[ĐM][ABO]Để ý đến anh một chút đi mà!

Chương 9

Tiết đầu tiên của buổi sáng.

Ngô Quốc Chung đứng ở trên bục giảng, thanh âm to lớn vang dội như cũ, chỉ là so với ngày thường hòa hoãn chút: “Các bạn học, Phòng Giáo Vụ đã phát thông báo, bởi vì gần đây trời tối sớm, trường học lo lắng an toàn của mọi người, cho nên từ hôm nay trở đi, không cho phép học sinh ngoại trú xin học tiết tự học buổi tối, học sinh nội trú tự học bình thường.”

Vừa tan học, toàn lớp đều nổ tung .

“ Có phải nghiêm trọng lắm không? Trường cũng ra thông báo luôn rồi”

“Dương Diệc Nhạc hôm nay không đi học, cũng không biết thế nào…… Sẽ không nghĩ quẩn trong lòng đi……”

“ Tôi sáng nay thấy Trương giáo chủ mang theo tứ đại hộ pháp đi tuần ở cửa sau, chắc thật sự nghiêm trọng.”

“Vì cái gì chỉ học sinh ngoại trú không được tự học buổi tối a, học sinh nội trú cũng sợ lắm chứ, tường trường học lùn như vậy, ngộ nhỡ cái tên biếи ŧɦái trèo tường vào thì phải làm sao ?”

“Tiết tự học buổi tối kết thúc thì chúng ta cùng nhau về? Tốt nhất là đi chung nhiều người chút, có gì còn kịp ứng phó.”

……

Tưởng Nghiêu chân đạp lên ghế dựa: “Triệt Triệt, buổi tối chúng ta cùng nhau về kí túc xá, tôi đưa cậu về ”

Doãn Triệt không thèm nhìn hắn: “Lăn, không cần.”

“ Cậu lại đem hảo tâm của tôi biến thành lòng lang dạ sói à? Cậu với em trai cậu cũng có điểm giống nhau đấy.”

“Câm miệng, đừng có nhắc đến em trai tôi.”

Tưởng Nghiêu “Tấm tắc” hai tiếng, không cùng tên cuồng em trai này so đo.

Dương Diệc Nhạc qua hai ngày mới đến trường học, vừa tiến vào phòng học, lập tức bị một đám người vây quanh, Trần Oánh Oánh che chở cậu về chỗ ngồi, cản mọi người lại: “Các người đừng chặn đường, để người ta ngồi xuống đã.”

“Cảm ơn lớp trưởng.” Dương Diệc Nhạc sắc mặt thoạt nhìn thì tốt, chỉ là cười có chút miễn cưỡng.

Mọi người đều có rất nhiều chuyện muốn hỏi, nhưng vài người ngươi xem ta ta xem ngươi, ai cũng chưa dám mở miệng.

Dương Diệc Nhạc một tay trói gà không chặt, bị một tên Alpha lưu manh bắt đi, nghe nói thời điểm tìm được quần áo xộc xệch, khóc không ngừng, trên cơ bản đều có thể đoán được chuyện gì xảy ra .

Không ai nhẫn tâm bóc vết sẹo của cậu.

“ Cậu yên tâm, người xấu nhất định sẽ bị bắt .” Trần Oánh Oánh vỗ vai cậu “Có chuyện gì có thể nói với chúng tôi ,

không muốn nói cũng không sao.”

Dương Diệc Nhạc gật gật đầu, vừa định mở miệng, Chương Khả đột nhiên ở cửa kêu:

“ Diệc Nhạc! Thầy Ngô kêu cậu đi một chuyến.”

Lúc Dương Diệc Nhạc đi rồi, Trần Oánh Oánh một phen túm lấy Chương Khả: “ Thầy Ngô tìm cậu ấy làm gì? Bắt được lưu manh rồi?”

