[ĐM][ABO]Để ý đến anh một chút đi mà!

Chương 15

Trương giáo chủ làm việc trước sau như một mà sấm rền gió cuốn, chỉ qua một tuần, đơn xử phạt đã dán ở bảng thông báo .

“ Cái gì đây? Đường Sa Sa bị ghi tội? Sao lại thế này ?”

Bảng thông báo có một đám học sinh vây quanh. Đổi lại nếu là người khác bị xử phạt khả năng cũng không gây nhiều chú ý như thế, nhưng Đường Sa Sa đảm nhiệm hội trưởng văn nghệ của trường, phụ trách nhiều việc, không ít học sinh đều biết đến, ăn dưa ăn đến rất hăng say.

Qua thời gian nghỉ trưa , mới vừa cơm nước xong học sinh  túm lại bàn tán, người biết nói cho người không biết:

“ Tôi nghe nói là liên quan đến việc của Dương Diệc Nhạc , là cô ta đồn Dương Diệc Nhạc bị lưu manh làm cái đó đó .”

“Đó là lời đồn hả? Tôi còn thật sự tưởng…… cô ta sao lại làm vậy? Có thù oán gì với Dương Diệc Nhạc à?”

“Cậu không biết à, Đường Sa Sa để ý một học đệ, mỗi ngày đều đối tốt với người ta, trong trường rất nhiều người đều biết, nhưng học đệ kia không thèm để ý tới cô ta, cùng Dương Diệc Nhạc kè kè bên nhau, khiến cô ta đố kỵ.”

“Đố kỵ liền bịa đặt bậy bạ?  quá ghê tởm……”

“ Cũng hả dạ tôi lắm, tôi đã sớm nhìn cô ta không vừa mắt, một cái chức hội trưởng mà thôi, ngày nào cũng tỏ uy quyền, Omega mà cũng đòi đè đầu Alpha?”

“ Nếu Đường Sa Sa bị cách chức, vậy tân hội trưởng văn nghệ là ai?”

“Hình như là 11A1, gọi là gì tôi quên rồi, chỉ nhớ là Alpha.”

“ Tôi biết cậu ta đấy!! Trương giáo chủ sao lại toàn chọn yêu ma quỷ quái gì đâu……”

“Bang!”

Lon nước một đường parabol  hoàn mỹ rơi vào thùng rác,

Tưởng Nghiêu quay đầu: “Thế nào, anh ném chuẩn không?”

Doãn Triệt mặt vô biểu cảm:

“ Cậu ném nhầm thùng rồi.”

Tưởng Nghiêu: “?!”

Sau khi moi được cái lon từ một đống giấy mì gói, đồ ăn vặt, Tưởng Nghiêu lập tức chạy đi rửa tay, rửa xong cũng không lau khô, đem bọt nước hất hất về phía mặt Doãn Triệt: “ Thấy mát mẻ không nè?”

Sau đó bị Doãn Triệt đá cho vài cái.

“Kia không phải anh trai cậu sao?” Lớp 3 có người nhìn thấy hai người đùa giỡn, liền hỏi “Doãn Trạch, anh ấy đang đá ai thế ? Hình như chưa từng thấy qua?”

“Bang!” Doãn Trạch ném bút, đen mặt đứng dậy rời đi :

“ Anh ấy đá ai thì liên quan gì đến tôi.”

“……”

Hàn Mộng sau khi được đề bạt lên làm cán bộ cấp cao, lập tức ở trong vòng bạn bè đăng bài “Ba ba tài hoa rốt cuộc có thể thi triển quyền cước!” , Trần Oánh Oánh ở dưới bình luận một cái icon coi thường:

“ Quyền lá liễu ಠ⁠ ͜⁠ʖ⁠ ⁠ಠ”.

Tân hội trưởng Hàn, xuân phong đắc ý, bàn tay vung lên hào khí tận trời, quét sạch tủ đông của quầy bán quà vặt , mời cả lớp đi ăn kem.

Chương Khả cắn kem chocolate, còn chưa có nuốt xuống liền nói: “Lão Hàn trâu bò! Thật  đúng là cho lớp chúng ta nở mày nở mặt !”

Miệng còn dính đầy chocolate, thoạt nhìn rất giống cái tên khờ khạo.

