[ĐM][ABO]Để ý đến anh một chút đi mà!

Chương 11

Một đêm qua đi, Dương Diệc Nhạc thoạt nhìn có vẻ đã ổn, nhưng cũng chỉ là thoạt nhìn.

Lớp 1 bọn họ đoàn kết, mặc dù vẫn còn vài người không  hiểu chuyện, nhưng dưới sự uy hϊếp của Trần Oánh Oánh , cũng không dám nghị luận thêm. Nhưng chỉ cần đi qua mấy lớp khác, chỗ nào cũng đều có người khe khẽ nói nhỏ, chỉ chỉ trỏ trỏ. Lời đồn càng truyền càng thật, càng truyền càng rộng, người bị đồn không có khả năng không hề phát hiện.

Hôm nay tiết toán học , làm một bài kiểm tra nhỏ, bài thi chấm xong phát xuống dưới, Dương Diệc Nhạc vậy mà lại bị điểm thấp.

Trần Oánh Oánh an ủi: “Không có việc gì, ngẫu nhiên phát huy thất thường mà thôi, mọi người đều từng có, không phải bài kiểm tra lớn gì, đừng để trong lòng.”

Dương Diệc Nhạc nhẹ nhàng mà “ Ừm ” , không nói thêm gì, tiếp nhận bài thi, nghiêm túc mà xem lỗi sai của mình. Gặp được chỗ không hiểu, cầm bài thi đi văn phòng hỏi giáo viên.

Tan học , Tưởng Nghiêu duỗi người, bàn tay vung lên: “Triệt Triệt, tối nay đi ra ngoài ăn không? Anh đây mời cậu .”

Chương Khả cưỡi gió phi tới , từ hàng phía trước một cái  lướt đến hàng phía sau: “Cái gì cái gì? Đi ra ngoài ăn? Ăn nhà ai?”

Học sinh nội trú Nhất Trung trước khi đến tiết tự học buổi tối sẽ có một khoảng thời gian cổng trường mở. Tiệm cơm ngoài trường món ăn đặc sắc liền thu hút không ít người.

“ Cậu tránh ra, tôi chỉ mời bạn học yêu dấu của tôi thôi, không mời người khác.”

Chương Khả: “Dựa vào cái gì nha, tôi thì không phải bạn cậu hả?”

Tưởng Nghiêu: “  Bạn cùng bàn giúp tôi giảng đề toán đó, cậu có à?”

“Không thể nào……” Chương Khả nhỏ giọng nói thầm, “Doãn Triệt sẽ giảng đề cho người khác?”

Không biết từ khi nào , lớp học có người gọi thẳng tên Doãn Triệt càng ngày càng nhiều. Có thể là bởi vì sau khi ngồi cùng bàn với Tưởng Nghiêu , thoạt nhìn so với cô đơn lạnh lẽo ngồi một mình khi xưa thì trở thành bình thường hơn.

Nhưng khác thì khác, vẫn chưa ai dám cùng cậu đối mặt nói chuyện.

Chương Khả vừa nghe Doãn Triệt cũng có khả năng đi, liền yên lặng rút lui : “Vậy được rồi, tôi đi tìm người khác.”

Doãn Triệt đứng lên: “ Tôi còn có việc, không đi.”

Tưởng Nghiêu ngăn cậu lại: “Đừng mà, cậu đã giúp đỡ tui, tui phải báo đáp cậu chứ”

“ Đề đó chắc chắn cậu biết làm, chỉ là hôm đấy nhàm chán quá không có gì nói đúng không? Đừng nghĩ tôi không biết ”

Tưởng Nghiêu sờ sờ mũi:

“Hehe, bị cậu phát hiện rồi.”

Doãn Triệt lười phản ứng lại hắn: “ Hôm nay đừng quấy rầy tôi.”

Chương Khả nhìn theo bóng dáng cậu rời khỏi phòng học, lập tức quay đầu lại: “Tưởng Nghiêu, cậu thế mà có thể ngồi cùng cậu ấy lâu như thế á. Nói thật, lúc cậu bị thầy Ngô đày đến chỗ này tôi còn tưởng cậu không quá hai ngày sẽ xin đổi chỗ đấy.”

