[ĐM][ABO]Để ý đến anh một chút đi mà!

Chương 17

Tưởng Nghiêu làm đến buổi tối muộn mới hoàn thành xong nhiệm vụ, hai tập đề toán học là một tiếng, hai bản kiểm điểm là hai tiếng.

Còn ngó sang phòng cách vách xin cứu trợ: “Xem anh đây đã giúp cậu viết bản kiểm điểm rồi nè, cậu cũng mau giúp tôi nghĩ thêm một xíu đi, tôi viết không nổi nữa rồi.”

Doãn Triệt mặt vô biểu tình mà gấp sao: “Không phải chính cậu muốn thay tôi viết sao, đổi ý?”

Lạnh nhạt, vô tình, vô nhân tính.

Tưởng Nghiêu: “Tốt xấu gì thì tui cũng là đối tượng tin đồn của cậu đó nha, có thể đối xử với tui tốt chút không?”

Doãn Triệt ném ngôi sao đã gấp xong vào bình, sao đã được non nửa bình rồi. Sau đó đứng lên, lấy bài thi ra làm, đem Tưởng Nghiêu đá ra khỏi phòng ngủ.

Ngày hôm sau, trường học tổ chức kiểm tra sức khỏe.

Cố ý tổ chức trước đại hội thể thao, để phòng ngừa có học sinh có bệnh ngoài ý muốn, đặc biệt là ở mỗi hạng mục, mỗi năm luôn có người cố gắng quá mức đến phát bệnh.

Trần Oánh Oánh thân là lớp trưởng, chuyên môn dặn dò vài Omega yếu ớt, cùng với một vị Alpha kiều quý: “Hàn Mộng, kiểm tra cho tốt biết không? Nếu không được cũng đừng cố lên sân khấu, không thì tôi lại phải vác cậu xuống .”

Hàn Mộng: “ Cậu yên tâm, tôi đã luyện tập cả một tuần rồi, chắc chắn giải nhất.”

Trần Oánh Oánh miễn cưỡng tin cậu ta.

Buổi sáng tiết tự học thứ ba,  toàn thể học sinh lớp 1 xếp hàng trên hành lang, đi theo thầy Ngô tới chỗ kiểm tra.

Tưởng Nghiêu nhìn quanh quanh bốn phía: “ Bạn cùng bàn của tôi đâu? Chu Hạo Lượng, cậu có thấy cậu ấy không?”

Chu Hạo Lượng là người ngồi trước bàn hắn, quay đầu đáp: “Anh à, tôi sao biết được, cái gáy của tôi làm gì có mắt.”

Huống hồ người phía sau là nhân vật nguy hiểm, không có việc gì cũng không dám quay lại nhìn, vạn nhất đối mắt, đối phương nói một câu “ nhìn cái gì” thì trả lời như nào?

Tưởng Nghiêu cho rằng Doãn Triệt đi WC, một lát sẽ trở về, cũng không nghĩ nhiều, đi theo hàng rời khỏi phòng học.

Thẳng đến khi hắn kiểm tra sức khoẻ xong, mặc xong quần áo phòng kiểm tra đi ra, vẫn chưa thấy bóng dáng Doãn Triệt đâu, có chút để ý, tiện tay túm Chương Khả vừa đi ngang qua, hỏi: “ Cậu thấy bạn cùng bàn của tôi không?”

“Cậu ấy hả? Chắc là khám ở phòng riêng rồi, năm trước cũng vậy.”

“ Vì sao lại khám ở phòng riêng?”

“ Nhà người ta có đặc quyền đó, phục vụ đương nhiên so với người bình dân chúng ta   tốt hơn rồi.” Chương Khả nhún nhún vai, đi kiểm tra thị lực .

Tưởng Nghiêu nghĩ thầm cha hắn cũng quyên góp một ngàn vạn mà sao hắn không có cái đặc quyền đó, hơn nữa kiểm tra sức khoẻ không phải đều kiểm tra mấy thứ giống nhau sao, có cái gì khác à…… Từ từ, đừng có nói nhóc con có bệnh thầm kín đấy nhé?

