôi, ai đi trước đi tối thui mà bắt đi trước"

Cả đám cứ đùn đẩy cho nhau, Doãn Kỳ hết cách đành phải cầm đèn dầu dẫn đầu, đêm tối gió cứ rít bên tai, những nhánh cây bên đường cũng bị gió thổi mà tạo ra những tiếng động làm cho con người ta dù có cứng cựa cỡ nào cũng phải mềm bớt đi đôi chút.

"Chời ơi, chiện ở nhà làm không hết, bỏ thằng Quốc ở nhà làm một mình rồi kéo nhau đi chơi cái gì vậy mấy đứa" Thạc Trân nãy giờ nuốt nước miếng liên tục.

"Nam mô a di đà Phật" Hiệu Tích thì miệng liên tục niệm Phật.

"Im lặng đi, nói nhiều quá ma nó nghe bắt hết bây giờ"

Thế là cả bọn im lặng túm tụm lại với nhau hướng tới miếu Thành Hoàng, tới cửa miếu khói bay nghi ngút chắc là nãy có ai tới thắp nhang, năm con người có trái tim mỏng manh men theo lối nhỏ bên cạnh miếu dẫn vào ngôi nhà bị đồn là có ma.

"Hỏng ấy mình đi dìa được hông?"

Nam Tuấn mặt cắt không còn giọt máu, níu tay cả đám lại không muốn đi, Thái Hanh quay người lấy tay bịt miệng Nam Tuấn kéo cậu đi tiếp.

Đứng phía trước căn nhà hoang, cảnh vật ở đây có vẻ u ám vì không có hơi người nên cảm giác ở đây âm khí nhiều hơn, gió bên trong nhà thổi ra làm cho ai nấy đều lạnh sống lưng, cả bọn nuốt nước miếng nhìn nhau mà không ai nói câu nào.

"Dô trước đi"

Chưa kịp làm gì thì cái cây to bên cạnh ngôi nhà phát ra những tiếng xào xạc, có cả tiếng của những con mèo hoang, vào ban đêm chúng thi nhau kêu gào nghe chẳng khác gì tiếng khóc của mấy đứa trẻ mới sinh.

"Cót két...cót két..."

Đâu đó bên tai của cả bọn là tiếng "cót két" nó giống như tiếng giá võng có người nằm lên rồi đong đưa. Hơi lạnh chạy dọc sống lưng từng người một, Hiệu Tích nãy giờ nhắm mắt miệng liên tục niệm "nam mô a di đà Phật".
Sau tiếng "cót két" thì đến giọng cười lạnh người phát ra từ phía cây to cạnh nhà, cả bọn không hẹn mà cùng nhìn về một hướng. Trên ngọn cây to với tán lá xum xuê, có một bóng trắng với mái tóc dài đang mắc lên cành cây, nó nằm nghiêng mình trên tóc đong đưa theo làn gió, hóc mắt đen thui hướng về năm con người đứng im như tượng nhoẻn miệng cười làm lộ ra hàm răng nanh đen không thua gì cặp mắt của nó cả.

Gió thổi mạnh nó càng đong đưa nhiều hơn, tiếng "cót két" cứ thế mà phát ra đều như một bản nhạc cộng thêm giọng cười của nó vang lên không khác gì đang hát, nó đưa tay thả lòng thòng hướng xuống phía dưới như đang tận hưởng cuộc sống. Khung cảnh "nên thơ" đó chắc sẽ ám ảnh cả bọn đến suốt đời mất thôi.

"C-có...c-có...c-có...c-có...MA!!!"

Thái Hanh nãy giờ đứng như trời chồng, ráng mở miệng nói mà sợ tới nỗi bị cà lăm luôn rồi.
Cả bọn lúc đi thì yếu đuối, sợ sệt dữ lắm, tay níu tay không dám đi tới chỉ muốn bước lùi vậy mà sau khi gặp được cái người nằm "hóng gió" trên cành cây thì tự nhiên mạnh hơn.

Không, ý là mạnh đứa nào đứa đó chạy.

Cả năm người sau khi hoàn hồn thì bỏ của chạy lấy người. Cắm đầu cắm đổ chạy về Điền gia mặc kệ đồng đội của mình ra sao, mình không có sao là được rồi.

Tình hình ở Điền gia thì vẫn như cũ, Chính Quốc đang cùng mọi người gắn trái cây để làm cặp long phụng trưng lên bàn thờ gia tiên, nói chung thì năm con người kia đi rồi cảm thấy yên ắng hơn hẵn.

"Tụi nhỏ chưa về luôn sao? Đi đâu mà lâu dữ dị đa?" bà Điền từ trong nhà đi ra nhìn mọi người làm việc, thấy thiếu đi mấy đứa con của bà nên thắc mắc hỏi.

"Chưa có ai dìa hết má, chắc bị ma giấu rồi" Chính Quốc trả lời.
"Nói bậy, tối rồi không có nói bậy"

Bà Điền vừa dứt lời thì nghe xa xa giọng của Thái Hanh là lớn nhất đang từ từ tiếng về phía cổng Điền gia.

"Aaaa!! Má ơi!! Có MA!!!"

"Kìa, dìa gòy kìa má"

Cả bọn tung cửa chạy vô thở hỗn hễn, Thạc Trân với Thái Hanh thì đứng vuốt vuốt ngực lấy hơi lên, còn ba người còn lại thì nằm luôn dưới đất.

Sau một hồi lấy lại bình tĩnh, Thái Hanh thấy man mát dưới ống quần, cậu ngó xuống nhìn xem là gì thì...

"Ướt...ướt rồi"

Cả Điền gia không hẹn cùng nhìn về hướng Thái Hanh.

"Ướt gì?" Doãn Kỳ hỏi lại.

"Ướt cái quần em rồi...huhu"

Nói rồi Thái Hanh vừa khóc vừa chạy xuống nhà sau để thay đồ, cậu khóc um chời hết lên.

"Anh nhỏ cái giọng lại cho Trí Mân ngủ" Chính Quốc nói với theo để dặn, bé con của anh đang ngủ mà ồn ào sao bé con ngủ được.
"QUỐC ƠI!! VÀO ÔM EM NGỦ!! ANH HANH ỒN QUÁ ĐI"

Thấy chưa, bé con thức giấc rồi kìa!!!

HẾT CHƯƠNG 34

- 8/3 dui dẻ nhenn 😘

- Chúc Yoongi sinh nhật vui vẻ. I love u 🥰🤗🥳🥳

- Cmt với vote cho tui với nhen, yêu cả nhà 😘