[ĐM][ABO]Để ý đến anh một chút đi mà!

Chương 14

Dương Diệc Nhạc nói tên này, người khϊếp sợ nhất vẫn là thầy Trương: “ Ai? Đường Sa Sa? Dương Diệc Nhạc, em nhớ không lầm chứ?”

Dương Diệc Nhạc gật đầu:

“ Vâng, em sẽ không lầm, thầy Trương , em nhớ rất rõ ràng, lúc ấy em thực sự rất sợ hãi, không dám đi ra ngoài, ngồi ở đó khóc…… Sau đó Đường Sa Sa xuất hiện, hỏi em ‘ làm sao vậy? ’, em không muốn làm cô ấy lo lắng, liền nói không có việc gì. Sau đó cô ấy giúp em gọi điện thoại cho ba mẹ rồi mới đi……”

Trương giáo chủ: “ Nhưng trước giờ em ấy tính tình rất tốt , hay là có hiểu lầm gì?”

Doãn Triệt cười lạnh một tiếng.

Trương giáo chủ nghe thấy được, hỏi: “Doãn Triệt, em có chuyện muốn nói?”

“ Vâng.” Doãn Triệt mắt nhìn thẳng, hơi ngẩng đầu, “Tưởng Nghiêu.”

Ngữ khí trầm ổn, thanh âm còn rất có khí thế, mấy vị lớn tuổi cũng rất mong ngóng xem tiếp theo sẽ nói cái gì.

“ Câu đem mấy lời ngày đó nói với tôi nói cho thầy ấy đi.”

Tưởng Nghiêu: “ Tôi mỗi ngày cùng cậu nói 800 câu , cậu muốn chỉ câu nào?”

Mọi người: “……”

Doãn Triệt nghiến răng:

“ Cái, cái mà, cậu ở quầy bán quà vặt, nghe được lời của Đường Sa Sa.”

Tưởng Nghiêu cuối cùng nghĩ ra: “ A! Cậu nói cái đó à!”

Hắn lập tức thuật lại cho thầy Trương nghe mấy lời bàn tán có bốn người kia hôm đó.

“ Em bảo đảm không có phóng đại đâu, trừ em ra thì còn có Chương Khả, Trần Oánh Oánh, Hàn Mộng đều nghe thấy , bọn họ có thể làm chứng.” Tưởng Nghiêu nói.

Mẹ Dương : “ Cô ta dám nói con trai tôi như vậy? Tôi muốn cùng nhà cô ta đàm phán, xem cách dạy dỗ của nhà họ như thế nào, không có giáo dưỡng!”

“Bà bình tĩnh……” Trương giáo chủ khuyên nhủ. Trước mắt ba nhà đang giằng co đã đủ đau đầu, ông thật không nghĩ đem sự tình này làm lớn, huống chi đối tượng lại là cán bộ do mình bồi dưỡng, thật không muốn truy cứu lên, chính mình lại sợ cũng phải gánh một phần trách nhiệm dạy dỗ . Nhưng sự thật bày ra ở trước mắt, tất cả mọi người đều ngóng trông một cái kết quả, ông chỉ có thể căng da đầu tiếp tục .

“Ai…… Như vậy đi, Tưởng Nghiêu, em đi gọi Đường Sa Sa lại đây, chúng ta mặt đối mặt hỏi em ấy.”

“ Vâng.” Tưởng Nghiêu sảng khoái đáp lời, xoay người liền đi.

Tại phòng họp chỉ còn lại mấy người đều vẫn duy trì trầm mặc.

Họ Dương bình tĩnh xem biến, Doãn gia khí định thần nhàn, Vương gia đã có vẻ nôn nóng, cha Vương nhỏ giọng hỏi con trai mấy câu, không rõ là hỏi cái gì, Vương Bằng Huy mặt biến sắc: “Hẳn là không có ai …… con không chú ý……”

Ngô Quốc Chung cùng Trương giáo chủ thương lượng đối sách, thường thường liếc mắt nhìn mấy người trong phòng , cụ thể thảo luận cái gì thì nghe không rõ.

Tưởng Nghiêu diễn hài vừa đi, không khí giống như nhất thời trở nên trầm trọng.

Doãn Triệt cùng ba cậu nhìn nhau vài lần, không hiểu ánh mắt nghiêm túc của ba là có ý gì, hoặc là không muốn hiểu .

“ Con đi ra bên ngoài chờ.” Cậu mở cửa phòng họp đi ra ngoài.

Kiều Uyển Vân cùng ra , đi đến bên cạnh , vươn tay kéo cậu: “Tiểu Triệt, không nhớ ba mẹ sao?”

Kiều Uyển Vân thanh âm luôn  nhu hòa, làm người vô pháp cự tuyệt. Doãn Triệt lúc này đã hơi chút thích ứng , không tránh tay bà, bị bà kéo, rũ mắt nói: “Không phải không nhớ.”