Tưởng Nghiêu lúc sau vừa nhìn thấy bạn cùng bàn đã mở miệng hỏi vấn đề này, thiếu chút nữa qua đời tại chỗ .

“ Cậu mẹ nó mới có bệnh thầm kín!!!”

Tưởng Nghiêu nâng cái ghế bị đổ của hắn dậy : “ Tôi không phải chỉ là quan tâm cậu sao, vậy cậu nói coi, vì cái gì không cùng chúng tôi kiểm tra sức khoẻ?”

Doãn Triệt thấy thật phiền, khẩu khí cũng lớn hơn: “Bởi vì không muốn cùng một đám Alpha thúi hoắc các người ở chung một gian, hiểu ?”

Kiểm tra sức khoẻ có cái hạng mục là kiểm tra phần ngực, yêu cầu cởϊ áσ trên, có chuẩn bị cách gian, kéo mành lên thì cái gì cũng không nhìn thấy, nhưng một đám nam sinh ra ra vào vào, khó tránh khỏi lưu lại mùi trong không gian.

Kiểm tra trước Tưởng Nghiêu  là thể ủy Quách Chí Hùng, biệt hiệu là Đại Hùng, một thân nồng đậm vị Alpha, đến phiên Tưởng Nghiêu đi vào thiếu chút nữa hít thở không thông.
“Tui thúi chỗ nào?” Tưởng Nghiêu nâng cánh tay lên ngửi ngửi  “ Éc, hình như hơi hơi, chắc chắn là bị mùi của Quách Chí Hùng ám rồi.”

Hắn lập tức cách lối đi nhỏ hô lớn: “Lão Hàn! Cho mượn lọ nước hoa của ông nhé?”

“ Nước hoa của tôi quý lắm đó.” Hàn Mộng miệng thì nói  vậy, nhưng vẫn cầm bình lại đây, “Như thế nào, tính làm nam sinh thanh lịch giống tôi hả?”

Tưởng Nghiêu cầm lấy cái chai hướng vào người phun hai cái: “ Bạn cùng bàn chê tui thúi.”

Đề tài dẫn tới trên người Doãn Triệt , Hàn Mộng liền không dám tùy ý, nhưng mà nghĩ nghĩ, vẫn là tiếp lời : “ Bạn cùng bàn ghét bỏ cậu cũng chả phải mới có một hai ngày haha.”

Tưởng Nghiêu: “Không có nhá, hôm qua cậu ấy còn chủ động dắt tay tui đó, có phải  không?”

Hắn nhìn người bên cạnh cười cười, trên người mới vừa phun nước hoa ,mùi phiêu tán bay ra ngoài, sạch sẽ, mát lạnh, nhàn nhạt mùi cam quýt , lại như là nước chanh ướp lạnh  .
Doãn Triệt trong lòng bỗng nhiên đã bị mùi vị này làm cho mơ hồ.

Không biết tin tức tố của Tưởng Nghiêu có mùi gì nhỉ?

Tưởng Nghiêu thấy cậu không nói lời nào, thân mình lại đến gần một chút: “Triệt Triệt, cho đối tượng tin đồn của cậu ít mặt mũi được không?”

“ Cậu da mặt dày như thế, lại cho cho cậu thêm chút nữa thì không phải da mặt cậu dày như cái tường thành à.”

“ Ha ha.” Hàn Mộng nhịn không được cười lớn, nhưng Doãn Triệt vừa nhìn lại đây, lập tức lại nín. Lớp 10 cậu ta bị đá, hiện tại nghĩ lại thì kí ức vẫn còn rất mới mẻ, không chừng Doãn Triệt vẫn còn ghi thù.

“ Tôi nói rất đúng sao?”

Hàn Mộng ngẩn người, nửa ngày mới xác định Doãn Triệt hỏi cậu, quả thực thụ sủng nhược kinh: “A…… đúng, đúng……”

Bức hình vô hình hơn một năm nay, cứ như vậy bị đánh vỡ.
Lúc Hàn Mộng trở về chỗ ngồi vẫn còn rất hoảng hốt, bạn cùng bàn hỏi cậu :

“ Làm sao vậy? Thất hồn lạc phách?”