Chương Khả từng chút một bị đám người vây quanh, giọng cũng lớn chút: “ Hình như không phải, nhưng tôi thấy Trương giáo chủ cùng thầy dạy môn tâm lí học cũng ở đó, có thể là định ổn định tâm lí cho cậu ấy. Hầy , gặp loại sự tình này, ai mà có thể không lưu lại bóng ma tâm lý đâu……”

Mọi người đều tiếc hận mà thở dài: “Dương Diệc Nhạc quá thảm……”

“Phát sinh chuyện như vậy, về sau làm sao còn dám tìm Alpha ……”

“Phỏng chừng còn sẽ bị người ta chỉ chỉ trỏ trỏ……”

Trần Oánh Oánh cả giận nói: “Ai mẹ nó dám chỉ chỉ trỏ trỏ? Lại không phải cậu ấy sai, Dương Diệc Nhạc thành tích giỏi,  lớn lên tính cách cũng tốt, như thế nào mà không dám tìm Alpha cho mình?”

Mọi người thấy cô phát hỏa, không dám nói thêm nữa , trong lòng thổn thức, lại thảo luận vài câu, từng người rời đi.
Tưởng Nghiêu gõ gõ cái bàn bên cạnh : “ Haiz, nhìn thấy không, thế giới này thật đáng sợ, bị người xấu chiếm tiện nghi đã đủ thảm, còn phải bị người ta nghị luận. Cho nên nhá, tôi khuyên cậu buổi tối về ký túc xá thì nên đi cùng tôi.”

Doãn Triệt: “Không cần, nếu tôi gặp loại sự tình này, tôi trước tiên gϊếŧ đối phương, sau sẽ tự sát, ai nghị luận đều  không nghe thấy.”

“ Mẹ, đáng sợ như vậy?” Tưởng Nghiêu chấn động, “Kế sinh cục hẳn là tìm cậu giúp giải quyết vấn đề dân cư , tổ chức hoà bình thế giới hẳn là sẽ cho cậu giải thưởng ý kiến sáng tạo nhất .”

Doãn Triệt: “ Tôi nói thật, chết có cái gì đáng sợ, hai mắt chuyện gì cũng không cần thấy nữa, đáng sợ chính là còn sống .”

Tưởng Nghiêu vỗ tay: “ Nhóc con hôm nay nói toàn lời hay , Nhất Trung văn hào sắp tới rồi.”
Bạn học phía trước nghẹn cười , nghẹn đến vất vả, bả vai đều run, gắt gao che miệng lại, không dám cười ra tiếng.

Doãn Triệt: “ Cậu câm miệng!”

Tưởng Nghiêu - nếu bảo câm miệng liền câm miệng, thì không phải Tưởng Nghiêu: “Không nói giỡn, nói thật đó , tôi cảm thấy Dương Diệc Nhạc hẳn là không có việc gì, cậu cũng đừng quá lo lắng cái tên lưu manh kia, hắn không có can đảm làm mấy việc trái pháp luật đâu.”

“ Sao cậu biết?”

“Không tin lát Dương Diệc Nhạc trở lại cậu hỏi cậu ta, tôi đoán cậu ta thật sự có bị hắn quấy rối, cũng có khả năng bị chiếm tiện nghi, nhưng cái việc nghiêm trọng hơn…… hẳn là không có.”

“ Chỉ thế thì sẽ tính là không có việc gì?”

“A? Không có thì là không việc gì rồi ? Còn có thể như thế nào?”

“ Cậu là Alpha, cậu đương nhiên cảm thấy không có việc gì.” Doãn Triệt ánh mắt lạnh lùng, “Nhưng đối với Omega…… việc mới vừa bắt đầu.”
Sau hai tiết , Dương Diệc Nhạc rốt cuộc đã trở lại.

Đi theo cậu còn có thầy Ngô và thầy Trương, thầy Ngô trước thanh thanh giọng, nói: “Các bạn học, đều yên lặng một chút, thầy Trương có chuyện muốn nói.”

Kỳ thật không cần thầy nhắc nhở, bên dưới đã sớm im lặng, đều nhìn chằm chằm ba người trên bục giảng.

Dương Diệc Nhạc co quắp bất an mà vặn ngón tay, cúi đầu trầm mặc.

