[ĐM][ABO]Để ý đến anh một chút đi mà!

Chương 10

Sau tiết thể dục , quầy bán quà vặt có đầy học sinh chen  nhau tới mua đồ uống , Chương Khả từ trong đám người bon chen mua được bốn chai Coca lạnh, giữ một chai cho mình, dư lại ba chai ném cho ba người khác.

Hàn Mộng: “Ai nha! Sao lại là coca lạnh? Không phải tôi bảo không uống lạnh hả?”

Chương Khả cắt ngang: “ Cậu yêu cầu gì mà lắm thế, muốn uống thế nào thì tự đi mua đi.”

Hàn Mộng: “Bên trong đều là mùi mồ hôi của Alpha, ghê chết được, tôi còn lâu mới đi.”

Trần Oánh Oánh: “ Cậu học thể dục xong không ra mồ hôi?”

Hàn Mộng kiêu ngạo mà nói:

“ Hehe, tôi xịt nước hoa rồi nha.”

Tưởng Nghiêu thán phục:

“ Quào, nam sinh thanh lịch.”

Hàn Mộng: “Quá khen, í , Tưởng Nghiêu, trên người của cậu hình như ngửi không thấy mùi gì , dùng cái gì ngăn mùi vậy?”

Tưởng Nghiêu cười cười: “Rất đơn giản, không vận động là được rồi.”

“……”

Trần Oánh Oánh xem thường : “ Không biết trong hai người ai mới là người kì lạ nữa.”

Bọn họ bốn người chậm rì rì mà đi về phòng học, trên đường, đột nhiên Chương Khả chạm chạm cánh tay Tưởng Nghiêu , hạ giọng: “Mau nhìn xem, phía trước kia là tứ đại hộ pháp đó.”

Tưởng Nghiêu vừa đặt chân vào cửa lớp, nghe cậu ta nói thế cũng quay lại, thấy phía trước có bốn người đi tới, vóc dáng có cao , có lùn, khác biệt còn rất rõ ràng.

“Có Omega? Tôi còn tưởng  đều là Alpha.”

Tứ đại hộ pháp là cán bộ kỉ luật của trường, theo lý mà nói hẳn là đủ cường thế mới có thể phục chúng. Thế nhưng lại có một Omega, Tưởng Nghiêu thấy kì lạ.

“ Cậu đừng xem thường cái người Omega tóc ngắn kia, so với Alpha còn hung dữ hơn đó, cô ta tên là Đường Sa Sa*, trưởng ban văn nghệ trường ta, là một nữ nhân bá đạo. Hàn Mộng trước cũng cùng tranh cử vị trí này, thiếu chút nữa thì đạp được cô ta xuống, Đường Sa Sa vẫn luôn xem cậu ấy không vừa mắt, trong tối ngoài sáng mắng không ngừng miệng luôn.”

[* Chị này tên là 唐莎莎 nhé, mình tra thấy có hai âm nôm là : sa, toa . Nhưng để Toa Toa hơi bùn cười nên mình để Sa Sa nhé *_*]

“ Lớp trưởng lớp mình cũng hay mắng Hàn Mộng mà ha?”

“ Không thể đánh đồng như thế được! Lớp trưởng chỉ là nói giỡn! So với cô ta thì lớp trưởng đáng yêu hơn nhiều .”

“ A?” Tưởng Nghiêu có chút hứng thú.

Đoàn người kia càng đi càng gần, họ nghe rõ tứ đại hộ pháp nói chuyện phiếm :

“ Thầy Trương chắc chắn là muốn đem sự tình áp xuống mới nói như vậy ,chỉ để trấn an tinh thần mọi người mà thôi.”

“ Tôi còn cảm thấy Omega kia nói dối , làm gì có ai dám nhận mình bị…… bị như vậy . Lưu manh sao có thể bị con dao dọc giấy dọa bỏ chạy, chắc chỉ có thẹn quá hoá giận thôi.”

“Đúng vậy, Omega kia khẳng định là vì giữ thanh danh của bản thân . Quá ích kỷ, như vậy chúng ta làm sao bắt được lưu manh? Về sau mọi người

chẳng phải cũng có thể gặp nguy hiểm sao? Một chút cũng không vì các bạn học mà suy xét.”

“Chính là, dù sao mặc kệ cậu ta nói như thế nào, thầy nói như thế nào, mọi người đều biết có chuyện gì xảy ra mà đúng không?”

“Hơn nữa cậu ta cũng có vấn đề, buổi tối lại đi về một mình? Là tôi, tôi cũng không dám, kêu bố mẹ tới đón cũng khó sao?”

Đường Sa Sa lúc này khuyên nhủ: “ Được rồi, nếu thầy Trương không muốn náo loạn vậy chúng ta cũng đừng thảo luận, tóm lại mọi người  trong lòng đều biết rõ ràng, đừng cùng Omega kia có mối qua hệ, miễn cho bị người ta nghị luận.”