“ Tôi vừa mới mẹ nó cùng Doãn Triệt nhìn nhau, còn nói chuyện……”

“ Dm!” Ngồi cùng bàn khϊếp sợ, “ Trâu bò thế, có cảm giác gì không? Có phải rất đáng sợ không?”

“Không……” Hàn Mộng thật lâu cũng không tiếp xúc như thế với vị nhân vật nguy hiểm kia. Bây giờ cậu ta mới đột nhiên nhớ ra nguyên do tại sao trước đây lại tiếp cận Beta lãnh khốc quái gở kia, sợ là không phải do đầu óc nhúng nước...

“ Cảm thấy…… cậu ấy rất là đẹp .”

Tiết tự học buổi tối đến phiên Trần Thục Mai trực ban.

Dưới quyền uy của bà, trong phòng học vô cùng yên tĩnh. Tưởng Nghiêu thành thật ngồi làm bài tập, không dám lỗ mãng, nếu không Trần Thục Mai lại gọi điện thoại đánh cho ba hắn, cuối tuần sẽ không thể trở về nhà nữa,  phải ở kí túc xá trường tránh nạn .
Chuông giải lao vang lên, tất cả mọi người nhẹ nhàng thở ra.

“ Cô Trần mỗi lần trực tiết tự học buổi tối đều hung dữ quá, giống như ai thiếu cô ấy 500 vạn ấy……”

“ Một tối cô ấy dạy thêm có thể kiếm vài ngàn, trường học trả phí trực ban có một hai trăm, cô ấy sẽ vui chắc?”

Trần Thục Mai chân trước mới ra khỏi phòng học,

Chương Khả liền thét to:

“Tin tức lớn, tin tức lớn, ai muốn nghe? Nhanh nhanh lại đây!”

Không người nào phản ứng lại, đại hội thể thao sắp bắt đầu, ai cũng đều vội vàng đi sân thể dục luyện tập. Không cầu xuất sắc, nhưng cầu đừng xấu mặt.

Trong phòng học chỉ còn lại chưa đến mười người, Tưởng Nghiêu gõ gõ bàn của bạn ngồi cùng bàn : “Triệt Triệt, có đi tập chạy 4x100m không? Tôi sợ cậu đến lúc đó chạy không được, tui gánh không nổi cậu đâu.”
Doãn Triệt khép vở bài tập:

“ Cậu tập một mình đi.”

Tưởng Nghiêu vốn dĩ cũng không ôm hy vọng gì, nhàn rỗi, nhàm chán thuận miệng hỏi một chút mà thôi. Đang muốn tìm việc khác làm, bỗng nhiên nghe thấy Chương Khả hàng phía trước vừa rồi kêu “Đại tin tức”, thanh âm không đè nặng, hàng sau cùng cũng  nghe thấy.

“ Tôi nghe lớp bên cạnh nói, hắn hôm nay kiểm tra sức khoẻ có nghe thấy bác sĩ đang nói chuyện, khối chúng ta có Alpha tin tức tố cực mạnh, chưa từng gặp qua học sinh cao trung nào có tin tức tố mạnh như thế. Mấy cậu đoán là ai?”

Trừ bỏ kiểm tra ngoại khoa, kiểm tra sức khoẻ còn sẽ kiểm tra nồng độ và đánh giá tin tức tố, số liệu đương nhiên là không công khai,  bằng không học sinh lại đem ra so đo, chẳng phải là rất mất mặt à.

Trần Oánh Oánh bị kéo tới hóng chuyện, có chút thiếu hứng thú : “Còn có thể là ai , chắc chắn là giáo thảo của chúng ta rồi.”
Giáo thảo sở dĩ có thể lên làm giáo thảo, không riêng khoản lớn lên đẹp trai, còn phải có  thực lực, Doãn Trạch tin tức tố hoàn toàn xứng đáng là người xuất sắc, ở trong Tây Thành không ai địch lại.

Chương Khả lại lắc đầu: “Không không không, lớp 3  ngày mai mới kiểm tra sức khoẻ, hôm nay không cùng chúng ta kiểm tra.”

