[ĐM][ABO]Để ý đến anh một chút đi mà!

Chương 12

Cổng trường trung học Thụy Quang .

Hoàng hôn chỉ còn sót lại vài tia tàn quang cuối cùng , đèn đường cảm ứng được màn đêm đã buông xuống, liền tự động sáng.

“!”Dương Diệc Nhạc hoảng sợ, “ Là đèn đường à……”

“ Ừ, đừng sợ.” Doãn Triệt tập trung tinh thần mà nhìn chằm chằm từng người đang đi ra khỏi cổng trường.

Dương Diệc Nhạc thấy sắc trời càng ngày càng tối, do dự nói: “Cảm ơn cậu đã đi cùng tôi …… Nhưng tiết tự học buổi tối sắp bắt đầu rồi, cậu mà không nhanh trở về, thầy và các bạn học sẽ lo lắng, nếu không hôm nay ……”

“Không có việc gì, sẽ không có người lo lắng cho tôi, cậu yên tâm.”

“……”

Này càng làm cho người ta lo hơn đấy, Dương Diệc Nhạc nghĩ thầm.

“ Cậu chắc chắn hắn là học sinh ngoại trú sao?” Doãn Triệt hỏi.

“ Ừm, tôi từ chỗ Chương Khả nghe được.”

“Vậy tiếp tục chờ đi.”

Dương Diệc Nhạc gật đầu, cùng nhìn xung quanh cổng trường, đồng thời, trộm ngắm người bên cạnh vài lần.

Doãn Triệt ở trong lớp tính tình vẫn luôn không tốt lắm, mọi người đều nói cậu tính cách quái gở cổ quái, Dương Diệc Nhạc ban đầu cũng cho rằng như vậy, trừ bỏ những ngày thu bài tập, trước nay cũng không nói chuyện với cậu. Nhưng đêm nay hai người bọn họ ở chỗ này đợi hơn một giờ, nói vài câu , Dương Diệc Nhạc bỗng nhiên cảm thấy, kỳ thật Doãn Triệt…… không đáng sợ như trong lời đồn .

“ Cậu ngày ấy chém hắn bị thương đúng không?” Doãn Triệt thình lình hỏi.

Dương Diệc Nhạc hoàn hồn:

“Ừm, hắn sờ tôi…… Tôi đầu óc nóng lên, liền lấy dao dọc giấy, vốn là định hù dọa hắn,không cẩn thận chém vào hắn …… Tôi vừa nhìn thấy máu liền bị dọa khóc.”

“Hắn phản ứng thế nào?”

“Hắn lúc đầu rất tức giận, lại  lôi lôi kéo kéo, nói.. nói muốn tôi bồi thường, bằng không  hắn sẽ nói với ba hắn, sau đó tôi lại cầm dao chém qua chém lại, hắn liền bị dọa chạy……”

“ Đáng đời.” Doãn Triệt nói

“ Nhưng cậu cũng bất cẩn quá rồi.”

Dương Diệc Nhạc miệng mím mím, hốc mắt có điểm hồng:

“ Tôi biết…… Tôi không nên không phòng bị như vậy, hắn hỏi đường tôi liền dẫn hắn đi, kết quả đi tới đoạn vắng người, bị hắn quấy rồi, tôi thật ngốc quá……”

Doãn Triệt lắc đầu: “ Tôi không phải nói cái này, cậu nguyện ý dẫn đường là cậu  lương thiện, lương thiện không có sai, sai chính là lòng tốt của cậu bị lợi dụng. Tôi muốn nói, lần sau gặp được loại sự tình này, nhất định phải lưu lại chứng cứ, nếu không trường học không giúp được cậu, thậm chí có khả năng bị hắn trả đũa, tố cáo cậu cố ý gây thương tích, biết không?”

Dương Diệc Nhạc ngẩn người, đôi mắt càng đỏ:

“ Ưm…… Đã biết, Doãn Triệt, cảm ơn cậu……”

“Không có gì,  lát nữa tôi sẽ tận lực bắt được chứng cứ.”

“ Được…… nhưng cậu ngàn vạn lần đừng cùng hắn cứng đối cứng , hắn dù sao cũng là Alpha, đôi ta không thể chế phục hắn, bất quá tôi hôm nay mang theo……”

“ Này, là người kia sao?” Doãn Triệt bỗng nhiên hạ giọng.

