[ĐM][ABO]Để ý đến anh một chút đi mà!

Chương 21

Sáng sớm, Kiều Uyển Vân thay người hầu tự mình đem bữa sáng bưng lên, phải nhìn con trai ăn, tựa hồ là sợ cậu không chịu ăn cơm.

Doãn Triệt biết nói bà đừng lo lắng linh tinh cũng vô dụng, chỉ có thể ngoan ngoãn ăn bữa sáng, thuận tiện nói hôm nay muốn đi ra ngoài chơi cùng bạn .

Kiều Uyển Vân nghe xong thật cao hứng: “ Con tầm tuổi này nên đi ra ngoài chơi nhiều một chút, đừng chỉ ở nhà mãi . Mẹ sẽ bảo với bố con lùi lịch khám sức khỏe sang ngày mai.”

“ Vâng”

“Đều là bạn học à?” Kiều Uyển Vân còn rất bát quái “Có phải có bạn cùng bàn kia không?”

Doãn Triệt sợ bà tiếp theo lại muốn hỏi “ Con có phải thích cậu ấy không ?”, Vội vàng nói sang chuyện khác: “Không chỉ có cậu ấy, còn có các bạn học khác. Hôm nay là sinh nhật của Dương Diệc Nhạc, Dương Diệc Nhạc mẹ cũng gặp qua rồi, là Omega trong phòng họp lần trước .”

Kiều Uyển Vân nghĩ lại một lát: “ À, là cậu ấy .”

Doãn Triệt lại nói vài chuyện khác, cuối cùng cũng khiến Kiều Uyển Vân quên chuyện về Tưởng Nghiêu.

Trò chơi mật thất ở trung tâm thành phố, xuống tàu điện ngầm còn phải đi một đoạn mới đến, Tưởng Nghiêu nói ở trạm xe điện ngầm chờ hắn. Vì phòng ngừa bị nói là đại thiếu gia, Doãn Triệt bảo tài xế đưa đến trước giờ hẹn, sau đó ngồi chờ ở trạm tàu điện ngầm.

“Tôi ở cửa 1, hôm nay rất đẹp trai á, cậu có thể nhìn cũng không nhận ra, hai mắt nhìn kỹ nha, đừng tìm lầm người.”

Doãn Triệt nghe đầu dây điện thoại bên kia tràn đầy tự tin  mà nói, nhân lúc thang máy chậm rãi đi lên, vừa liếc mắt, liền thấy bạn ngồi cùng bàn ở cửa 1 đang dạo bước.

Vẫn là bộ tóc mái quê mùa với mắt kính, soái khí cái quằn què gì, liếc mắt một cái liền nhận ra.

Nhưng mà so với mặc đồng phục thường ngày thì đúng là đẹp hơn.

Tưởng Nghiêu vóc dáng rất cao, vai rộng chân dài, kỳ thật mặc cái gì cũng đều không xấu. Hôm nay bên trong mặc áo phông trắng, bên ngoài khoác áo xanh đen, giày thể thao màu trắng.

Có hơi thở của thanh xuân, cũng có chút dư vị ấm áp.

Doãn Triệt thấy vài người qua đường đều bị bóng dáng của Tưởng Nghiêu hấp dẫn , nhưng đi đến phía trước quay đầu lại thấy rõ mặt, lại mất đi hứng thú.

Doãn Triệt đi qua đá vào đầu gối hắn : “ Này.”

Đầu gối của Tưởng Nghiêu suýt khụy xuống, lập tức ổn định: “ Moẹ, dám đánh lén tôi…… Ai da, nhóc con hôm nay xinh đẹp ghê.”

Doãn Triệt không phản ứng lại hắn: “ Lát nữa cậu dẫn đường, nơi này tôi chưa từng đến bao giờ .”

“ Được, cậu giúp tôi nhìn xem, mặc thế này ổn không? Không được thì tôi lại đi mua bộ đồ khác.”

Doãn Triệt miễn cưỡng nhìn : “ Khá ổn.”

“Thật hả? tối hôm qua tôi tìm đồ rất lâu đó, là lần đầu tiên hẹn hò muốn ăn mặc thân thiện chút, không thể quá cao lãnh, hầy, tôi đành phải vứt bỏ phong cách trước giờ của bản thân đó.”

“ Phong cách trước giờ của cậu là cái gì?”

Tưởng Nghiêu cười hehe: “ Bí mật.”

Mặc cái quần áo còn bí mật, cũng không biết là chỉ mặc cho ai xem.

Doãn Triệt nhìn xung quanh: “Bạch Ngữ Vi tới chưa?”