“Vì cái gì ?” Tưởng Nghiêu chống tay lên bàn, không chút để ý mà nói “ Tôi với bạn  cùng bàn rất hợp nhau nha , tôi sẽ không đổi đâu.”

Đi trên đường, Tưởng Nghiêu lại gặp được mấy bạn học, năm sáu người cùng đi ra cổng trường, đi cả một vòng con phố mới tìm được một tiệm cơm vừa ý mọi người .

Giữa giờ giải lao, không chỉ có học sinh Nhất Trung ra ngoài ăn cơm , mặt khác học sinh mấy trường cách vài con phố cũng thường xuyên đến nơi này ăn. Tiệm cơm nhỏ, không gian căn bản không chứa được nhiều người như vậy, chủ quán đặt ở bên ngoài vài cái bàn, vô cùng náo nhiệt, rất có bầu không khí.

Tưởng Nghiêu chọn cái bàn tròn bên ngoài mà ngồi, Chương Khả dũng cảm mà kêu: “ Ông chủ, cho mấy chai coca, loại lớn nhất ấy nhé!”

Có người chê cười: “ Uống coca mà khí thế như gọi rượu uống ấy.”
Chương Khả: “ Có người mời chả khí thế thì sao , có phải không, Nghiêu ca?”

Tưởng Nghiêu cười cười: “Xem như cậu kính trên nhường dưới đi…… mời cậu một chai coca.”

“ Có một chai thôi á?! Cậu kẹt xỉ thật đấy!”

Mấy người ở ngoài chờ đồ ăn, các nam sinh ngồi khoác lác một hồi, đề tài lại vòng về sự kiện gần nhất.

“Ai…… Dương Diệc Nhạc mặt ngoài nhìn không có việc gì, trong lòng nhất định rất khó chịu , bị người ta bịa đặt như thế.”

“Kỳ thật tôi cũng không biết rốt cuộc đã xảy ra cái gì, nhưng nếu cậu ấy không muốn nhắc, vì cái gì người khác còn muốn nắm mãi không buông chứ.”

“Chính là , lớp chúng ta còn không biết rõ hết chuyện, thế mà mấy người ngoài lại đồn như họ chứng kiến tận mắt ấy.”

Một nam sinh ở bên cạnh yên lặng nghe, thần sắc có điểm hơi thất thần, hơi hơi nhăn mi.
Tưởng Nghiêu chú ý tới: “Tôn Bác, cậu làm sao vậy? Có tâm sự?”

Tôn Bác* ngày thường ở lớp học không có cảm giác tồn tại gì, đột nhiên bị Tưởng Nghiêu điểm danh, thấy ánh mắt mọi người đều tập trung trên người mình, thần sắc càng mất tự nhiên: “ Tôi…… Tôi có chuyện, không biết có nên nói hay không……”

[孙博]

Chương Khả: “Có cái gì không thể nói , nơi này không có người ngoài, cứ nói đi!”

Tôn Bác do dự một lát, vẫn là nói: “ Tôi hôm nay đi đến văn phòng, nghe được mấy thầy cô dạy toán đang nói Dương Diệc Nhạc……”

Ở trường có một phòng lớn, giáo viên các bộ môn đều làm việc ở đó, dùng vài cái giá sách ngăn cách, nhìn thì không thấy nhưng nghe lại có thể nghe được một chút.

Tôn Bác buổi chiều đi nộp bài tập cho giáo viên tiếng Anh , nghe được tổ toán học phía sau đang nói về Dương Diệc Nhạc.
Một người mở đầu: “ Lớp mọi người lần kiểm tra trắc nghiệm này trung bình cao không?”

Giáo viên toán Trần Thục Mai đáp: “ Có 75, cũng không cao lắm.”

“Ai da, lần này đề cũng khó , bình thường thôi.”

“Bình thường cái gì nha, vài người phát huy thất thường, đặc biệt là cán bộ môn lớp tôi dạy, làm điểm trung bình bị kéo xuống .”