Dương Diệc Nhạc trong lòng rùng mình, lập tức nhìn về phía cổng trường ——

Một Alpha không cao không lùn, dáng người hơi béo mới vừa đi ra , cặp sách cà lơ phất phơ mà đeo trên vai, một tay đút túi quần, nghênh ngang đi về hướng bọn họ .

Hai người bọn họ tránh ở chỗ ngoặt, Doãn Triệt bảo Dương Diệc Nhạc ở yên , tự mình bước ra.

Vương Bằng Huy mấy ngày nay tâm tình không tốt, cánh tay bị thương còn chưa khỏi hẳn, để lại một vết sẹo khó coi , rất ảnh hưởng hình tượng. Trường học lại đưa ra lần cảnh cáo thứ hai , nếu còn tái phạm nữa, có thể bị thôi học.
Nếu chỉ mới chuyển trường mấy tháng lại bị thôi học, khả năng ba hắn sẽ đánh chết hắn, càng nghiêm trọng hơn là ngừng cung cấp chi tiêu cho hắn, vậy sống không bằng chết.

Cho nên hai ngày này hắn đều  an phận, không dám liếc mắt nhìn mấy Omega xinh đẹp, sợ chính mình nhịn không được lại đi trêu chọc bọn họ, cũng sợ lại gặp một Omega dám rút dao ra như lần trước.

Cạnh thùng rác ven đường có hai cái chai, Vương Bằng Huy một chân đá văng ra, vừa đi vừa đá, càng đá càng buồn bực.

“Mẹ nó!”

Chai nước bị một chân đạp lăn ra ngoài, rơi trúng chân người khác.

Vương Bằng Huy ngẩng đầu nhìn , tính toán định mặc kệ đi qua, nhưng ánh mắt vừa nhìn thấy đối phương liền không dời được.

Ánh đèn đường phác họa vóc dáng cao gầy của người nọ, chiếu đến quanh thân đối phương như có một quầng sáng , khuôn mặt nhỏ vừa trắng trẻo vừa đẹp, chỉ là sắc mặt có chút lạnh.
Vương Bằng Huy nuốt nước miếng.

Mẹ nó, thật mẹ nó đẹp.

“ Bạn học, thật ngại quá, tôi không chú ý, haha.” Hắn cười.

Doãn Triệt nhíu mày: “ Cậu làm bẩn quần tôi rồi.”

Vương Bằng Huy vội nắm lấy cơ hội: “Ai nha, xin lỗi, xin lỗi, tôi sẽ bồi thường! Bao nhiêu tiền? Hoặc là…… Tôi giúp cậu tẩy sạch?”

“Không cần, đền tiền đi.”

“ Được, tôi chuyển khoản cho cậu, thêm bạn tốt?”

“ Ừ.”

Vương Bằng Huy lập tức đi qua : “ Số điện thoại của cậu là bao nhiêu?”

Doãn Triệt thuận miệng đọc số.

Vương Bằng Huy thêm vào xong, đem điện thoại đưa qua cho cậu xem: “ Cậu xem tôi chuyển khoản rồi.”

Alpha đột nhiên kề sát vào, thiếu chút nữa mặt dán mặt, Doãn Triệt nhanh chóng lui về phía sau một bước: “ Cậu định làm gì?”

Vương Bằng Huy nhìn nhìn xung quanh, học sinh ngoại trú đều đã về nhà, học sinh nội trú cũng ở trong trường học, trên đường không có người, lá gan liền lớn chút, cười ngả ngớn, vươn tay khoác lên vai cậu: “Không làm gì , gặp nhau tức là có duyên, tôi cảm thấy đôi ta rất hợp .”
“Đừng chạm vào tôi, cút.”

“Tính tình còn rất hung dữ nha…… Chạm vào một chút thì làm sao ? Cũng sẽ không thiếu mất miếng thịt nào, không bị Alpha chạm qua Omega nhân sinh không hoàn chỉnh.”

“ Tôi không phải Omega.”

“Lừa ai vậy, cậu xinh đẹp như vậy , nào để anh đây sờ một chút……”

Doãn Triệt lần nữa lui về phía sau, máy ghi âm trong túi ghi âm toàn bộ lời quấy rối của hắn.

“ Đồng phục này? Là Nhất Trung à? Lớp nào đấy? Về sau anh đây tới tìm em chơi nha……”

Vương Bằng Huy còn đang không ngừng tới gần, Doãn Triệt hít sâu một hơi, đang chuẩn bị đánh người, dư quang đột nhiên quét đến  một bóng người cách đó không xa.