“ Cô ấy nói cô ấy biết đường, tôi bảo cô ấy đi tìm bọn Dương Diệc Nhạc rồi.”

“Vậy cậu còn ở đây làm gì?”

“Tôi sợ cậu đi lạc đó, nên đến dẫn cậu đi.”

Doãn Triệt giật mình: “ Cậu không dẫn cô ấy mà đi dẫn tôi làm gì?”

Tưởng Nghiêu không thể hiểu được: “Không phải nói rồi sao, cô ấy biết đường mà.”

“……”
Thì ra trở ngại lớn nhất trên con đường theo đuổi đối tượng không phải là giá trị nhan sắc, mà là EQ. Đặc biệt là  Tưởng - thẳng nam Alpha - Nghiêu.

“Tưởng Nghiêu.” Doãn Triệt nhịn không được nói “ Cậu muốn đuổi theo cô ấy, thì chuyên tâm đi theo cô ấy đi, không cần lo cho tôi.”

“Như vậy sao được, tôi là cái loại trọng sắc khinh bạn sao? Đối tượng với huynh đệ, tôi đều cần.” Tưởng Nghiêu cười dữ tợn, nếu mà dán cái râu bạc lên là có thể bắt chước kẻ phản diện trong phim ảnh.

Doãn Triệt phát hiện tên đại ngốc này thật sự không biết hiểu ý tứ , đành phải nhắc nhở: “Dù sao cậu ở trước mặt cô ấy đừng cùng Omega hoặc là Beta khác quá thân cận .”

“ Ừm ừm, cái này tôi biết.”

Cậu biết cái moẹ gì.

Doãn Triệt dứt khoát lạnh mặt không nói nữa, để tránh cái tên ngốc kia lại mặc kệ học muội.
Chương Khả vừa quay đầu lại thì nhìn thấy sắc mặt của hung thần, hoảng sợ, lập tức kéo Trần Oánh Oánh: “Doãn Triệt có phải lại tức giận không? Là do tôi nói nhiều quá?”

Trần Oánh Oánh cũng nghĩ : “Là tôi hôm nay ăn mặc làm cậu ấy chướng mắt??”

Hàn Mộng: “Hay là bởi vì tôi mới vừa cùng cậu cười đùa?má ơi tôi sợ quá, lớp trưởng cậu nhanh đến bảo vệ tôi.”

Quách Chí Hùng cũng bắt đầu nghĩ có phải vấn đề là tại lông chân của cậu ta hay không .

Còn một tên đại ngốc vẫn đang nhảy nhảy trước mặt Doãn Triệt.

“Làm sao vậy? Khó có khi được đi chơi với mọi người, đừng hung dữ nha .”

Doãn Triệt nhìn thẳng phía trước, trong miệng nhảy ra cái chữ vạn năm bất biến :

“Cút”

Ngẫm lại vẫn nên nhắc nhở tên ngốc kia : “ Tới lo cho học muội của cậu đi.”
“ Cô ấy với Dương Diệc Nhạc đang nói chuyện rất vui vẻ, tôi đến đó nói cái gì?”

Tưởng Nghiêu nhìn về phía thân ảnh yểu điệu phía trước “ Tôi cảm thấy cô ấy quả thực rất hoàn mỹ.”

Bạch Ngữ Vi hôm nay tới còn mang theo quà tặng Dương Diệc Nhạc, cách nói năng tự nhiên hào phóng, không chút ngại ngùng, một lát liền cùng bạn học lớp 1 thân thiết .

Xinh đẹp lại có EQ, nghe nói thành tích cũng không tồi, hẳn là mối tình đầu trong mộng của rất nhiều nam sinh  .

“Cái vận may shit chó của cậu mà cậu còn không mau nắm lấy.” Doãn Triệt nhìn bạn  cùng bàn đã không có giá trị nhan sắc, lại không có EQ, nói “ Cô ấy đồng ý cùng cậu tới đây là cậu phải thắp nén hương cảm ơn tổ tiên rồi, còn không mau ra đó nói chuyện với người ta .”

Tưởng Nghiêu không phục: “Cái gì mà là vận shit chó? Tôi dựa vào mị lực của bản thân hấp dẫn cô ấy đấy nhé, người ta mới không để bụng chuyện ngoại hình của tôi đâu, không giống cậu, cả ngày ghét bỏ tôi, Alpha chúng tôi lớn lên bình thường thì không xứng với Omega xinh đẹp sao?”
Doãn Triệt không biết nên nói cái gì. Cậu phát hiện EQ của chính mình kỳ thật cũng rất thấp, nghĩ không ra nói như thế nào mới có thể biện giải cho ý của mình, đồng thời không cho Tưởng Nghiêu phát hiện tâm tư của cậu.

