[ĐM][ABO]Để ý đến anh một chút đi mà!

Chương 6

Có lẽ nhờ đêm mưa bão ấy, quan hệ giữa Tưởng Nghiêu và bạn cùng bàn cũng coi như ổn hơn chút, hơn hai tuần không xảy ra xung đột nào quá lớn.

Hằng ngày cũng có lời qua tiếng lại, nhưng cũng không nhiều, dần dà trong lớp liền có nhiều người để ý tới Tưởng Nghiêu hơn.

“Tưởng Nghiêu, cậu sao lại dám đấu khẩu với Doãn Triệt thế? Trước giờ đã quá xem thường cậu rồi.” Chương Khả kính nể mà nói.

Tiết thể dục được tự do vận động, phần lớn Alpha chơi bóng. Beta và Omega sẽ vây quanh xem.

Thời tiết rất nóng, chạy nhảy một lát chắc chắn mồ hôi đầy người, buổi chiều còn có hai tiết , nếu quần áo dính trên người rất khó chịu, Tưởng Nghiêu lại không thích náo nhiệt, cùng Chương Khả ở sân thể dục bên cạnh tìm cái ghế dài để ngồi.

Mới vừa rồi tìm một vòng, chỉ có cái ghế Doãn Triệt ngồi còn trống, Chương Khả do dự mà không dám đi qua, Tưởng Nghiêu liền ngồi xuống bên cạnh Doãn Triệt , hướng phía Chương Khả vẫy tay: “Tới đây, Chương Khả, bạn cùng bàn của tôi không ăn thịt cậu đâu.”

Doãn Triệt sắc mặt liền đen:

“ Cậu đυ.ng vào tôi rồi.”

Tưởng Nghiêu cúi đầu thấy tay hắn chạm vào tay áo đồng phục của cậu.

“……”

Tưởng Nghiêu dịch tay ra một cm : “Khó chiều thế, chả có tí thân thiện với bạn gì cả…… Ai, Cậu không nóng hả? Cúc áo còn đóng cao như thế?”

Đồng phục của Nhất Trung có nhiều loại, ngắn có, dài có, mà Doãn Triệt từ khai giảng đến bây giờ, chỉ mặc đồng phục sơ mi trắng, cúc áo đóng đến

trên cùng , tiết thể dục cũng không đổi.

Nếu không phải biết Doãn gia có tiền, hắn còn tưởng rằng cậu chỉ mua có một bộ đồng phục đấy.

“ Không nóng ” Doãn Triệt nhíu mày, “ Cậu ra chỗ khác mà ngồi, đừng dựa vào tôi gần như thế.”

“Không được, Chương Khả cũng muốn qua đây ngồi, tôi ngồi xa thì hết chỗ rồi, bên cậu còn thừa chỗ kìa, cậu cũng dịch qua đó chút đi.”

“Không thích.”

“ Cậu thật là... Vậy để tôi.” Tưởng Nghiêu làm bộ muốn dựa gần hơn nữa.

Doãn Triệt lập tức đứng lên, xù lông thỏ: “ Cậu có bệnh?”

Tưởng Nghiêu cười hỏi: “ Thế cậu có thuốc hửm?”

Doãn Triệt chửi người không thể so với đẳng cấp hoàng kim của Tưởng Nghiêu, nghẹn nửa ngày, cuối cùng quay người lại, bực mình bỏ đi.

Chương Khả ở một bên xem đến trợn mắt há hốc mồm, không ngừng vỗ tay : “Tưởng Nghiêu, cậu thật là dũng cảm a.”

Tưởng Nghiêu liền hướng cậu ta vẫy tay: “Lại đây ngồi, tiểu đệ đệ.”

Chương Khả tung ta tung tăng mà đi qua ngồi: “Làm khó cậu rồi thế mà cậu còn muốn ngồi cùng bàn với cậu ta hả? Doãn Triệt này, tính tình thật sự kì quái, chúng tôi ngày thường đều không dám lại gần.”