“ Cán bộ đó…… Chính là Dương Diệc Nhạc ? Em ấy gần đây tâm tình chắc không tốt, thi kém chút , về mặt tình cảm có thể tha thứ.”

“ Đã bao nhiêu tuổi rồi mà còn tâm tình không kiểm soát được, Omega chính là quá yếu ớt, haizz……”

“ Cô mà chọn Alpha làm cán bộ môn có phải tốt không, như cán bộ môn của tôi đây, làm việc rất tốt, môn thuộc khoa học tự nhiên kiểu này    vốn hợp nhất là Alpha .”

Trần Thục Mai bất đắc dĩ:

“ Tôi vốn dĩ cũng định chọn Alpha , nhưng em ấy cực lực tự tiến cử, tôi xem thành tích cũng thấy rất cao. Sau mới biết là còn học vẽ tranh, về sau nói không chừng muốn thi vào đại học chuyên nghệ thuật.”
“Vậy cô đổi người đi, nhân đợt em ấy điểm kém như này.”

“ Cũng tính toán đổi, Omega về mặt khoa học tự nhiên tư duy rốt cuộc vẫn là không bằng Alpha, Alpha lại phát triển nhanh, về sau chênh lệch sẽ càng ngày càng rõ ràng, không bằng nhân cơ hội này, khuyên em ấy chuyên tâm làm vẽ tranh đi, cũng là vì tốt cho em ấy.”

“  Thật là vì học sinh mà suy nghĩ……”

Tôn Bác thuật lại xong , nói: “Bọn họ chắc là không nhìn thấy tôi , nói cũng hơi quá mức……”

“Cái này mà kêu hơi quá mức?” Chương Khả thiếu chút nữa bụp cái bàn, “Cái này gọi là thật quá đáng! Còn ‘ vì tốt cho em ấy ’, cô ấy có bao giờ ra mặt?  Mỗi ngày ám chỉ học sinh phải đi học thêm , thu phí lại đắt, có khi nào Diệc Nhạc không học thêm nữa nên cô ấy đòi đổi người không?”

Tôn Bác: “ Tôi còn chưa nói xong, những lời này nếu là chỉ bị tôi nghe thấy còn chưa tính…… Nhưng tôi giao xong bài tập đi qua, phát hiện…… phát hiện Dương Diệc Nhạc cũng ở trong văn phòng.”
Mọi người sắc mặt ngưng trọng: “Cái gì? Thật sự?”

Tôn Bác: “ Ừ…… Trong tay cậu ấy cầm bài thi toán, hẳn là tới hỏi chuyện…… Khả năng còn chưa đi đến tổ toán học , liền nghe được mọi người nghị luận nên không đi tới nữa……”

Chương Khả ngây người:

“ Moẹ…… bảo sao buổi chiều sắc mặt cậu ấy cứ trắng bệch, gọi cậu ấy đi ăn cũng không phản ứng gì, một mình đeo cặp đi trước…… cậu , cậu, cậu ấy không phải sẽ nghĩ quẩn chứ ??”

Những người khác cũng sợ hãi: “Chương Khả, cậu đừng nói bậy! Sẽ không!”

Tôn Bác chần chờ nói: “Kỳ thật…… Còn có chuyện……”

“Còn có chuyện gì nữa cậu nhanh nói coi !”

“Chính là…… Lúc ấy…… Doãn Triệt cũng ở……”

Tưởng Nghiêu: “ Hử? Cậu ấy đến văn phòng làm cái gì?”

“Tưởng Nghiêu cậu đừng ngắt lời, trước hết nghe cậu ta nói xong đã!”
Tôn Bác: “ Tôi cũng không biết cậu ấy đến làm gì, cũng không dám hỏi…… Nhưng lúc tôi định tới an ủi Dương Diệc Nhạc , Doãn Triệt lại đi trước một bước đi qua, nhìn Dương Diệc Nhạc nói: ‘ cùng tôi ra kia. ’ sau đó bọn họ hai người liền đi rồi……”

Một nam sinh: “Chẳng lẽ Dương Diệc Nhạc chọc tới Doãn Triệt? Này không phải xong đời sao, mới vừa bị đả kích tinh thần , lại gặp đả kích thân thể , Dương Diệc Nhạc cũng quá thảm.”