Buổi chiều mật thất mới mở cửa, đoàn người tính trước tiên tìm một chỗ ăn cơm, suy xét đến khẩu vị của mọi người không giống nhau, ăn uống cũng không giống nhau, cuối cùng chọn buffet.

Đều là học sinh, không có nhiều tiền tiêu vặt, nên cũng không chọn quán buffet quá xa hoa. Nhà này có nướng BBQ với lẩu, đồ ăn phong phú, xem đánh giá trên mạng cũng rất cao.

Dương Diệc Nhạc cùng Lâm Viễn tìm vị trí, còn bọn họ đi gắp đồ ăn trước.

Doãn Triệt không đói bụng lắm, buổi sáng Kiều Uyển Vân cho cậu ăn rất nhiều điểm tâm, dường như sợ cậu ăn không đủ no, hiện tại dạ dày còn chưa tiêu hóa xong, vì thế liền tùy tiện gắp mấy cái rau .
Bên cạnh nhiều thêm một bàn tay.

“ Cậu thật đúng là con thỏ hả?chỉ ăn cỏ?”

Mâm trong tay Tưởng Nghiêu    tất cả đều là thịt tươi cùng cá tôm, xem ra là muốn ăn nướng BBQ, thấy cậu lấy có chút đồ ăn, liền kinh ngạc: “Ngày thường ở nhà ăn thấy cậu ăn cũng nhiều mà, hôm nay làm sao vậy? Không khoẻ?”

Doãn Triệt thấy thực phiền, Tưởng Nghiêu dựa đến thân cận quá, cậu chỉ có thể bước sang hướng bên cạnh một bước: “Buổi sáng ăn nhiều, ăn không vô, cậu đi theo tôi làm gì?”

“Ai đi theo cậu, tôi cũng muốn lấy rau đấy chứ .” Tưởng Nghiêu kẹp lên vài miếng rau xà lách, “Chuẩn bị nướng thịt, cậu ăn không?”

“Không cần.”

Tưởng Nghiêu lời nói thấm thía: “ Cậu ăn nhiều thịt một chút, lần trước cõng cậu cảm giác nhẹ lắm đó, giống như cái phiến lông chim ấy, tôi nghi cậu dễ bị doạ sợ là do thân không đủ thịt, tố chất kém dẫn tới tâm lí cũng kém đấy.”
“……”

Này có quan hệ moẹ gì tới nhau?

“Buổi chiều đừng bị dọa khóc trong mật thất nha.” Tưởng Nghiêu cười cười “Nhiều bạn học như vậy, cậu nhớ bảo vệ uy danh.”

“Mật thất không phải chỉ là giải đố sao, có cái gì đáng sợ ?” Cậu vốn dĩ chẳng có nhiều lỗi sợ cái gì cả, chỉ là vừa lúc bị Tưởng Nghiêu gặp được vài lần mà thôi.

“Trong group không phải nói sao, là chủ đề huyền bí, khả năng có chút khủng bố.” Tưởng Nghiêu nói xong, đột nhiên mới phản ứng được, Doãn Triệt không ở trong group.

“ A……”

Chết moẹ, đáng ra phải giấu đi.

“ Tôi không ở trong đó nên không biết.” Doãn Triệt rất bình tĩnh, lại gắp vài miếng măng.

“…… Cậu biết?”

“ Ừ.”

“Làm sao mà biết ?”

“Bọn họ thường xuyên nói nhắn trong group, nhưng cái group có thầy giáo lại không thấy gì, tôi đoán hẳn là có một cái group khác.” Doãn Triệt cuối cùng gắp chút nấm, “Ngay từ đầu cho rằng chỉ là một group của vài người, sau lại phát hiện, hình như chỉ không có một mình tôi. Nếu bọn họ không muốn kéo tôi  vào, tôi đây cũng không cần thiết hỏi.”
Tưởng Nghiêu ngơ ngẩn, nhìn cậu kẹp xong rau xoay người rời đi.

Hoá ra trong lòng nhóc con  vốn đã rõ... Biết rõ chính mình bị xa lánh, còn nguyện ý cùng họ ra ngoài chơi.

Kỳ thật nội tâm đặc biệt muốn kết bạn nhỉ?

Bọn họ chín người tìm ba bàn ngồi xuống, mỗi cái bàn có một nồi lẩu cùng một cái bàn nướng, rất tiện lợi, mọi người đều có đủ.