“Khụ, các bạn học, bạn Dương Diệc Nhạc mấy ngày hôm trước sau khi tan tiết tự học buổi tối , lúc về nhà , có bị học sinh trường khác quấy rối, may mà cậu ấy có cầm theo dao dọc giấy, chém vào tay đối phương, đối phương bị như vậy mới dừng tay, không có gặp nhiều nguy hiểm. Nhưng là Dương Diệc Nhạc bởi vậy đã chịu nhiều kinh sợ, hy vọng mọi người trong khoảng thời gian này quan tâm bạn ấy nhiều hơn, phát huy tinh thần hữu ái giữa các bạn trong lớp……”
Trương giáo chủ thao thao bất tuyệt mà nói liên tiếp về tầm quan trọng của tình hữu nghị , xong rồi đối Dương Diệc Nhạc nói: “Dương Diệc Nhạc, em cũng nhanh ổn định lại tinh thần, đừng làm thầy cô, các bạn và gia đình lo lắng, biết không? Có cái gì khó khăn tìm mọi người hỗ trợ, chúng tôi đều rất sẵn lòng.”

Dương Diệc Nhạc gật đầu, tiếng rất nhỏ mà nói: “Cảm ơn thầy, cảm ơn mọi người.”

Trương giáo chủ vỗ vỗ vai cậu, bảo cậu về chỗ ngồi, tiếp theo nói: “ Những vẫn cần nhắc nhở mọi người một chút, phòng vệ chính đáng tuy rằng không sai, nhưng cũng phải chú ý không thể phòng vệ quá khích, nếu không vẫn phải chịu trách nhiệm pháp luật ”

Hai thầy vừa đi, cơ hồ tất cả mọi người đều vây tới chỗ Dương Diệc Nhạc , mồm năm miệng mười mà nói: “Thật tốt quá, Dương Diệc Nhạc, cậu suýt hù chết bọn tôi, không có việc gì là tốt rồi, không có việc gì là tốt rồi.”
Trần Oánh Oánh còn cảm thấy chưa hết giận: “Làm tốt lắm Dương Diệc Nhạc, không làm cho  Omega chúng ta mất mặt, nhưng mà tôi cảm thấy cậu lúc ấy chỉ chém hắn một phát là quá hời cho hắn rồi, cậu phải cầm cái dao đâm thẳng vào thịt hắn……”

Dương Diệc Nhạc bị cô làm mẫu động tác sợ tới bay màu: “Lớp trưởng…… Đừng nói nữa, thật là khủng khϊếp……”

Chương Khả: “ Tôi không thể để mấy tên hóng hớt ngoài kia đồn bậy bạ được, tôi phải đi loan tin đính chính cho cậu!”

Hàn Mộng: “ Cậu thì không đồn bậy bạ ? Loại tin này không phải cậu hóng nhanh lắm à?”

Chương Khả cả giận nói: “ Tôi đương nhiên không có! Tôi hai ngày này cũng không có cùng họ nói chuyện phiếm gì cả nhé!!”

Hàn Mộng giơ ngón tay cái: “Chương Khả, cậu rốt cuộc cũng có lúc ra dáng đàn ông.”
Chương Khả: “ Tôi lúc nào cũng ra dáng hơn cậu đấy nhé.”

Hàn Mộng ngón tay cái lập tức đổi thành tay hoa lan: “ Tôi khen cậu mà cậu lại chê tôi?!”

Trần Oánh Oánh: “Được rồi, cãi nhau xong chưa? Hai cậu nhanh đi ra ngoài làm sáng tỏ tin đồn đi, tên nào còn bịa đặt kêu tôi tới, tôi xé lát mỏ bọn họ.”

Dương Diệc Nhạc run run: “Lớp trưởng, thầy vừa mới nói, không cần phòng vệ quá khích……”

Sự tình nhìn như có cái kết quả viên mãn rồi , Tưởng Nghiêu quay đầu nói: “ Cậu xem, này không phải được giải quyết rồi sao?”

Doãn Triệt khẽ hừ một tiếng, không nói gì.

Buổi chiều tiết thể dục .

Đại hội thể thao đến gần, trên sân bóng rổ Alpha chơi bóng giảm nhiều , chắc đều đi huấn luyện hạng mục thi đấu. Alpha phần lớn hiếu thắng, hoạt động này lại giúp chứng minh thực lực của bản thân  , ai cũng không muốn thua.
Tưởng Nghiêu quen thói ăn không ngồi rồi , tung tăng đi dạo, dạo đến sân bóng rổ, nhìn thấy em trai Doãn Triệt chơi bóng

Lúc này không có quá nhiều người vây xem , hắn mới may mắn được chiêm ngưỡng tư thế chơi bóng oai hùng của giáo thảo Nhất Trung .