Vóc dáng rất cao, do chạy vội , tóc mái dài bị thổi lên, lộ ra lông mày anh khí. Chỉ là đôi mắt vẫn bị cặp kính che khuất, dưới ánh đèn đường nên nhìn không thấy rõ.
Doãn Triệt hơi giật mình.

Đó là…… bạn cùng bàn?

Vương Bằng Huy thấy cậu đột nhiên xuất thần , bất động, đem móng vuốt hướng về phía eo cậu: “Rốt cuộc cũng biết ngoan rồi à? Lúc này mới giống Omega……”

Doãn Triệt sắc mặt nháy mắt trầm xuống: “ Mày..”

“A a a a a!!!”

Thình lình có tiếng thét chói tai khiến hai người đều chấn động.

Dương Diệc Nhạc cầm trong tay cây kích điện lao ra:

“ Ngươi ... cái tên lưu manh này!! Không được chạm vào cậu ấy!!!”

Doãn Triệt đồng tử căng ra.

Vương Bằng Huy còn chưa kịp phản ứng, đã bị Dương Diệc Nhạc dí gậy kích điện vào người, nhất thời điện chạm phải khiến hắn cả người run rẩy hai mắt trắng dã, đầu váng , mắt hoa, tay chân rụng rời.

“Đủ rồi! Dương Diệc Nhạc!” Tưởng Nghiêu kịp thời đuổi tới, “Một chút là đủ rồi, điện lâu sẽ hại mạng người.”
“A!” Dương Diệc Nhạc vừa nghe lời này, sợ tới mức lập tức buông lỏng tay, vứt gậy kích điện nện xuống đất, gậy xoay vài vòng, ngừng ở bên chân Doãn Triệt .

Doãn Triệt chậm rãi cúi đầu, trong đầu một mảnh dại ra.

[ Ẻm sợ kiểu cái tiếng điện xẹt xẹt thì phải, giống ẻm sợ chớp ấy]

Vương Bằng Huy bị điện giật vài giây, thần trí không rõ, mơ mơ hồ hồ mà chống người dậy, “Bùm!” Một tiếng, thẳng tắp mà té lăn trên đất.

Dương Diệc Nhạc bị dọa choáng váng: “Hắn hắn hắn không chết đúng không?”

“Không chết, ngất đi mà thôi.” Tưởng Nghiêu cũng không thèm nhìn tới người nằm trên đất, ngồi xổm xuống nhặt cây kích điện lên, cánh tay vung lên, ném văng ra thật xa, quay đầu lại xem người trước mặt , “ Cậu có ổn không vậy?”

Doãn Triệt không nói lời nào, môi trắng bệch ẩn ẩn phát run, nhìn kỹ thì tựa hồ là toàn thân đều đang run rẩy.
“Không sao, không sao, tôi đã ném cái thứ đó đi rồi .”

Doãn Triệt vẫn như cũ không nói lời nào, như người câm.

Tưởng Nghiêu thoáng cúi đầu, mặt cách cậu gần một chút, nhìn thẳng vào đôi mắt Doãn Triệt, nâng tay lên nhẹ nhàng mà vuốt vuốt tóc cậu: “Đừng sợ, anh ở đây rồi.”

Doãn Triệt ngơ ngẩn mà nhìn lại hắn.

Tưởng Nghiêu tóc mái lại rơi rụng xuống dưới, chiều dài quá lông mày, khiến cho đôi mắt hắn  thoạt nhìn luôn không rõ. Nhưng lúc này bọn họ cách xa nhau cũng chỉ bảy tám centimet, đèn đường chiếu sáng lên khuôn mặt, những gì trước kia chưa từng chú ý, hoặc không thể xác định chi tiết, đều không chỗ nào che giấu nữa.

——màu mắt của Tưởng Nghiêu , là màu xám nâu.

Màu đen không rõ ràng, càng như là lúc ẩn lúc hiện ngân quang, giấu ở nâu thẫm bên trong, có ánh sáng mới lộ ra , chính là ánh mắt ẩn ẩn nguy hiểm cùng áp bách.
“Xem đến ngẩn người rồi?” Tưởng Nghiêu hướng cậu cười cười, lui về sau, cặp mắt kia lại thấy không rõ, “ Nhóc con mau tỉnh lại nào.”

Những lời này giống như có thể chiêu hồn, Doãn Triệt bừng tỉnh , vừa rồi trong lòng dâng lên một cảm xúc sợ hãi , không biết như thế nào, bỗng nhiên liền tan thành mây khói.