“Còn nói không có, từ lúc khai giảng đến bây giờ, con cuối tuần cũng không về nhà.” Kiều Uyển Vân oán trách, “Có phải Tiểu Trạch lại nói con gì không? Tên tiểu tử kia toàn nói mấy lời khó nghe, con đừng giận nhé? Nó cũng không có ác ý gì đâu……”

“Chỉ là chán ghét con mà thôi, con biết.” Doãn Triệt kéo kéo khóe miệng, “Mẹ, đừng lo lắng, không phải bởi vì em ấy, là con muốn sống độc lập một chút, hơn nữa ở trong trường học khá tốt, có ăn có ngủ có chỗ ở, không có gì bất tiện, về sau mỗi tháng sẽ về nhà một lần.”
“Ai…… con luôn có lý do, mẹ nói cũng không lay chuyển được con. Độc lập là chuyện tốt, nhưng cũng không cần quá cậy mạnh, gặp được khó khăn thì nói cho ba mẹ, biết không?”

“ Vâng, đã biết.”

Kiều Uyển Vân sờ sờ tóc của cậu, hốc mắt ửng đỏ: “ Con lúc nào cũng nói đã biết, nhưng mỗi lần có việc vẫn luôn gạt chúng ta, một chút cũng không nghe lời , chúng ta thật sợ con lại xảy ra chuyện gì……”

Doãn Triệt thoáng cúi đầu,  tiện cho bà sờ đầu mình: “Sẽ không, hai người yên tâm, trong trường học có thể xảy ra chuyện gì? Giống hôm nay cũng chỉ là việc nhỏ, không cần hai người tới, con cũng có thể giải quyết, nếu con không giải quyết được, mẹ cũng thấy rồi, còn có bạn học của con.”

Cậu kỳ thật cũng không nghĩ sẽ ỷ lại Tưởng Nghiêu cùng bạn học khác, lần này chịu để Tưởng Nghiêu hỗ trợ chỉ là ngoài ý muốn, nhưng nói như vậy , Kiều Uyển Vân sẽ yên tâm một chút.
Quả nhiên nhắc tới cái này, Kiều Uyển Vân cuối cùng lộ ra tươi cười: “ Được, thấy được, Tiểu Triệt của chúng ta cuối cùng cũng có bạn rồi, mẹ thấy rất vui . Bạn học đó trước đây chưa thấy qua, là mới chuyển tới?”

“ Vâng, học kỳ này mới chuyển tới, ngồi cùng bàn.”

“Khá tốt, thoạt nhìn quan hệ hai đứa không tồi, mẹ trước kia nhờ thầy Ngô xếp vài người ngồi cùng bàn với con, con đều không thích, đem người ta đuổi đi, hiện tại rốt cuộc có bạn ngồi cùng bàn rồi.”

Doãn Triệt bất đắc dĩ: “Mẹ, không phải con đuổi đi, là chính bọn họ muốn đổi vị trí.”

“ Con còn không biết xấu hổ mà nói, con không cùng người ta nói chuyện thì không phải gián tiếp đuổi người ta đi sao?”

“ Con…… Chính là không muốn cùng bọn họ nhiều lời.”

“ Vậy hiện tại thì sao?” Kiều Uyển Vân mỉm cười, “Tiểu Triệt, con thích bạn cùng bàn phải không?”
Doãn Triệt trong lòng không rõ ngọn nguồn mà nhảy dựng lên.

“Cái gì mà thích, chỉ là bạn bè thôi.”

“ Bạn bè cũng có thể phát triển trở thành mối quan hệ khác nha, tuy rằng cậu ấy rất bình thường, không có gì đặc biệt, nhưng chỉ cần con thích, ba mẹ sẽ không phản đối.”

Doãn Triệt muốn cười, nghĩ lời mẹ nói thật kỳ lạ, cậu cùng Tưởng Nghiêu không có khả năng trở thành cái loại quan hệ đó, nhưng lời nói tới bên miệng, lại biến thành:

“Hắn thích Omega.”

“ Omega ngoan ngoãn chu đáo.”

“Chúng con không thể .”

Tuy rằng kết luận giống nhau, nhưng kết hợp với mấy lời nói phía trước, nghe như thế nào cũng thấy có một chút cảm xúc tiếc hận.

Doãn Triệt ngẫm lại cảm thấy không ổn, bổ sung thêm một câu: “ Con cũng không thích  Alpha như vậy.”

Nghe lại càng giống giấu đầu lòi đuôi.
Cậu không biết nên nói như thế nào, vừa nhấc mắt, thấy Tưởng Nghiêu từ cửa văn phòng đi đến.