Đã nhìn ra. Tưởng Nghiêu mấy ngày hôm trước bị kéo vào một cái group, phát hiện thiếu một người, chẳng cần đoán cũng biết là Doãn Triệt.

“Kỳ thật cậu ấy không đáng sợ lắm đâu, chỉ là Beta, các cậu nhiều người như vậy, còn sợ bị một Beta khi dễ?”

“Nhưng nhà cậu ta có tiền , vạn nhất chọc tới , cậu ta bảo cha cậu ta đuổi học tôi thì sao? Tôi cũng không dám mạo hiểm như vậy.”

Tưởng Nghiêu tưởng tượng bộ dạng Doãn Triệt ỷ thế hϊếp người…… Thật sự không tưởng tượng  ra.

“ Cậu ấy không làm thế đâu.”

“ Cậu làm sao mà dám khẳng định như thế?”

“Chính là cảm thấy như vậy.”

Chương Khả nghi hoặc mà liếc hắn một cái, đem người trước mặt xếp vào hàng ngũ

" kì quái". Chỉ là so với Doãn Triệt ít kì quái hơn, tạm thời không chấp .

“ Không tính gia đình cậu ta, nhưng cậu ta còn có một em trai Alpha cơ, nhỡ hắn tìm tôi báo thù thì sao?”

Tưởng Nghiêu nhịn cười không được.

Em trai? Em trai cậu ấy không giúp các cậu bắt nạt cậu ấy đã là tốt lắm rồi.
Nói đến em trai Doãn Triệt, Tưởng Nghiêu có chút tò mò: “ Em trai cậu ấy tên gì vậy? Học lớp nào? Tôi lần trước mới chỉ nhìn qua một chút thôi.”

Chương Khả trừng lớn mắt:

“ Em trai Doãn Triệt chính là đại giáo thảo đó!! Doãn Trạch lớp 3, cậu thế mà lại không biết à?”

Nga, thì ra là hắn chiếm hết tình yêu của Omega rồi.

“Thật đúng là không biết.”

“ Tin tức của cậu chậm thế, về sau nghe tui nói nhiều một chút, nhất định sẽ có thêm kiến thức .” Chương Khả khó có khi được huênh hoang như thế “ Doãn Trạch là Alpha được hâm mộ nhất trường chúng ta, trong nhà có tiền, lớn lên lại đẹp, Omega thích hắn có thể vây mười vòng sân thể dục á!”

“ Hình như gộp toàn bộ Omega của Tây Thành cũng không nhiều thế nhỉ?”

“Khụ khụ, tôi chỉ là dùng biện pháp phóng đại chút thôi, cậu chắc không chăm chỉ nghe tiết văn của thầy Ngô hả…… Nhưng cái này không phải trọng điểm, trọng điểm là Doãn Trạch nhân khí thật sự  cao, hơn nữa tin tức tố cực kì mạnh, đem một đám tiểu O mê đến đầu óc choáng váng, còn có cả lớp trưởng lớp chúng ta.”
Chương Khả nhìn xung quanh một vòng : “ Ấy, lớp 3 cũng học thể dục, cậu xem, chỗ được vây quanh nhiều nhất kia chắc chắn là Doãn Trạch đang chơi bóng ,  cái người bên cạnh mừng như điên kia còn không phải là lớp trưởng à?”

Tưởng Nghiêu nhìn theo tầm mắt cậu ta, chỗ nào đó trên sân bóng rổ được vây quanh bằng vài vòng người, chật như nêm cối, căn bản nhìn không thấy người chơi bóng, chỉ truyền đến từng trận hoan hô.

Trần Oánh Oánh vóc dáng không cao, đứng bên ngoài vòng vây nỗ lực mà nhón chân, cũng không biết thấy người không, tóm lại cùng đám người hét chói tai là được. Bên cạnh Hàn Mộng giống như đang trào phúng cô vài câu, làm Trần Oánh Oánh tức giận đến nhảy dựng lên đánh hắn, Hàn Mộng cười ha ha, lại nói gì đó, tiếp theo ngồi xổm xuống . Trần Oánh Oánh không chút khách khí mà nhấc chân cưỡi lên , ngồi ở trên vai Hàn Mộng , được khiêng lên, tầm nhìn đột nhiên trống trải, cuối cùng cũng thấy rõ tình hình trong sân , cánh tay càng ra sức múa may đến quay cuồng .
Tưởng Nghiêu thu hồi tầm mắt, quay đầu, thấy Doãn Triệt ở sân thể dục bên kia đứng dưới tàng cây, chung quanh không ai.