…… Giống như thật sự xem đến ngẩn người.

…… Mất mặt.

“ Không có việc gì là tốt rồi, nếu còn có chỗ nào không thoải  thì nói với anh đây.”

“…… Ừm.”

Dương Diệc Nhạc ở một bên nôn nóng nửa ngày, xém thì khóc: “Làm sao bây giờ , cứ để hắn như vậy sao? Tôi có phải gây đại họa rồi không?”

“Đừng nóng vội, không có việc gì.” Tưởng Nghiêu móc di động ra, “Mọi người đều đang tìm hai cậu, tôi kêu bọn họ lại đây trước , rồi thương lượng lượng xem xử lý tên đầu heo này như nào.”
Bọn Chương Khả vừa tiếp điện thoại xong, lập tức chạy tới, còn có thêm một nam sinh lạ mặt.

“Đây là anh em của tôi, mới vừa trên đường gặp được, Tường Tử, cậu mau nhìn xem có phải tên này không?”

Tường Tử nhìn người trên mặt đất, xem xét một lát: “Không sai, chính là hắn!”

Tưởng Nghiêu: “ Tôi mới vừa nhìn, xung quanh đây không có máy quay theo dõi. Như vậy đi, cậu đi tìm bảo vệ trường cậu tới đây, báo là nhìn thấy một bạn học ngất xỉu, để bảo vệ đưa hắn tới phòng y tế đi, lúc sau nếu hắn tỉnh, tới  trường học chúng tôi điều tra, chúng tôi lại nghĩ cách.”

Đoàn người gật đầu nói hiểu, nhưng sắc mặt đều có chút sầu, không có máy quay chẳng khác nào không có chứng cứ, vạn nhất người này tỉnh dậy tìm tới trường học , hất bát nước bẩn, bôi đen công đạo, Dương Diệc Nhạc có lẽ còn bị xử phạt.
“Không cần lo.” Doãn Triệt lấy di động ra “ Tôi có ghi âm lại bằng chứng.”

Vài người khác trên mặt liền vui vẻ, nhưng ngay sau đó ý thức được người nói chuyện là Doãn Triệt, lại không biết nên  nói tiếp như thế nào, vài người hai mặt nhìn nhau.

“Triệt ca thật lợi hại!!!” Chương Khả đột nhiên hô một tiếng.

Những người khác ngẩn người.

Chương Khả kêu một tiếng này, nháy mắt mấy nam sinh trong lòng đều dâng cao nhiệt huyết.

Đúng vậy, suy xét nhiều như vậy làm gì, lợi hại chính là rất lợi hại !

“Triệt ca trâu bò!”

“Quá cơ trí!”

“Không hổ là cậu!”

Tưởng Nghiêu cũng kêu theo : “Triệt Triệt thật toẹt dời!”

Những người khác: “……”

Nghe cứ quái quái thế nào ấy?

Tưởng Nghiêu: “ Được rồi, không có việc gì nữa thì chạy nhanh đi, còn có mười phút nữa là bắt đầu tiết tự học buổi tối, đừng để bị Trương giáo chủ bắt được.”
Mọi người vừa rồi vội vã đi tìm Dương Diệc Nhạc, đều đã quên thời gian, nghe Tưởng Nghiêu nhắc nhở, bỗng nhiên mới nhớ tới tiết tự học buổi tối , lập tức nói lời từ biệt chạy như điên trở về.

Lâm Viễn xung phong nhận việc đưa Dương Diệc Nhạc về nhà, đi trước một bước, một đám người trong khoảnh khắc chỉ còn lại có Tưởng Nghiêu, Doãn Triệt, Chương Khả, Tường Tử, còn có tên bất tỉnh nhân sự trên mặt đất.

Tường Tử: “ Tôi đây đi tìm bảo vệ.”

Chương Khả: “Đi thôi, Nhớ rõ đừng khai chúng tôi!”

“Yên tâm đi!”

Tường Tử vẫy vẫy tay, xoay người hướng tới phòng bảo vệ .

Chương Khả thấy hắn chạy đã xa, nói: “Chúng ta cũng trở về đi, tôi sợ bị Trương giáo chủ bắt được lại phải viết kiểm điểm 800 chữ .”

Tưởng Nghiêu vẫn đứng tại chỗ bất động, nhăn mi trầm tư: “Chương Khả, cái người anh em kia của cậu…… Là người ở nơi nào?”
“Hồ Nam, làm sao vậy?”

Nga, khó trách.

“Không có gì, đi thôi.”