Trần Oánh Oánh không nỡ nhìn thẳng: “ Cậu có thể ăn xong rồi nói không…… Hầy, họ Hàn kia, sao không đưa cho tôi một cây hả?”

Hàn Mộng mới vừa phát xong kem, xách theo cái túi lớn đi đến bên Trần Oánh Oánh , từ trong túi móc ra cái cuối cùng , ném lên trên bàn: “ Sao mà quên ngài được, lớp trưởng đại nhân, tiểu nhân có  ngày hôm nay, ít nhiều cũng do ngài bồi dưỡng, tôi còn rất tận tâm cho kèm một hộp bánh quy nè.”
Trần Oánh Oánh gật đầu: “Vẫn là Hàn công công hiểu chuyện.”

Chương Khả đột nhiên cảm thấy kem trong tay không ngọt nữa : “ Nè, hộp bánh quy  này nhiều thế! Tui cũng muốn ăn!”

Hàn Mộng cười cười: “ Cậu cũng ăn đi.”

Tưởng Nghiêu được chia cho một cây vị dâu tây , hắn nhìn bạn cùng bàn, là vị đậu xanh.

“Nếu không, hai chúng ta đổi đi? Ăn kem vị dâu tây này thực không Alpha.”

Doãn Triệt định nói sao lúc cậu đeo tai thỏ không nghĩ tới cái này, nhưng cậu hiện tại không có tinh lực, ghé vào trên bàn, ôm bụng: “ Cậu cầm đi, tôi không ăn.”

Tưởng Nghiêu cúi đầu: “Làm sao vậy? Buổi sáng lớp trưởng đau bụng lây cho cậu hả?”

Doãn Triệt quay đầu, mấy dúm tóc nhếch lên: “ Cút, còn không phải bởi vì cậu à.”

“ Tôi làm sao ?”

“Mới vừa cơm nước xong đá cậu, vận động kịch liệt .”
“……” Tưởng Nghiêu rất muốn đem tóc của cậu ấn xuống , nhưng nghĩ nếu làm thế thì chắc hắn sẽ bị dúi đầu xuống đất trước, đành phải nói “Được rồi, là tôi sai, đi rót cho cậu ly nước ấm nhé.”

Tưởng Nghiêu cầm lấy bình nước của cậu từ cửa sau đi ra ngoài.

Doãn Triệt ngẩn người, cảm thấy đồ của mình bị đoạt mất, đồ của cậu chưa bao giờ cho Alpha chạm vào.

Nhưng mà, nhìn thấy mấy ngón tay khớp xương rõ ràng đẹp mắt của Tưởng Nghiêu cầm lấy bình nước của cậu , cậu có chút thất thần , bình nước đã bị cầm đi.

…… Ừm, dù sao Tưởng Nghiêu cũng đã chạm qua rất nhiều đồ của cậu. Đồ văn phòng phẩm, đồ thủ công, bàn ghế trong kí túc xá.

Thậm chí là tóc của cậu,  gương mặt của cậu.

Trừ bỏ ngày đầu chọc mặt cậu, sau đó…… Giống như đều là cậu ngầm đồng ý.
Máy lọc nước ở cạnh cầu thang mỗi tầng, thông thường học sinh đều chọn giờ giải lao để đến rót đầy bình dự trữ.

Bình nước của Doãn Triệt rất lớn, là loại bình giữ ấm, sờ không cảm thấy được độ ấm bên ngoài, Tưởng Nghiêu đành phải đảo nước ấm với nước lạnh, bảo đảm độ ấm vừa đủ không làm bỏng miệng.

Nhóc con hung dữ như hổ, trên thực tế chính là hổ giấy, chạy hai bước liền đau bụng, còn nói là vận động kịch liệt …… Tưởng Nghiêu ngẫm lại liền muốn cười.

Quả nhiên bản chất vẫn là Beta nhỏ , không có sức mạnh chiến đấu.

Bên cạnh có người tới, lại không rót nước, ánh mắt nhìn chằm chằm vào bình trong tay hắn.

“ Anh lấy bình nước của anh tôi? Được cho phép chưa?”

Tưởng Nghiêu vừa nghe loại ngữ khí cao cao tại thượng này , không cần ngẩng đầu cũng biết là ai: “Giúp anh cậu lấy nước, thân thể cậu ấy không thoải mái.”
“Sao có thể, cuối tuần anh ấy ở nhà vẫn rất khoẻ mạnh.”

