[ĐM][ABO]Để ý đến anh một chút đi mà!

Chương 19

Tưởng Nghiêu bước chân cũng nhanh hơn, hai ba phút đã cõng người tới phòng y tế.

“ Cô ơi, bạn em té bị thương rồi, cô xem giúp cậu ấy đi ạ!!”

Bác sĩ đang ngồi uống trà xem phim, áo blouse trắng cũng không mặc, nhìn không khác gì người bình thường. Thấy có học sinh tới, tiện tay tắt video, trên dưới đánh giá hai người vừa tiến vào.

“ Chỗ nào bị thương? Tôi thấy cậu ấy rất ổn mà.”

Doãn Triệt ngoại trừ áo đồng phục với trên mặt có chỗ bẩn, thoạt nhìn đúng là không giống bị thương .

Tưởng Nghiêu nhẹ nhàng đặt người xuống ghế ngồi, nói:

“Hình như chân cậu ấy bị thương rồi, trên tay cũng bị trầy da.”

Doãn Triệt hoài nghi hắn có phải gắn máy theo dõi ở trong quần áo cậu hay không : “ Sao cậu biết chân tôi bị thương ?”

“ Nếu cậu có thể đứng lên, sẽ cứ ngồi ở đó cho người ta chế giễu à?”

Doãn Triệt vô pháp phản bác.

Đúng là chân đứng dậy không nổi, nhưng chỉ là một nửa nguyên nhân…… Còn bởi vì lúc ấy Tưởng Nghiêu giống như một trận cuồng phong bão táp mà chạy tới, hình ảnh quá mức chấn động, cậu xem đến ngẩn ra, đã quên đứng lên.

Nguyên nhân này không thể nói được.

Mỗi năm đại hội thể thao luôn có mấy trường hợp như vậy, bác sĩ kinh nghiệm phong phú, nghe xong miêu tả, đại khái biết xử lý như thế nào, lưu lại câu “Đợi chút”, liền đi đến phòng có đồ sát trùng.

Phòng y tế nhất thời yên tĩnh.

“ Cậu vừa nãy làm sao thế?” Doãn Triệt nhịn không được hỏi, “Đột biến gen?”

Tưởng Nghiêu cười cười, lại biến trở về bộ dáng bạn ngồi cùng bàn quen thuộc: “ Không phải là nhìn thấy cậu bị thương nên tôi sốt ruột à ? Sau đó liền bộc phát tài năng đó .”

Bình thường Alpha bùng nổ có thể đạt tới tốc độ làm cho người ta sợ hãi đó sao ? Doãn Triệt đối với cấu tạo sinh lý của Alpha không hiểu biết lắm, cũng không muốn hiểu , không hỏi nhiều: “Sớm biết rằng cậu chạy nhanh như vậy, tôi sẽ không liều mạng chạy nữa.”

“Này nói làm cái gì, chính là bởi vì cậu liều mạng nên tôi sau đó mới có thể đuổi kịp đấy, nếu không tôi gắn động cơ cũng không lấy được hạng nhất, vẫn là Triệt Triệt giỏi đó.”

“ Ngã như thế còn giỏi gì chứ.”

“Lại không phải do cậu, nếu không có người ngáng chân…… Mẹ, nhắc tới cái này tôi liền cáu, tôi đã quá xem thường cái tên Vinh Vĩ kia, lá gan hắn cũng lớn đấy, bạn cùng bàn của tôi cũng dám động vào, xem tôi không đánh ......”

Doãn Triệt nghi hoặc mà nhìn hắn.

“…… Mách lẻo, bảo giáo viên xử lý.” Tưởng Nghiêu kịp thời đem hai chữ “Chết hắn” nuốt trở về.

“Vô dụng, hắn sẽ nói là hắn  không cẩn thận, cậu có thể làm gì hắn?”

Tưởng Nghiêu muốn nói hắn còn rất nhiều biện pháp , nhưng không cần thiết phải cho nhóc con biết: “Loại rác rưởi này sớm hay muộn cũng sẽ gặp báo ứng, cậu đừng lo lắng, dưỡng thương trước đã.”

“ Ừm.” Doãn Triệt nhìn lòng bàn tay, diện tích cọ trầy da  còn không nhỏ, lẫn tro bụi cùng cát sỏi, máu chảy đầm đìa, không biết qua bao lâu mới có thể hồi phục, “ May là tay trái, bằng không kỳ trung khảo liền không xong rồi.”