Tưởng Nghiêu: “Doãn Triệt sẽ không đánh Omega.”

Khai giảng ngày đầu tiên , hắn cùng Dương Diệc Nhạc có nói vài câu,  bị Doãn Triệt cảnh cáo. Doãn Triệt người này, đối với Omega có loại ý muốn bảo hộ.

Chương Khả hoảng sợ: “Làm sao bây giờ , hay nói cho thầy Ngô đi? Tôi sợ Nhạc Nhạc xảy ra chuyện……”

Đang nói một nửa, một người từ xa chạy lại đây, thở hổn hển, thần sắc sốt ruột: “ Làm phiền chút! Xin hỏi anh là học trưởng lớp 11A1 sao?”
Lời nói là hướng về phía Tưởng Nghiêu hỏi, hắn nhìn nhìn người tới, cảm thấy có chút quen mắt: “ Cậu là?”

Người nọ tự giới thiệu: “ Chào học trưởng, em là lớp 10, cùng câu lạc bộ với Dương Diệc Nhạc. Lần trước lúc báo danh có gặp anh.”

Tưởng Nghiêu nhớ ra: “ A, nhớ, tìm tôi có chuyện gì?”

Lâm Viễn*: “ Em vốn dĩ cùng Dương học trưởng hẹn nhau đi mua đồ cho câu lạc bộ, nhưng không tìm được người , gọi điện thoại cũng không nghe, các anh có nhìn thấy anh ấy không?”

[ 林远 ]

Chương Khả hít hà một hơi: “Xong đời xong đời, Dương Diệc Nhạc cậu ấy chắc chắn là……”

“Đừng nói bừa.” Tưởng Nghiêu đánh gãy lời cậu ta, nói với Lâm Viễn “Chúng tôi vừa lúc cũng muốn tìm cậu ấy, không bằng chia nhau đi tìm đi? Ai tìm được rồi liền ở trong group nói một tiếng, Lâm Viễn, cậu thêm bạn tốt với tôi, tìm được rồi tôi sẽ báo cho cậu.”
“ Vâng!”

Bữa cơm bị gián đoạn, mọi người cũng không còn tâm tình ăn cơm, Tưởng Nghiêu đến quầy thanh toán, tiếp theo chia đám Chương Khả thành nhiều hướng đi tìm, mặt khác báo cho Hàn Mộng , báo hắn đến nhà Dương Diệc Nhạc một chuyến, nói không chừng đã về nhà.

Chương Khả: “ Tôi nói với lớp trưởng một tiếng.”

Tưởng Nghiêu cản cậu lại: “Lớp trưởng nếu biết việc này nhất định muốn giúp chúng ta cùng nhau tìm, hiện tại trời đều tối om, cậu ấy một Omega ở trên phố chạy loạn, không phải càng nguy hiểm sao.”

“ Cũng đúng! Vẫn là cậu nghĩ chu đáo.” Chương Khả kính nể nói, “Tưởng Nghiêu, tôi phát hiện cậu rất có năng lực lãnh đạo !”

Tưởng Nghiêu cười cười: “Đừng vuốt mông ngựa, chạy nhanh tìm đi, tốt nhất đừng chậm trễ tiết tự học buổi tối, nếu không trường học biết…… Lại càng phiền toái.”
“ Được được được, chúng ta  nhanh phân công nhau tìm đi!”

Năm sáu nam sinh lập tức phân công nhau hành động.

Tưởng Nghiêu nhìn bóng dáng bọn họ dần dần thu nhỏ, biến mất. Tiếp theo xoay người, lập tức hướng về phía trường bên cạnh.

Nếu đoán không sai …… Nên tìm không phải Dương Diệc Nhạc, mà là vị tinh thần trọng nghĩa ngồi cùng bàn .

Người gặp nguy hiểm có lẽ không phải Dương Diệc Nhạc, mà là nhóc con chạm một cái liền bùng nổ kia.