Bóng cây loang lổ mà chiếu vào trên mặt cậu, mơ hồ không nhìn thấy thần sắc, nhưng ánh mắt rõ ràng cũng hướng tới sân bóng rổ .

Ca ca cùng đệ đệ, một người được toàn trường hoan nghênh, một người lại bị toàn học sinh xa lánh.

Rất thú vị.

Câu lạc bộ ở Nhất Trung vô cùng phong phú, quy định mỗi học sinh mỗi năm học đều cần báo danh tham gia một câu lạc bộ. Các câu lạc bộ chọn một ngày nào đó liền tổ chức triển lãm, hấp dẫn được càng nhiều học sinh, thì xin được càng nhiều tiền hỗ trợ sinh hoạt clb , học sinh trong trường gọi là “Trăm đoàn đại chiến”.

Tưởng Nghiêu muốn tìm một câu lạc bộ nhàn rỗi chút, nghỉ trưa đi theo bọn Chương Khả chọn câu lạc bộ.
Hai bên sân trường đã đầy các bàn tuyển sinh, người người cầm loa phóng đại âm thanh:

“Các bạn học đi qua xin đừng bỏ lỡ ! Câu lạc bộ bóng rổ đang tuyển thành viên! Ở câu lạc bộ chúng tôi quy tụ toàn là Alpha xịn xò, cũng có thể là toàn Alpha đẹp trai nhất trường nha. Câu lạc bộ bóng rổ!!! Câu lạc bộ cho mãnh A!!!”

“ Hê hê , chán ghét những Alpha nói lời sến súa? Chán ghét Omega hay làm ra vẻ? Gia nhập câu lạc bộ manga anime đi! Nếu là các nhân vật trong sách , nhất định có thể làm cho mọi người cảm thấy thoả mãn!”

“ Luôn cập nhật tin tức của Nhất Trung nhanh nhất.

Chúng tôi đem sự nghiêm túc, nỗ lực, dụng tâm làm tin , đưa đến những tin tức hàng đầu, truyền bá bạo bát quái. Xin hãy đến với câu lạc bộ truyền thông!”

Tưởng Nghiêu đi ngang qua, hỏi Chương Khả: “ Cậu báo danh câu lạc bộ nào?”
Chương Khả: “ Giống năm trước, câu lạc bộ truyền thông!”

Tưởng Nghiêu gật đầu: “ Tôi cũng đoán được.”

Đi dạo mấy cái quầy hàng câu lạc bộ , khẩu hiệu đều rất hấp dẫn người, hoạt động cũng đều muôn màu muôn vẻ, nhưng Tưởng Nghiêu muốn tìm một cái câu lạc bộ ít phải sinh hoạt thì thật khó kiếm.

Đi hết gần một nửa, mọi người đã chọn được câu lạc bộ yêu thích, chỉ còn hắn tiếp tục đi.

Tùy ý nhìn xung quanh thì thấy Dương Diệc Nhạc ngồi ở một cái bàn, trước bàn để

" Câu lạc bộ mĩ thuật"

“Oa , cán bộ môn toán còn biết vẽ tranh hả?” Tưởng Nghiêu đi qua , nhìn nhìn tập tranh trên bàn, nhân vật chân dung sinh động như thật.

Dương Diệc Nhạc được khen liền đỏ mặt: “ Cũng biết vẽ một chút……”

“Khiêm tốn quá, rõ ràng là vẽ rất đẹp luôn, nghệ lý song toàn, lợi hại lợi hại.”
“Cảm ơn……”

“Cậu là trưởng câu lạc bộ?”