Tưởng Nghiêu nhìn cũng cảm thấy đau, nhẹ giọng hỏi: “Có phải rất đau không?”

“Vẫn ổn.”

“Không nghĩ tới cậu lại kiên cường như vậy, một giọt nước mắt cũng không rơi.”

Doãn Triệt nhếch khóe miệng: “ Cái này còn chưa tính là vết thương gì.”

Tưởng Nghiêu nghe thấy điểm không thích hợp: “ Cậu đã phải chịu vết thương nào nghiêm trọng hơn à?”
“Ai khi còn nhỏ mà không chịu thương tổn.” Doãn Triệt thu hồi tay, “Nhớ không rõ lắm.”

Tưởng Nghiêu còn muốn hỏi, bác sĩ từ gian dược phẩm ra tới: “ Đây đây đây, bạn học này, cởϊ áσ khoác ra trước, ống quần vén lên đi, sát trùng cho cậu.”

Doãn Triệt chần chờ không nhúc nhích, nhìn Tưởng Nghiêu đang đứng ở một bên.

Tưởng Nghiêu: “?”

Lúc này, cửa phòng y tế lại bị gõ vang lên.

“ Cô ới cô có ở đây không? Bạn học của bọn em té xỉu!”

“Ai da, hôm nay sao nhiều người bị thương thế, các cô cậu này đó, người trẻ tuổi mà thân thể cũng quá kém rồi.” Bác sĩ quở trách, cầm trong tay miếng bông cùng povidone đặt lên bàn, đi ra mở cửa.

Có một nữ sinh đứng ở cửa, biểu tình sốt ruột: “Thật tốt quá, bạn của em ngất xỉu trên sân thể dục, chắc là do phơi nắng lâu sau đó lại vận động mạnh, hiện tại đang nằm dưới bóng cây, cô có thể ra xem giúp bạn em không ạ?”
“ Được, tôi đã biết.” Bác sĩ lấy áo blouse trắng trên giá, nhanh chóng mặc vào, nhìn hai người trong phòng y tế  nói, “ Bạn học kia, cậu giúp bạn sát trùng trước đi, dùng miếng bông chấm povidone sát vào miệng vết trầy da, tôi đi một chút sẽ về.”

Bác sĩ hấp tấp mà đi rồi, phòng y tế quay trở về yên lặng.

Tưởng Nghiêu thấy Doãn Triệt không nói một tiếng, cũng không biết có nguyện ý hay không, sờ sờ mũi:

“Tay cậu cũng không làm được …… Tôi giúp cậu nhé?”

Doãn Triệt nhíu mày, Tưởng Nghiêu sợ cậu cự tuyệt, vội vàng bổ sung: “Tuyệt đối không đυ.ng tới cậu, tin tưởng tôi đi. Miệng vết thương phải  khử trùng kịp thời, nếu không sẽ nhiễm trùng đó.”

Doãn Triệt do dự một lát, cuối cùng dùng biên độ rất nhỏ gật gật đầu.

“Lúc này mới ngoan nè.” Tưởng Nghiêu cười cười, đi đến trước người cậu, vươn tay, giúp cậu kéo khoá áo.
Doãn Triệt phản xạ có điều kiện định né tránh, nhưng vẫn bị Tưởng Nghiêu bắt được, tiếp theo bị nhẹ nhàng túm qua, khoảng cách hai người vốn dĩ không xa, giờ lại được kéo gần thêm chút.

Tưởng Nghiêu cong lưng, tiến đến trước mặt cậu, hơi rũ mắt, kéo khoá áo của cậu xuống. Có thể thấy rõ ràng đôi mắt màu xám nâu sau mắt kính, lông mi dày, bị tóc mái che lúc ẩn lúc hiện.

Doãn Triệt đột nhiên cảm thấy, nhìn gần hơn, Tưởng Nghiêu tựa như cũng rất đẹp.

Diện mạo cũng đẹp.

Tưởng Nghiêu kéo khoá áo xuống hết, nhéo góc áo kéo áo khoác ra, nhẹ nhàng thở ra một hơi, cảm giác giống như đã hoàn thành một nhiệm vụ vô cùng khó giải quyết, lòng bàn tay không tự giác mà có tầng mồ hôi mỏng .

Vừa nhấc mắt, trước mắt sáng choang một mảnh.

Doãn Triệt bên trong mặc quần áo của cậu, một chiếc áo thun, không biết có phải số đo lớn hay không, cổ áo có chút trễ, xương quai xanh lộ ra, cổ với làn da không có điểm khác nhau, thậm chí còn trắng hơn, giống như đã thật lâu không bị ánh mặt trời chiếu qua.
Tưởng Nghiêu đột nhiên thấy hơi nóng.