“ Ủa sao cậu lại ra ngoài đứng, có phải nhớ……” Tưởng Nghiêu nói một nửa mới thấy Kiều Uyển Vân, lập tức dừng miệng.

Doãn Triệt chắc chắn câu chưa nói xong kia là “Có phải nhớ tôi không?”

Cậu sao có thể thích loại Alpha không biết xấu hổ này?

Đường Sa Sa đi sau Tưởng Nghiêu còn chưa biết có chuyện gì , liền hỏi: “Kêu tôi tới làm gì? Thầy Trương đâu?”

“ Chờ một chút.” Tưởng Nghiêu mở cửa phòng họp đi vào , một lát sau, lại đi ra, nói “ Được rồi, vào đi.”

Đường Sa Sa chần chờ một lát, đại khái cũng phát hiện tựa hồ không phải chuyện tốt, nhưng chung quy không dám không nghe thầy giáo nói, đi vào phòng họp.

Kiều Uyển Vân: “Chúng ta cũng vào thôi.”

Doãn Triệt gật đầu, vừa muốn mở cửa, Tưởng Nghiêu lại nói: “ Dì ơi, cậu ấy không cần vào , con vừa nói với thầy là chúng con giờ có tiết học. Hơn nữa Đường Sa Sa cùng Dương Diệc Nhạc cũng không liên quan đến chuyện chúng ta, đi vào cũng chỉ ngồi nghe, chúng con muốn về phòng học.”
Kiều Uyển Vân : “A, đúng…… vậy Tiểu Triệt, con có gì muốn nói với ba không?”

Doãn Triệt nhìn mắt Tưởng Nghiêu, hắn đang nháy mắt, mặc dù trông ngáo chết đi được.

Nhưng cậu đúng là cũng không muốn vào đó nữa.

“Không cần, cuối tuần con sẽ về nhà, có gì lúc đó nói sau.”

Kiều Uyển Vân không còn cách nào , đành phải nhìn theo hai người bọn họ rời khỏi văn phòng.

Nghỉ trưa chỉ còn năm phút.

Phòng học lớp 1 ở tầng 1, không cần quá sốt ruột. Doãn Triệt đút tay túi quần đi  xuống bậc thang, nhìn cái gáy người trước mặt .

Lại nhìn cả tấm lưng.

Nam sinh 17-18 tuổi, khuôn mặt xen lẫn hơi thở thiếu niên , vóc dáng không quá lớn, nhưng thân hình cũng có chút ra dáng người trưởng thành. Mặc dù mặc đồng phục rộng thùng thình, vẫn thấy cặp chân dài, không biết cả người còn ẩn chứa sức mạnh cỡ nào.
Doãn Triệt nhớ tới Kiều Uyển Vân vừa rồi đối với Tưởng Nghiêu nêu nhận xét, có điểm không đồng ý.

Tưởng Nghiêu kỳ thật không giống người khác.

Tưởng Nghiêu vóc dáng rất cao, so đại đa số nam sinh cùng tuổi thì cao hơn. Đôi mắt là màu xám nâu,  này không phải rất đặc biệt sao? Làm gì có chỗ nào giống nhau……

Hơn nữa, quan trọng nhất chính là, Tưởng Nghiêu nguyện ý cùng cậu làm bạn cùng bàn, nguyện ý cùng cậu kết giao bằng hữu.

Người bình thường đều không muốn.

Tưởng Nghiêu một chút cũng không bình thường.

Gần đến phòng học, trên hành lang có mấy đám học sinh vừa đi mua quà vặt về đang chạy như điên, vụt qua vài trận gió. Tưởng Nghiêu thoáng nghiêng đầu, nói: “Để ý chút.”

Doãn Triệt bước chân dừng lại, hô nhỏ: “ Này.”

“……?” Tưởng Nghiêu sắc mặt không vui, “ Nhóc con, vừa mới ở bên trong gọi họ gọi tên người ta, hiện tại liền biến thành ‘ này ’?”
“ Tôi muốn gọi gì thì gọi, cậu quản được sao?”

Tưởng Nghiêu xoay người:

“ Tôi mới vừa cứu cậu lúc nước sôi lửa bỏng đấy nhá , cậu lại dùng cái loại ngữ khí này nói chuyện?”

“Cậu cứu lúc nào?”

“ Cậu còn không thừa nhận hả ? Người mù cũng có thể nhìn ra được cậu không muốn vào đấy.” Tưởng Nghiêu dựa tường, biếng nhác, “Tuy rằng tôi không biết cậu không muốn gặp ba mẹ hay là không muốn thấy tên đầu heo kia, nhưng tóm lại, tôi thấy mắt cậu ra tín hiệu cầu cứu á, vì thế bạn cùng bàn vô cùng biết săn sóc người khác của cậu, tìm cớ mang cậu chạy ra đây đó.”