“Không phải…… Học trưởng có việc, tôi tới hỗ trợ.” Dương Diệc Nhạc cắn cắn môi “Tưởng Nghiêu, cậu không phải thích manga anime sao, câu lạc bộ này của chúng tôi rất thích hợp với cậu…… Cậu muốn tham gia không?”

Tưởng Nghiêu cười cười: “Không được, tôi vẽ tranh xấu lắm, cũng không có hứng thú, chỉ biết xem thôi.”

Dương Diệc Nhạc thoạt nhìn có chút uể oải: “ À thì ra vậy.”

“Không sao đâu, chắc chắn sẽ còn người khác tới đăng kí.”

“Hy vọng thế…… Nếu học kỳ này không chiêu mộ được hơn mười người thì năm sau câu lạc bộ sẽ bị giải tán mất……”

“A? Vì cái gì?”

“Trường học quy định…… một câu lạc bộ mười người mới được thành lập. Học kỳ này có vài học tỷ học trưởng năm ba đều rời câu lạc bộ, hiện tại tính cả tôi chỉ còn lại có sáu người, hôm nay thêm ba người, chỉ còn thiếu một người……”
Dương Diệc Nhạc rũ mắt, đáng thương vô cùng.

Tưởng Nghiêu trong lòng đối với Omega , ý muốn bảo hộ đột nhiên xuất hiện.

Ừm, câu lạc bộ vẽ tranh chắc cũng chỉ có vẽ, không cần sinh hoạt nhiều, hay là hắn đăng kí cho đủ......

Vừa nghĩ xong, liền có người lên tiếng : “ Câu lạc bộ vẽ tranh đúng không! Cuối cùng cũng tìm được rồi!”

Dương Diệc Nhạc ánh mắt sáng lên: “ Bạn học , bạn muốn báo..báo danh sao...?”

Thanh âm của cậu dần dần nhỏ lại.

Người này là Alpha.

Nhìn dáng vẻ rất cao, tinh thần phấn chấn, còn mang theo chút trẻ con, là học đệ à, mở miệng sang sảng: “Đúng vậy đúng vậy, tôi thích vẽ tranh lắm! Chỉ là vừa mới bắt đầu học, vẽ không tốt lắm, các cậu có nhận không?”

Dương Diệc Nhạc có chút chần chờ: “ Bạn ơi…… Báo danh nói, một năm không thể đổi……”
Alpha thông thường đều không phải kiểu có tính nhẫn nại để vẽ tranh , câu lạc bộ chủ yếu đều là Omega với Beta, chưa bao giờ có Alpha gia nhập.

Alpha kia lại rất kiên trì: “ Tôi sẽ không đổi! Về sau đều sẽ không đổi, năm ba tính sau nhưng năm nhất năm hai nhất định không đổi!”

“Thật sự?” Dương Diệc Nhạc vui vẻ mà cười, “Kia…… Chỗ này cậu điền tên vào đi”

“ Được!”

Chẹp... xem ra hắn lại phải tiếp tục tìm.

Càng đi đến cuối cùng, câu lạc bộ nhân khí càng thấp , người vây quanh hỏi tình hình cụ thể và tỉ mỉ cũng không nhiều.

Tiếng người nhỏ dần, tiếng ve lại vang.

Quầy hàng cuối cùng đã ra khỏi phạm vi cây cối mọc, không có bóng cây che lấp, ánh mặt trời chói loé khiến người ta phải nheo mắt.

Tưởng Nghiêu giơ tay chặn ánh sáng, miễn cưỡng thấy rõ con đường phía trước.
Đi được hai bước thì dừng.

Người ngồi ở quầy hàng cuối cùng kia, nhắm hai mắt, mặt hướng về phía ánh nắng, màu da trắng nõn bị nắng chiếu gần như trong suốt.

Cậu một mình ngồi ở đó.

Một trận gió nhẹ phất quá, đem mấy sợi tóc mềm thổi bay bay.

Phảng phất giây tiếp theo sẽ sinh ra cánh, theo gió bay về phía ánh mặt trời chói nhất.

Cùng với thiên sứ không khác nhau bao nhiêu.