“Tôi đây cũng không biết, dù sao không có khả năng là lớp chúng ta. Cậu nhìn Alpha lớp chúng ta xem, có tên nào nhìn giống có tin tức tố cực mạnh?”

Chương Khả chống cằm suy tư: “Hình như là không có thật, vậy rốt cuộc là lớp nào, tôi tò mò quá, khối chúng ta lại ẩn giấu nhân vật cường đại như vậy mà tôi không biết.”

Trần Oánh Oánh đã chán không muốn phản ứng lại với cậu ta, quay đầu lại vẫn thấy Dương Diệc Nhạc còn ngồi ở vị trí, kỳ quái hỏi: “ Diệc Nhạc, cậu hôm nay không tìm cô Trần trao đổi bài tập hả?”
Dương Diệc Nhạc ấp úng mà nói: “A…… Hôm nay, hôm nay không có vấn đề gì……”

Trần Oánh Oánh híp mắt:

“ Cậu giống như có điểm không thích hợp nha…… Lần trước cái tên lưu manh không phải đã bị trường học bọn họ cho thôi học sao, cậu sao vẫn  còn rầu rĩ không vui, chẳng lẽ còn tâm sự khác?”

“Không, không có……”

Chương Khả đang làm cảm kích quần chúng, tròng mắt vừa chuyển, đột nhiên chỉ ra ngoài cửa sổ kêu: “ Á á, tôi mới vừa thấy Doãn Trạch lại ôm một học muội đi qua cửa kìa !”

Trần Oánh Oánh liền đứng lên: “Cái gì?! Hắn không phải ngày hôm qua mới vừa cùng hoa khôi lớp 7 chia tay sao?”

“ Tôi không thấy rõ, hình như là ôm người khác mà, nếu không chúng ta đi ra ngoài nhìn xem?”

“Đi đi đi, tôi không phục, như thế nào còn chưa có đến phiên tôi.”

Hai người ồn ào nhốn nháo dẫn nhau đi ra ngoài, Dương Diệc Nhạc như trút được gánh nặng, trong phòng học trở lại an tĩnh.
Tưởng Nghiêu bài tập đều đã làm xong, không có việc gì làm, thấy bạn ngồi cùng bàn đang xem sách giải trí, đột nhiên nghĩ nghĩ, thấp giọng hỏi: “ Này, có muốn ngửi tin tức tố của anh đây chút không?”

Hắn ngày thường kỳ thật sẽ không phóng loạn tin tức tố , bạn học Bát Trung đều biết hắn mạnh, không cần phải khoe khoang. Nhưng không biết vì cái gì, lúc này đột nhiên hắn muốn khoe khoang với bạn nhỏ một chút.

Doãn Triệt không thèm giương mắt: “ Cậu cho tôi cũng không ngửi được.”

“ Haha, có ý gì vậy? Cười nhạo tôi yếu đúng không? Trộm nói cho cậu nè, tin tức tố của anh đây rất mạnh đó .”

Nói xong, Tưởng Nghiêu thật đúng là lặng yên không một tiếng động mà phóng thích một chút tin tức tố, phạm vi khống chế ở chung quanh một vòng nửa thước, phóng xong, câu môi cười nhìn bạn ngồi cùng bàn.
Phía trước Chu Hạo Lượng hơi ngửi thấy được: “ Mùi gì thế? Tôi sao lại có cảm giác…… giống tin tức tố của Alpha ?”

“ Tôi cũng ngửi thấy được, chắc từ sân thể dục bên kia truyền đến, Alpha đó thật là, không biết thu liễm một chút, ảnh hưởng người khác làm bài tập.”

Doãn Triệt cách hắn rất gần, theo lý thuyết khẳng định có thể phát hiện. Tin tức tố của Alpha đối với Beta cũng có khống chế , tuy rằng không mạnh bằng đối với Omega  , nhưng ít nhiều sẽ có một chút ảnh hưởng .

Tưởng Nghiêu nghĩ rất mong cậu có thể ngửi thấy được.

“ Ngửi thấy không? Có phải có cảm giác cực kì đặc biệt, nồng đậm, xa hoa ? Trăm phần trăm tin tức tố Alpha thuần thiên nhiên cho khứu giác của cậu được thoả mãn đó.”