“Không cần cậu nói, omega bị người khác chạm vào rồi tôi cũng không cần……”

Bốn người hoàn toàn đem việc này trở thành sai lầm của Dương Diệc Nhạc .

Trần Oánh Oánh nghe được chuyện này nổi trận lôi đình, vén tay áo một cái, xông lên : “ Tôi phải xé nát mỏ các người, lũ tiện nhân —— ưm ưm!”
Hàn Mộng kịp thời bưng kín cái miệng của cô, đem cô túm trở về: “Chớ chọc bọn họ, cậu không có chứng cứ, đánh người ta cũng không đem lại kết quả tốt.”

Tưởng Nghiêu cũng kéo Chương Khả đang muốn xông lên đánh lộn: “ Muốn bị xử phạt đúng không?”

Chương Khả chần chờ một cái, trơ mắt nhìn bốn người kia đi xa.

Hàn Mộng vừa buông tay, Trần Oánh Oánh liền mắng to: “Các cậu muốn đứng nhìn   Dương Diệc Nhạc bị bốn tiện nhân kia chửi bới? Có phải đàn ông không? Các cậu sợ bị xử phạt nhưng tôi không sợ, đừng cản tôiiii!”

Chương Khả cũng hối hận:

“ Tôi thật muốn táng vào mỏ bọn họ , nhưng đừng giận quá làm càn! Dương Diệc Nhạc cậu ấy chắc chắn không nói dối, tôi ngày thường đều hỏi cậu ấy bài tập toán, cậu ấy trước nay đều không từ chối tôi!”
Hàn Mộng: “Các cậu đều bình tĩnh lại một chút đi, kỳ thật…… Tôi cũng đoán được Dương Diệc Nhạc cho dù giải thích, vẫn sẽ bị người ta nghị luận. Loại sự tình này, giải thích không rõ, trừ khi……”

Trần Oánh Oánh lập tức hỏi: “Trừ khi cái gì?”

“Trừ khi…… Cái tên lưu manh kia đứng ra làm chứng, chứng minh hắn không làm gì Dương Diệc Nhạc .” Hàn Mộng nói, “Nhưng rất khó, các cậu nghĩ xem , một Alpha, bị một Omega trói gà không chặt làm bị thương, còn bị dọa đến bỏ chạy, như vậy thật mất mặt , làm sao dám nói ra?”

Chương Khả: “Chúng ta đây liền đem hắn trói lại! Uy hϊếp hắn!”

Hàn Mộng: “ Cái này mà đồn đến tai hiệu trưởng thì cậu cũng bị xử phạt đấy.”

Chương Khả: “ Hứ, thế tên lưu manh kia thì không cần bị xử phạt à?”

Tưởng Nghiêu: “Bởi vì hắn có chống lưng.”
Hàn Mộng liếc hắn một cái:

“ Nói đúng trọng điểm rồi đấy.”

Tưởng Nghiêu nhún vai.

Năm hai chuyển trường không phải việc dễ dàng , điểm này hắn đã được lĩnh hội. Gần nhất trường học chiêu sinh, danh sách học sinh cũng đầy, vận khí tốt mới có thể xin chân bù vào. Thứ hai, giữ chừng chuyển trường có thể là do trường cũ không muốn vướng vào vài vấn đề nào đó.

Hắn lúc trước chuyển trường cũng tự hỏi thật lâu mới hạ quyết tâm. Vì không muốn người khác chú ý, lãnh đạo Nhất Trung vốn định không giúp, sau vì cha hắn quyên góp quỹ một ngàn vạn, việc này mới hoàn thành.

“Nếu không phải có người chống lưng, dựa vào tính cách của thầy Trương , khẳng định đã đem tên lưu manh chụp ảnh dán cáo thị toàn trường rồi, lần này vậy mà tên họ gì cũng không lộ, nhất định là bị lãnh đạo dặn dò qua.” Hàn Mộng nói.
“Chẳng lẽ chỉ có thể để Dương Diệc Nhạc chịu ủy khuất này sao? Nghẹn chớt a.” Trần Oánh Oánh bực mình đến muốn bốc hoả, đột nhiên trong đầu một suy nghĩ hiện lên, “Chương Khả! Cậu không phải nói cậu có bằng hữu ở trường đó sao? Bảo hắn đi tìm hiểu tin tức , nếu không thể vào trong trường học thiến hắn, lão nương liền chờ tan học trên đường bắt cóc hắn!”

Chương Khả vỗ vỗ ngực:

“ Được! Giao cho tôi, buổi tối tôi liền đi hỏi!”

Tiết tự học buổi tối , Chương Khả từ tay huynh đệ tốt đem ảnh chụp “Phi ca” kia tới, nói là huynh đệ hy sinh cả thân mình đi chụp lén, đừng khai cậu ta ra.

Chương Khả đem ảnh chụp trộm truyền tới màn hình chiếu trước lớp, hình chiếu ra tới, gương mặt của Phi ca liền chiếm hơn phân nửa màn hình.