Làn da trắng nõn như vậy, hắn mới chỉ thấy trên người Omega .

Ven biển Đông Thành, hồi  nghỉ hè trước kia, hắn thường xuyên cùng bạn học đi biển chơi, mấy Omega mặc đồ bơi, lộ ra làn da dưới ánh mặt trời trắng đến lóa mắt, sẽ có người cố ý hay vô tình dựa vào người hắn, cố ý phóng ra một chút tin tức tố, đổi lại là Alpha khác, cơ bản đều sẽ cầm giữ không được.

Tưởng Nghiêu ở phương diện này kỳ thật tương đối lãnh đạm. Tuy rằng cũng rất muốn  tìm đối tượng, nhưng cũng rất ham thích đổi đối tượng, thường thường một Omega còn đang vui sướиɠ đắm chìm vì có thể cùng hắn kết giao , giây tiếp theo liền nhận được tin nhắn chia tay.

Triệu Thành trước kia hỏi qua hắn: “Nghiêu ca, cậu không định yêu đương nghiêm túc một lần sao? ”
Mặc kệ người khác thấy thế nào, dù sao trước kia hắn cảm thấy rất ổn, kiến thức rộng rãi mới có thể tìm ra người thích hợp nhất với mình, dù sao cũng là muốn tìm người bên cạnh cả đời .

“ Nhìn đủ chưa?” Doãn Triệt nhướng mày, bộ dáng rất hung, “ Nhìn nữa tôi sẽ đánh cậu.”

Tưởng Nghiêu tấm tắc nói: “Còn nói không có bệnh thầm kín,cậu - một tiểu Beta như thế nào mà trắng vậy hả?”

Doãn Triệt: “Vậy cậu- một tên Alpha sao lại ngốc thế này?”

“……”

Nhóc con càng ngày càng thích mắng người, hơn nửa là học từ hắn ra.

“ Hứ, không chấp người bị thương.” Tưởng Nghiêu ngồi dậy, đi đến sau lưng, bắt lấy cổ áo Doãn Triệt “ Nếu đυ.ng đến vết thương thì nói một tiếng.”

“Nhanh lên, đừng nhiều lời.”

Tưởng Nghiêu cởϊ áσ khoác ra: “ Nhóc con hôm nay sao thế , tâm tình khó chịu? Vậy cậu cũng nên đi tìm tên kia chứ, sao cứ hung dữ với tôi thế, tôi cõng cậu đến đây cũng mợt lắm đó nha! Cũng không biết cảm ơn ——”
Tưởng Nghiêu nói một nửa thì dừng lại.

“ Đây là…… Sẹo?”

Ở dưới cổ Doãn Triệt, vị trí gần bả vai có một vết sẹo hình đồng xu màu hồng , vân da mơ hồ, nhìn có chút dữ tợn.

“ Ừ, khi còn nhỏ bị phỏng.”

“A……”

“Có phải xấu lắm không?”

Tưởng Nghiêu ngẩn người:

“ Xấu gì mà xấu, còn không phải chỉ là sẹo thôi sao.”

“Tôi lại thấy rất xấu.” Doãn Triệt mím môi, “ Cậu đừng nói cho người khác.”

“…… Cho nên cậu ngày thường cổ luôn bọc kín mít, là không muốn cho người khác nhìn thấy ?”

Doãn Triệt nghiêng đầu liếc nhìn hắn một cái: “ Cậu quan sát cũng rất cẩn thận.”

Nhóc con thế mà sẽ để ý xấu đẹp, còn sẽ để ý ánh mắt của người khác, thật là mới mẻ.

Tưởng Nghiêu giơ tay thề: “Yên tâm, tôi tuyệt đối bảo mật. Nhưng mà cậu cũng không cần quá để ý, sẹo cũng không ở trên mặt, không ảnh hưởng giá trị nhan sắc của cậu đâu, còn nữa, ai trên người mà không có sẹo? Người ta sẽ không nói gì đâu.”
“ Ừ…… Cảm ơn.”

“Không cần khách khí.”

Tưởng Nghiêu giúp cậu xắn ống tay áo lên, nhìn thấy trên cánh tay có mấy chỗ trầy da nhỏ, liền dùng miếng bông chấm một chút nước, thật cẩn thận lau khô miệng vết thương .