Doãn Triệt lại thờ ơ, phảng phất một chút cũng không ngửi được: “Nếu tin tức tố của cậu thật sự lợi hại như vậy, sao lại không tìm được đối tượng?”
“……”

Tưởng Nghiêu rất muốn phản bác, người ở Đông Thành theo đuổi hắn có thể xếp vài vòng sân thể dục nhưng ngại với thân phận hiện tại …… Chỉ có thể nói: “Đó là bọn họ còn chưa có phát hiện ra tui đó.”

Doãn Triệt: “A, cố lên, tôi chờ ngày cậu tìm được đối tượng  —— sau đó khuyên cô ấy lạc đường thì nên biết quay lại.”

“ Cậu định nói chuyện thế à.” Tưởng Nghiêu cười cười, “Nói thật, nếu tôi tìm được rồi, nhất định sẽ giới thiệu cho cậu đầu tiên, cậu thuận tiện giúp tôi tư vấn tình yêu, tôi tin tưởng ánh mắt của cậu.”

“ Ừm.” Doãn Triệt bỗng nhiên cảm thấy có chút buồn, tiện tay mở cửa sổ, ngày mùa thu mát mẻ , gió đêm thổi nhẹ , hơi thổi tan chút cảm xúc nào đó.

“ Tôi còn chưa có chính thức muốn yêu đương, hy vọng người đầu tiên cũng là người cuối cùng.” Tưởng Nghiêu mặc sức tưởng tượng tương lai tốt đẹp “ Đến 3-4 năm nữa, là sẽ kết hôn, sau đó sinh một tiểu hài tử đáng yêu. Đúng rồi, cậu có muốn tới dự sinh nhật đầy tháng không? Cho cậu làm cha đỡ đầu, anh đây huynh đệ rất nhiều.”
Doãn Triệt nhếch khóe miệng: “ 3-4 năm sau tôi cũng không biết mình đang ở đâu.”

“Cái gì mà không biết ở đâu, hiện tại internet phát triển như vậy, còn không thể liên lạc được với cậu hả ? Trừ khi…… cậu không muốn tới, như thế thì không xứng làm anh em tốt đâu nha.”

“ Cậu không phải nói mình có nhiều huynh đệ sao? Bớt tôi cũng không sao.”

“Quan hệ tốt cũng không có mấy.” Tưởng Nghiêu nghiêng người, chống mặt nhìn cậu

“ Cậu là một trong số đó.”

Ngoài cửa sổ lá cây sàn sạt bay, một trận gió to cuốn qua, thổi vào cửa sổ đang mở, giống một cỗ lực vô hình đẩy mạnh, từ sau lưng đẩy Doãn Triệt hướng đến trước mặt người kia.

Thời điểm Tưởng Nghiêu nghiêm túc, tựa hồ sẽ trở nên rất khó làm người khác cự tuyệt.

“ Tôi sẽ cố gắng.” Doãn Triệt nghe thấy chính mình nói, “Nếu cậu lúc đó không tìm được tôi, thì có thể tìm người khác.”
“ Tôi chắc chắn có thể tìm thấy cậu, dù ở chân trời góc biển cũng đều túm cậu về, đừng nghĩ chạy.”

Chuông báo tiết tự học buổi tối thứ hai vang lên, bọn học sinh lục tục từ bên ngoài trở lại phòng học, Trần Thục Mai cũng kẹp quyển giáo án đi vào, học sinh ở trong lớp cũng yên tĩnh lại.

Tưởng Nghiêu chuyển thân mình, cân nhắc làm gì để gϊếŧ thời gian.

Doãn Triệt tiếp tục xem tiểu thuyết mượn ở thư viện, lật đến một trang, một câu văn va vào trong mắt:

“Hãy nhìn xem những đám mây trắng kia hợp rồi lại tan, đời người ly hợp cũng giống như vậy đó.”

Cậu không phải thực sự tán thành.

Mây tan khả năng sẽ có ngày đoàn tụ , nhưng người tan, có thể chính là mãi mãi.