Trần Oánh Oánh ở một bên tình cảm mãnh liệt giải thích: “Các bạn học, đây là tên lưu manh bắt nạt Nhạc Nhạc, các cậu nếu ở trên đường gặp hắn , đừng hành động thiếu suy nghĩ, gọi điện thoại cho tôi , tôi sẽ xài hoả tốc đuổi tới, đánh hắn đến cha mẹ cũng không nhận ra.”
Trong phòng học các bạn học cũng phụ hoạ: “ Gọi tôi, tôi cũng tới giúp một tay!”

“Lớp trưởng, vào group nói một tiếng , các anh em nhất định tới chi viện cho cậu!”

“ Thứ rác rưởi, nhìn một cái là thấy bộ dạng lưu manh.”

Doãn Triệt khó có lúc ngẩng đầu lên xem náo nhiệt: “Lớn lên cũng ổn .”

Tưởng Nghiêu khó có thể tin: “Cái này mà cậu bảo ổn? Tiêu chuẩn của cậu cũng quá thấp đi?”

Vị “Phi ca” này lớn lên không thể nói khó coi, chỉ là hơi béo một chút, mặt tròn kiểu phúc hậu, không dễ làm người ta liên tưởng đến là tên lưu manh. Nhưng vô luận như thế nào, so với “Đông Thành giáo bá” hàng real, ngoại

hình kém đến xa.

Tưởng Nghiêu tự mình cho rằng như vậy.

“ Cũng không khó coi lắm”

Doãn Triệt chuyển tầm mắt  qua mặt người ngồi cùng bàn, không biết hắn làm sao có dũng khí nói người khác lớn lên không được, “Ít nhất so với cậu thì dễ nhìn hơn .”
“…… Là cái gì làm mờ hai mắt của cậu rồi hả?”

“ Là mớ tóc mái với cái kính của cậu đấy.” Doãn Triệt nhìn chằm chằm hắn, “ Cậu nhìn gì cũng không vừa mắt à? Lại đem đôi mắt che đi?.”

“ Cậu không hiểu, cái này gọi là theo trào lưu.”

“ Tôi cảm thấy cậu giống người sống ở hai mươi năm trước đấy .” Doãn Triệt càng nhìn càng nghiêm túc : “ Mắt cậu màu gì thế? Thoạt nhìn giống như……”

Tưởng Nghiêu nhanh chóng thò lại gần: “Tới gần một chút, để cậu coi thế nào là thịnh thế mỹ nhan.”

“…… Bệnh tâm thần.” Doãn Triệt lui lại, không thèm xem hắn, chuyển đề tài, “Chương Khả vì cái gì lại chiếu ảnh chụp? Xảy ra chuyện gì?”

Tưởng Nghiêu đem chuyện tứ đại hộ pháp kia nói một lượt, cuối cùng tổng kết: “Việc này xác thật mới vừa bắt đầu, tin đồn nhảm nhí không biết muốn truyền bao lâu…… Nhóc con, cậu rất lợi hại ó, liệu sự như thần, tại hạ bội phục.”
Doãn Triệt bình tĩnh nói: “Là cậu quá đần.”

“ Ò ò tôi nhận tôi đần, nhưng mà tôi rất tò mò , Trần Oánh Oánh cô ấy không dự đoán được thực bình thường, cậu ấy là Omega mà thần kinh thô ghê, Hàn Mộng dự đoán được cũng thực bình thường, hắn tâm tư tương đối tinh tế. Nhưng cậu cùng Chương Khả đều là Beta, vì cái gì hắn không đoán được, cậu lại có thể đoán chuẩn được?”

“Omega cùng Alpha là do cậu tạo ra?”

“ Hử ?”

“ Cậu có tư cách gì định nghĩa người khác giống hay không giống Omega hoặc là Alpha,  có  tư cách gì quy định Omega cần thiết như này, Alpha cần thiết như kia?”

Tưởng - thẳng nam ngẩn người, cảm giác tam quan chính mình đã bị lung lay:

“ Ò…… A?”

“Mỗi người đều là độc lập, cùng thuộc tính không quan hệ, tôi là Beta, cũng có thể thông minh hơn Alpha mấy người đó, cũng có thể so với Omega còn tinh tế hơn, hiểu không ?”
Tưởng Nghiêu cân nhắc một lát : “ Tôi không phải đánh giá  thấp cậu, nhưng cậu nói cũng rất có đạo lý, tôi sống lâu như vậy mà lần đầu tiên nghe, cảm tạ.”

Doãn Triệt: “Trẻ nhỏ dễ dạy.”

Tưởng Nghiêu: “ Nhưng là tôi vẫn muốn có bạn đời Omega ngoan ngoãn đáng yêu cùng sinh con cơ.”

Doãn Triệt: “……”

Thẳng nam cứu không nổi.

“ Cậu tìm ai thì tìm, không liên qua tới tôi .”

Tác giả có chuyện muốn nói:

Tiểu Tưởng trong lòng chính mình: Soái khí mê người anh tuấn tiêu sái.

Tiểu Tưởng trong mắt Tiểu Doãn: “ Vừa đần, vừa xấu, vừa tự luyến”