“ Cũng may cho cậu không phải Omega, vị trí này ở trên người Omega chính là tuyến thể, cùng với mạng sống cũng vô cùng quan trọng, đừng nói chỉ là sẹo, mới chỉ sứt da cũng đau chết đi sống lại đấy... Nhưng cậu sao lại có sẹo chỗ này, là khi còn nhỏ nghịch ngợm gây sự à?”

“Có thể câm miệng không?” Doãn Triệt ngửa đầu nhắm mắt “ Cậu ồn ào, tôi đau đầu.”

“Được rồi, nhóc con không có lương tâm.”

Tưởng Nghiêu thay cậu rửa sạch xong miệng vết thương trên cánh tay, nói: “ Mở tay ra.”

Doãn Triệt vươn tay, mở tay ra  trước mặt hắn.

Alpha trước mặt cúi đầu, tóc mái dài phủ lên đôi mắt đặc biệt, cái kính dày cộp quê mùa ngụy trang hắn thành bộ dạng nam sinh rất bình thường.
Nhưng Doãn Triệt lại nhìn không rời mắt.

Ngón tay Tưởng Nghiêu rất thon dài, động tác Tưởng Nghiêu giúp cậu xử lý miệng vết thương rất nhẹ nhàng, lúc Tưởng Nghiêu cõng cậu trên lưng cũng rất vững chắc, Tưởng Nghiêu rất biết để ý cảm xúc của cậu, Doãn Triệt cảm thấy Tưởng Nghiêu không có chỗ nào là không tốt.....

Mà cậu, cảm thấy Tưởng Nghiêu chỗ nào cũng đều tốt.

Doãn Triệt rũ mắt, lông mi run rẩy.

“ Được rồi nha, hẳn là đã sạch sẽ, tôi chấm thuốc cho cậu.” Tưởng Nghiêu đem miếng bông ném đi, lại lấy cái mới, chấm chút povidone “Ngoan nha, kiên nhẫn một chút, đau thì kêu, anh đây không cười cậu đâu.”

“…… Cút.” Doãn Triệt đá chân hắn, thật ra là không đá trúng, giày thể thao đằng trước vung lên lại hạ xuống.

Tưởng Nghiêu không chú ý, cầm miếng bông ấn vào lòng bàn tay Doãn Triệt.
“ Nhanh nhanh nhanh, đỡ em ấy vào đây, chú ý đừng đυ.ng vào cửa.”

Ngoài cửa truyền đến thanh âm của bác sĩ, Tưởng Nghiêu dừng động tác: “ Bác sĩ về rồi, hay để bác ấy giúp cậu sát trùng đi, tôi sợ tôi không biết nặng nhẹ, cậu lại ghét bỏ tôi ……”

Doãn Triệt muốn nói sẽ không ghét bỏ đâu, lại cảm thấy lời này từ trong miệng cậu nói ra có chút đột ngột, chần chờ nửa giây, cửa phòng y tế đã mở.

Bác sĩ cùng một nữ sinh đỡ một nữ sinh khác tiến vào, người sau sắc mặt tái nhợt, môi cũng trắng bệch, bộ dáng tùy thời sẽ té xỉu .

Cửa phòng y tế hẹp, chỉ có thể cho một người đi qua, người đỡ nữ sinh vừa vào, trọng tâm liền bị lệch, thân mình nghiêng ngả, người được đỡ thẳng tắp mà ngã xuống .

“A!” nữ sinh kêu lên sợ hãi , duỗi tay muốn kéo lại nhưng không giữ kịp, mắt thấy bạn mình sắp ngã xuống sàn, sợ tới mức chôn chân tại chỗ.
May mà hình ảnh trong dự đoán không xảy ra.

Doãn Triệt nhìn Tưởng Nghiêu một bước tiến lên, nhìn Tưởng Nghiêu ôm nữ sinh té ngã vào lòng, nhìn nữ sinh suy yếu mà mở mắt ra, nhẹ giọng nói: “Cảm ơn……”

“Không có gì.”

Thanh âm Tưởng Nghiêu  thực ôn nhu, cũng thực xa xôi.

Có thứ gì lăn lăn đến bên chân, Doãn Triệt cúi đầu, là miếng bông kia.

Vốn dĩ là miếng bông mềm mềm trăng trắng sau khi nhúng nước thì nặng trĩu, bề ngoài cũng bị povidone nhuộm thành màu nâu.

Như là mây trắng trên bầu trời rơi vào bụi đất, bị nước mưa nhuốm thành một đám bùn lầy dơ bẩn .