“ Ồ, nghe được anh trai không thoải mái mà phản ứng đầu tiên cư nhiên không phải quan tâm mà là nghi ngờ, là tôi thì tôi cũng tức chết .”

“……” Doãn Trạch cũng không ngốc, “ Anh đừng vòng vo  mắng tôi, mới một, hai tháng ngồi cùng bàn liền tự cho là  hiểu hết anh tôi? Da mặt anh ta rất dày đấy, chỉ giả vờ giả vịt cho người ngoài xem, cho các người thương hại anh ta.”

Tưởng Nghiêu cảm thấy không cần thiết phải cùng thiếu niên phản nghịch này nhiều lời, lạnh giọng đáp:

“ Tôi muốn thương hại cậu ấy đấy, ai cần cậu lo?”

“ Cậu thương hại ai ?”

Thanh âm từ sau lưng đột nhiên vang lên, bình nước trong tay hai Alpha đều không hẹn mà run.

Doãn Triệt đứng phía sau bọn họ, nhìn Tưởng Nghiêu: “Ai muốn cậu thương hại?”
Tưởng Nghiêu lần đầu tiên thấy ánh mắt này của cậu, không đúng, hôm khai giảng  ngày đó cũng có thấy qua một lần, chính là lúc hắn bị đá lăn xuống sàn, Doãn Triệt cũng dùng ánh mắt này nhìn hắn.

Phẫn nộ, sắc bén, đề phòng,  so với lần trước còn có một tia thất vọng.

Không biết vì cái gì, khi mơ hồ thấy được tia thất vọng trong mắt cậu, giống như cái kim đâm vào trong lòng  Tưởng Nghiêu, đâm đến rất đau .

Doãn Triệt đột nhiên liền nổ tung: “ Tôi cần cậu đi lấy nước sao? Tôi yêu cầu cậu thương hại tôi sao ?”

Cậu một phen đoạt lại bình nước trong tay Tưởng Nghiêu  nước trong bình sóng sánh, vương vãi cả xuống sàn.

Tiết cuối cùng của buổi chiều , trời bỗng nhiên mưa to.

Giáo viên toán ở trên bảng giảng giải hàm số lượng giác , phía dưới học sinh đều mang vẻ mặt buồn rầu, có lẽ đang lo lắng mình không mang dù thì lát sao đi về , hoặc suy nghĩ đến quần áo ở ban công phòng ngủ , cũng có thể vì không hiểu giáo viên giảng gì.
Trên bàn Doãn Triệt lại xuất hiện đồi núi.

Tưởng Nghiêu kiên trì không ngừng mà ném mấy tờ giấy nhỏ sang, ném hơn nửa tiết , không hề nghỉ.

Viết thì xấu, mở ra nhìn cũng  không hiểu, ném nhiều như vậy có ý nghĩa gì?

Cậu cũng không muốn mở ra xem.

Chuyện hồi giữa trưa đó, cậu phản ứng quá ngốc rồi, không muốn đối mặt với nó.

Sau khi gặp gỡ Tưởng Nghiêu , cậu giống như trở nên càng ngày càng không thích hợp. Sẽ bởi vì một ít chuyện nhàm chán mà bật cười, cũng sẽ bởi vì một ít việc không ý nghĩa mà sinh khí.

Nhất định là bị Tưởng Nghiêu lây cho bệnh ngốc.

“ Bộp!” Tên đại ngốc nào đó đối diện cậu phát ra tín hiệu, muốn hấp dẫn sự chú ý của Doãn Triệt.

Doãn Triệt dừng bút một chút, chuyện kia cũng không lớn lắm, lại thấy sự kiên trì của hắn, cũng hơi hơi động lòng.
Hừm, vậy cho hắn một cơ hội đi.

Doãn Triệt thoáng nghiêng đầu, bố thí cho hắn một ánh mắt.

Tưởng Nghiêu liền tươi cười sáng ngời, nhiệt tình mà đem quyển nháp hỗn độn mở cho cậu xem.

Có lẽ là ý thức được mấy cái nét chữ thảm hại không đả động được bạn cùng bàn cao lãnh , Tưởng Nghiêu thay đổi sách lược, vẽ lên bức hoạ xấu tuyệt : Chỗ trống trên giấy, dùng nét bút đen vẽ hai người que, một cái viết “Triệt”, một cái viết “Nghiêu” - đây là Doãn Triệt miễn cưỡng phân biệt được.