Doãn Triệt: “Xen vào việc của người khác.”

Tưởng Nghiêu: “ Bạn Doãn Triệt , tuy rằng chúng ta đã  ngồi cùng bàn hơn một tháng , quan hệ cũng coi như không tồi, nhưng tôi có đôi lúc thấy cậu thiếu đánh ghê.”
“Vậy cậu muốn đổi chỗ sao?”

Doãn Triệt nhìn hắn, nhìn thẳng đôi mắt sau thấu kính của hắn.

“Hiện tại đổi còn kịp, về sau mà đòi đổi, tôi liền đấm cậu.”

Tưởng Nghiêu cười: “ ấy ấy, nghe có chút luyến tiếc he?”

“ Tai cậu có vấn đề rồi.”

“Ha ha, tôi phát hiện từ lúc hai ta ngồi cùng bàn thì tính tình cậu tốt lên nhiều, nghe mấy lời này mà không tức giận.” Tưởng Nghiêu cười hì hì đến gần một bước, “Không đổi thì không đổi , ngồi đến hết tốt nghiệp cấp ba cũng không có vấn đề gì.”

“Nếu tôi cãi nhau với cậu?”

“Cái ngôn ngữ mắng người của cậu chẳng ảnh hưởng đến tôi đâu.”

“ Ừm.” Doãn Triệt trầm mặc.

Tưởng Nghiêu mừng rỡ : “Yên tâm đi, anh đây rộng lượng lắm, huynh đệ cãi nhau không phải thực bình thường sao, quá hai ngày lại tương thân tương ái. Đương nhiên, trừ phi cậu nhịn không được để ý tui, nhưng mà cậu lớn lên trông cũng giống Omega nhỏ đấy chứ, có khi không nhịn……”
Doãn Triệt đá chân hắn: “Ai mẹ nó nhịn không được.”

“ Nói không chừng có rất nhiều Omega mê tôi đấy nhở? Nói trước nha, đấu bằng thực lực , tôi sẽ không nhường cho cậu —— á á! Cậu lại còn đá tui! Đủ rồi á á, sẽ lưu lại dấu giày đó! Tôi ngày hôm qua mới vừa giặt quần mà!”

“Hảo tâm đá cho cậu tỉnh ,  Omega có thể coi trọng cậu cái gì? Tóc mái không cắt? Cái kính dày cộp kia?”

“Sao cậu nói lời tổn thương tôi thế, nói thật thì, tôi lớn lên cũng đẹp đúng không? Cậu tối hôm đó không phải còn khen tôi hả ?”

“Không phải khen cái mặt cậu.”

Doãn Triệt tránh hắn đi về phía trước , từ cửa sau quẹo vào phòng học, tiết này là tiết tiếng Anh, chuông chưa báo mà Hứa Bối Ni đã ở trong phòng học, đang trả bài tập .

Tưởng Nghiêu theo sau đi vào , không hỏi xong liền  không buông tha : “ Thế rốt cuộc là khen tôi chỗ nào đẹp nha?”
“ Tự cậu nghĩ đi.”

Doãn Triệt ngồi trở lại vị trí của mình, cầm lấy vở nhìn, là A. Lại liếc mắt bạn ngồi cùng bàn, là B.

Tưởng Nghiêu tiếng Anh cùng tiếng Trung đều giống nhau , thảm không nỡ nhìn, nhưng tiếng Anh nét bút đơn giản, miễn cưỡng có thể thấy rõ. Doãn Triệt đại khái biết , nếu cẩn thận chút, vẫn có thể lấy A.

Cái tên kỳ quái.

Có đôi khi cà lơ phất phơ thô tâm đại ý, có đôi khi lại cẩn thận đến không thể tưởng tượng.

Doãn Triệt lại nghĩ tới buổi tối Tưởng Nghiêu chạy vội mà đến .

Một thân Alpha hung ác ngông cuồng, cho rằng giây tiếp theo liền phải thấy một màn bạo lực .

Nhưng mà Tưởng Nghiêu lại không quản người khác,  ngừng ở trước mặt cậu, duỗi tay khẽ chạm ngọn tóc cậu.

Phảng phất như nhìn thấu cậu, biết cậu sợ cái gì, cũng biết cậu lúc đó cần cái gì nhất.
Rõ ràng mới quen hơn một tháng mà thôi, trừ khi người này trời sinh có tính cẩn thận săn sóc người khác, Doãn Triệt nghĩ không ra lý do thứ hai nào khiến Tưởng Nghiêu hiểu cậu như vậy.

Cũng không thể không thừa nhận, lúc ấy đèn đường chiếu sáng gương mặt tươi cười kia, đúng là đẹp.

Không phải đẹp ở bề ngoài, mà là đẹp ở tính cách đáng quý ôn nhu.