“Cho nên, người này không phải gọi là Phi ca, đúng không?” Doãn Triệt đột nhiên hỏi.

Tưởng Nghiêu bước chân cứng lại.

Chương Khả không thể hiểu được: “Không gọi Phi ca thì gọi là gì a?”

“ Fei, Hui chẳng phân biệt được, hơn nữa tôi nghe Dương Diệc Nhạc nói người này tên Vương Bằng Huy, hẳn là kêu Huy ca.” Doãn Triệt phân tích nói, “ Nhưng mà…… Đây hình như không phải Đông Thành lão đại? Tám phần là giả mạo.”

Chương Khả: “ Cậu như thế nào mà biết là giả mạo? Có lẽ người này nói khoác thôi.”

Doãn Triệt: “ Tôi trước kia có nghe em trai nói qua, Đông Thành có tên Alpha kiêu ngạo , ương ngạnh , gọi là Hắc ca, tự cho mình lớn lên đẹp trai, luôn quấy rối Omega, tiếng xấu lan xa.”

Tưởng Nghiêu: “……”
Chương Khả: “A? Chẳng lẽ…… có hai người?”

Doãn Triệt: “ Tôi không rõ lắm giáo bá hàng thật kia có chuyển trường không……”

“Ai, các cậu còn ở đó tâm tình cái gì đấy?” Tưởng Nghiêu chỉ chỉ đồng hồ, “Chỉ còn lại có năm phút , tôi chân dài chạy được nhanh , các cậu hai cái chân ngắn thì phải biết nắm bắt thời gian đó.”

Chương Khả: “ Moé! Cậu nói ai chân ngắn?”

Doãn Triệt mặt cũng đen: “So một lần?”

Tưởng Nghiêu: “So liền so, ai sợ ai.”

Ba người xuất phát điểm giống nhau, đồng thời cất bước chạy.

Ba thân ảnh tuổi trẻ  ở trong bóng đêm chạy như điên.

Chương Khả hồng hộc hồng hộc liều mạng mà chạy, một lúc liền tụt về sau, rốt cuộc không thể không thừa nhận, hai tên phía trước chân dài hơn cậu ta.

Tưởng Nghiêu thả chậm tốc độ, bảo trì ở vị trí thứ 2.
Doãn Triệt chạy ở phía trước, cách một mét , áo khoác đồng phục không kéo khoá, lộ ra áo sơ mi đơn bạc bên trong, thấp thoáng dưới áo sơ mi là cái eo mảnh khoảnh của người thiếu niên.

Tuy chạy vội nhưng rất uyển chuyển , nhẹ nhàng tư thái…… Phảng phất giây tiếp theo liền cất cánh mà bay lên.

[ Vừa giống thiên thần lại vừa giống máy bay (⁠・ั⁠ω⁠・ั⁠)]

Vô luận là ánh mặt trời xán lạn, hay là bóng đêm dày đặc, đối với cậu tựa hồ không có bất luận ảnh hưởng gì, tùy thời đều sẽ không hề quyến luyến mà rời đi.

Tưởng Nghiêu bỗng nhiên rất muốn túm cậu lại đây.

Túm đến bên người, không cho cậu rời đi.

Đầu óc còn chưa hiểu ý niệm này thì tay đã tự động vươn về trước  ...

“Tưởng Nghiêu!”

Doãn Triệt lớn tiếng hô tên của hắn.

“…… Chuyện gì?” Tưởng Nghiêu rụt tay lại.
“Vừa rồi đã quên nói, cảm ơn cậu!” Doãn Triệt không có quay đầu lại, nhưng Tưởng Nghiêu có thể từ phía sau thấy sườn mặt cậu, khóe miệng đang giương lên.

“ Tôi thu hồi lời nói trước kia, cậu so với hắn đẹp hơn một chút!”

Tưởng Nghiêu giật mình, cũng cười, đáp: “ Cậu rốt cuộc get được nhan sắc đáng giá của anh đây rồi!”

“ Tôi không phải nói diện mạo!”

“Vậy cậu nói cái gì?”

Doãn Triệt lại không chịu nói, vừa chạy vừa cười nhẹ.

Gió đêm ở bên tai gào thét , thổi tung đầu tóc và vạt áo thiếu niên. Đèn đường chiếu sáng hướng họ chạy, đêm tối mịt mù cũng không sợ.

Hãy vote đi vote đi đừng ngại ngần (⁠っ⁠˘̩⁠╭⁠╮⁠˘̩⁠)⁠っ