Ở phía trên hai người que, dùng bút đỏ vẽ đỏ rực, vô cùng kiều diễm - một cái trái tim.

Nhìn kiểu gì cũng là Triệt love Nghiêu??!

“……”

Gọi hắn là đại ngốc đúng là sai rồi, phải là đại đại đại cực kì ngốc.

“ Xem tranh đến cảm động rồi?” Tên ngốc kia còn vô cùng xúc động, “ Anh biết anh nói sai rồi mà, thực xin lỗi, đừng giận. Hảo huynh đệ, nghe tôi nói, tay trong tay, cùng nhau đi, sáng tạo cuộc sống hạnh phúc , hà há há ha...”
…… Nói nói là được rồi, con mẹ nó còn hát.

Tên ngốc này biết hắn đang hát cái gì không thế?

Doãn Triệt duỗi tay muốn xé tờ nháp kia, cái này mà bị người khác thấy thì xong đời.

“ Cậu làm gì đấy? Đây chính là tượng trưng cho tình hữu nghị của chúng ta mà!” Tưởng Nghiêu vội vàng đem tờ nháp giữ lại, động tác có chút lớn.

“Hàng sau cùng kia ! Làm cái gì đấy!!!?” Giáo viên toán học  - Trần Thục Mai rống một tiếng, tất cả mọi người trong phòng học đều nhìn qua .

Tưởng Nghiêu một tay giơ lên không trung, trong tay còn cầm tờ nháp , Doãn Triệt ra sức đoạt lấy, cơ hồ bổ nhào vào người hắn.

“……”

“……”

Trên mặt mọi người đều muốn cười thâm ý, nhưng bởi vì đối tượng là Doãn Triệt, lại cực lực áp xuống,  biểu tình có chút quỷ dị.

Tưởng Nghiêu: “Không phải như các cậu nghĩ đâu.”
Các bạn học biểu tình trên mặt càng quỷ dị.

Trần Thục Mai bẻ phấn, từ trên bục giảng đi xuống , ném đúng giữa trán hắn: “Không phải như vậy thì là loại nào? Giáo viên ở trên cực khổ  giảng đề, các cậu không nghe còn chưa tính, còn ở dưới cãi nhau ầm ĩ, xem giáo viên là cái gì? Thứ gì đẹp như vậy, lấy ra cho mọi người nhìn xem?”

Tưởng Nghiêu khép lại quyển nháp: “ Không được ạ.”

“Còn cãi?!” Trần Thục Mai từ trước đến nay không thích có người khiêu chiến quyền uy của bà, tay chỉ ra bên ngoài

“ Ra ngoài đứng! Tan học ở lại, tôi nói cho về mới được về!”

Tưởng Nghiêu ngoan ngoãn nghe theo mệnh lệnh, cầm nháp từ cửa sau đi ra ngoài. Doãn Triệt cuối cùng cũng được thanh tịnh, cầm lấy bút tiếp tục ghi chép, vừa ngẩng đầu, phát hiện giáo viên lườm cậu:
“Còn có cậu nữa, đi ra ngoài! Làm bộ làm tịch viết cái gì mà viết.”

“……”

Vì thế bên ngoài hành lang lớp 1 có hai người đứng đó.

Tưởng Nghiêu: “Không hổ là  huynh đệ tốt, rất nghĩa khí!”

“ Cút.” Doãn Triệt thấy phiền thật sự, “ Cậu lần sau tìm đường chết đừng kéo thêm tôi , giáo viên toán vốn dĩ  không thích tôi.”

“A? Vì cái gì , thành tích của cậu cũng không tệ mà?”

“Dương Diệc Nhạc thành tích tốt toàn khối mà còn bị nói này nói nọ.” Doãn Triệt dựa lưng vào trên tường, phía sau lưng một mảnh lạnh lẽo, trước mắt là màn mưa kín không kẽ hở, “ Cậu cho rằng làm Omega với Beta dễ dàng lắm sao? Ở trong mắt người ta, Omega  nhu nhược, Beta thì bình thường.”