Bình tĩnh mà xem , đánh cũng không tồi, động tác sạch sẽ lưu loát, ném rổ phải hơn mười người ở Bát Trung, còn là giáo thảo tư bản. Chậc ,chậc ..chỉ là cả người toát ra khí thế “Lão tử mạnh nhất , không phục tới chiến” kiêu ngạo , ngông cuồng , nhìn kiểu gì cũng đều giống cái tên miệng còn hôi sữa -  tiểu hài nhi.

So với hắn trước kia không khác biệt lắm.

Tưởng Nghiêu đứng ở bên cạnh nhìn một lát, không hoan hô không reo hò. Doãn Trạch lại đột nhiên dừng lại, nhíu mày hướng hắn kêu:

“ Anh nhìn cái gì mà nhìn?”

Xem cũng không cho xem? Cái tính đại thiếu gia gì đây. Tưởng Nghiêu đang muốn phủi mông chạy lấy người, bỗng nhiên từ phía sau truyền đến một thanh âm:
“ Anh chỉ đứng đây nhìn thôi, sẽ không làm phiền em.”

Thì ra không phải nói hắn.

Tưởng Nghiêu quay đầu: “Sân bóng rổ cũng không phải cậu ta xây, cậu muốn nhìn thì cứ nhìn đi.”

Doãn Triệt trừng hắn: “Đừng xen mỏ vào.”

Tưởng Nghiêu thức thời mà nói: “ Được, được, không tham dự hai anh em các người yêu hận tình thù.”

Nhưng hắn lựa chọn rời khỏi cuộc nói chuyện thì Doãn Trạch lại càng muốn kéo hắn vào: “ Anh là bạn cùng bàn mới của anh tôi đúng không? A, bộ dạng cũng không ra sao cả.”

Tưởng Nghiêu: “?”

Doãn Triệt: “ Em đừng mắng cậu ấy, cậu ấy là bạn anh.”

Tưởng Nghiêu: “Oa nga, cảm động quá đi ò .”

Doãn Triệt: “Lăn.”

Doãn Trạch hung hăng đem bóng rổ nện xuống mặt đất  , bóng “ Độp!” một tiếng :

“ Bạn? Anh, anh khi nào thì sẽ đi kết giao bạn bè? Không phải tính tình trước giờ luôn kì quái à?”
Tưởng Nghiêu: “Vị tiểu đệ đệ này, nếu muốn được anh trai chú ý cũng không nên dùng phương thức ấu trĩ này chứ.”

Doãn Trạch: “Ai mẹ nó muốn anh ta chú ý?”

Tưởng Nghiêu: “Nếu thiệt tình chán ghét, sẽ không luôn miệng gọi anh.”

Doãn Trạch: “ Mẹ nó, toàn là ngụy biện.”

Bóng rổ rơi xuống, nhảy trên đất vài cái, lăn đến bên chân Doãn Triệt . Cậu nhặt lên, đưa qua : “A Trạch, bóng.”

Doãn Trạch một cái bép vỗ rớt  bóng trong tay cậu :

“ Anh chỉ giả làm người tốt, dối trá!” Nói xong cũng không quay đầu lại mà đi.

Tưởng Nghiêu đem bóng một lần nữa nhặt lên : “ Chơi một trận không?”

Doãn Triệt nhìn theo hướng Doãn Trạch rời đi : “Lần sau đi, tôi tìm em ấy nói chuyện đã.”

Tưởng Nghiêu cảm thấy hết thú vị, đưa lưng về phía khung bóng rổ , tiện tay ném đi...
Một quả ba điểm.

Tác giả có chuyện muốn nói:

Doãn Trạch: Tôi mới không cần người anh trai này, không ra dáng anh trai gì hết, tôi còn lâu mới gọi anh ta là anh, không cần lúc nào cũng xưng anh gọi em với tôi! Anh!