“ Cậu cho rằng làm Alpha thì dễ dàng?” Tưởng Nghiêu nói,

“ Cậu xem Hàn Mộng, còn bị  nhiều người nghi ngờ năng lực của hắn. Chúng tôi làm Alpha cũng rất khó nha, lớn lên không đủ A , tin tức tố không đủ cường sẽ bị khinh bỉ. Trời sinh ra thôi, trách ai bây giờ?”
Doãn Triệt nhếch môi: “ Ừ, mọi người đều không dễ dàng, sống ở trên đời này thật không dễ dàng.”

Những lời này có một chút ý vị cảm khái , Tưởng Nghiêu đánh giá bạn ngồi cùng bàn của hắn, hẳn là đang ngẫm việc nhân sinh, vì thế cũng dựa lưng vào tường, nghiêng đầu 45 nhìn không trung âm u: “ Nhân sinh của chúng ta , tựa như bầu không trung này, tuy rằng nhất thời sẽ bị mây đen che kín, nhưng tôi tin rằng, chỉ cần chúng ta nỗ lực , tích cực hướng về phía trước,  nhất định có thể phá tan tầng mây đen, nghênh đón  ánh mặt trời xán lạn! Cố lên , Doãn Tiểu Triệt!”

“……”

Chuông tan học mới vừa vang, một đám học sinh đã sớm thu dọn xong cặp sách từ cửa sau vọt ra, giống như mấy con ngựa hoang thoát cương .

Trần Thục Mai sợ hai người ngoài cửa không tuân thủ kỷ luật chuồn đi mất, hôm nay khó có khi cho tan học đúng giờ , ra ngoài kiểm tra.
Người thật ra vẫn còn ở ngoài, chỉ là…… Tư thế lại biến thành bộ dạng ở phòng học vừa rồi.

Tưởng Nghiêu lấy vở che trước người : “ Sao cậu lại đánh tôi nữa? Nhãi ranh, nghĩ tôi không biết giận hả ? Cậu mà còn đánh tôi nữa là tôi sẽ đem tờ tố cáo 80 trang dán đầy kí túc xá của cậu , nhắc cho cậu nhớ chúng ta là bạn bè tốt……”

Nói được một nửa, qua kẽ tay nhìn thấy.

Tưởng Nghiêu trong lòng lộp bộp, chậm rãi quay đầu —— đối diện với ánh mắt như quan công của Trần Thục Mai .

“ Bạn bè tốt đúng không?” Trần Thục Mai đem quyển nháp hất ra , nhìn hai người bọn họ . Doãn Triệt tính ngửa ra sau, liền bị bà kéo tay.

“ Đi, theo tôi đến văn phòng, cho thầy chủ nhiệm các cậu nhìn xem, hai người các cậu có bao nhiêu huynh đệ tình thâm!”

“……”

“ Thất thần làm gì? Vừa rồi không phải đùa giỡn rất hăng say sao? Hiện tại e lệ? Biết sai rồi?”
Doãn Triệt không nói chuyện, Tưởng Nghiêu sợ hắn chống đối cô giáo, liền lên tiếng: “Biết sai rồi ạ, bọn em cùng cô đi, cô đừng kéo tay cậu ấy, Doãn Triệt không thích bị người khác chạm vào.”

“Ái chà, đại thiếu gia à? Quý giá như thế à, chạm vào cũng không cho chạm ?”

Sắc mặt Doãn Triệt càng đen.

Tưởng Nghiêu nghĩ đến giữa trưa mình chỉ nói vài câu không thỏa đáng, đã bị cậu dỗi cả buổi trưa, giáo viên này nói trào phúng như vậy, sợ nhóc con sẽ biến thành bình thuốc nổ bùm bùm quá!!

“Không phải, cô ơi……” Tưởng Nghiêu định giải thích vài câu, bỗng nhiên cảm thấy tay áo bị kéo kéo.

Hắn cúi đầu, thấy bạn ngồi cùng bàn của hắn dùng hai  ngón tay thon dài trắng nõn , níu lấy cổ tay áo khoác đồng phục của hắn.

“……”

Giống lúc chen chúc ở công viên giải trí, sợ đi lạc mà giữ chặt quần áo ba mẹ. Nhưng lại sợ bị mấy đứa nhỏ khác chê cười, chỉ có thể nắm một chút xíu áo.
Con mẹ nó đáng yêu thế.