Dương Diệc Nhạc, Lâm Viễn cùng Chương Khả ngồi ở  một bàn, Lâm Viễn phụ trách nướng thịt, nướng xong lại kẹp để vào mâm của Dương Diệc Nhạc, Dương Diệc Nhạc nhìn trước mặt xếp thành núi thịt nướng, không biết nên làm như thế nào: “Cái đó, tôi ăn không hết nhiều như vậy……  tôi cũng có thể tự mình nướng……”

Lâm Viễn: “Không có việc gì, ăn không hết thì em ăn, hôm nay là sinh nhật anh, không thể để anh động tay được đúng không?”
Trần Oánh Oánh bên cạnh trêu ghẹo: “Ai da, tiểu học đệ thật biết săn sóc, ở nhà chắc chắn là con trai ngoan, Nhạc Nhạc của chúng tôi đem giao cho cậu cũng thật yên tâm.”

Dương Diệc Nhạc nháy mắt đỏ mặt: “Lớp trưởng, cậu đừng nói bậy……”

Lâm Viễn lỗ tai cũng có chút hồng: “ Dương học trưởng rất chiếu cố em, sinh hoạt câu lạc bộ rất kiên nhẫn mà dạy em vẽ tranh…… Hơn nữa em là Alpha, việc nhỏ này không có gì ghê gớm.”

Trần Oánh Oánh liếc bên cạnh: “Nghe đi nè! Học Alpha nhà người ta, giống đàn ông chút đi !!!”

Hàn Mộng trợn trắng mắt, kẹp lên một miếng thịt ba chỉ vừa nướng chín, đặt ở bên miệng thổi thổi: “Hô…… bàn chúng ta có hai đàn ông mà, cần gì tôi đàn ông nữa.”

Quách Chí Hùng: “Chỗ nào mà hai? Không phải tôi cùng lớp trưởng…… À, tôi đã hiểu.”
Trần Oánh Oánh: “ Cậu hiểu cái gì, Hàn Mộng cậu mẹ nó lại thiếu đánh đúng không?”

So với hai bàn khác vô cùng náo nhiệt, thì bàn ba vô cùng an tĩnh.

Doãn Triệt ngồi ở bên cạnh Tưởng Nghiêu, cả người không được tự nhiên. Cậu muốn nhắc nhở cái tên đại ngốc nhanh nướng thịt cho học muội, nhưng không biết nên nhắc như nào.

Đá chân hình như hơi kì, dẫm giày lại sợ Tưởng Nghiêu cho rằng cậu muốn đánh nhau.

Rầu thúi ruột.

“Khụ khụ.” Doãn Triệt cuối cùng lựa chọn ho khan, tuy rằng kỹ thuật diễn phi thường vụng về, nhưng tốt xấu gì cũng hấp dẫn sự chú ý của  Tưởng Nghiêu .

“Làm sao vậy? Sặc?”

“ Cậu……”

Nhưng mà tầm mắt Bạch Ngữ Vi cũng nhìn qua đây, còn tri kỷ mà rót cho cậu chén nước: “Ăn chậm một chút, không cần vội, thời gian còn rất sớm mà.”

“…… Ừ.”
Biện pháp ho khan thất bại.

Tên ngốc bên cạnh còn gắp thịt để vào mâm của cậu.

“Đúng vậy, ăn chậm một chút, không ai tranh của cậu đâu.”

“……”

…… Bất lực đến cực điểm.

Tưởng Nghiêu người này có đôi khi sơ ý, có đôi khi cẩn thận, trạng thái như là tùy cơ ứng biến, hôm nay căn bản không đọc hiểu ánh mắt của cậu, không ngừng gắp đồ ăn để vào mâm của cậu.

“Anh đây nướng cả khoai tây nè, không phải cậu thích ăn rau củ hả?”

“ Bò bít tết ăn cũng không tồi, tôi nướng cho cậu nè, ăn thử xem có ngon không nha?”

“ Rau xà lách gói thịt nướng ăn ngon lắm đó, cậu nếm thử nhé?”

Tưởng Nghiêu dùng rau xà lách gói miếng bít tết lại, chấm với tương, so với Lâm Viễn còn tinh tế hơn, đưa đến bên miệng Doãn Triệt.

Doãn Triệt nhìn rau xà lách cuốn thịt nướng: “……”
Cậu cầm nhầm kịch bản nữ chính hả?

Tưởng Nghiêu kỳ thật không nghĩ nhiều, chỉ cảm thấy vừa câu nói “Giống như chỉ có một mình tôi không ở trong group” của nhóc con có điểm chọc người đau lòng.

Hắn trong lòng mạc danh mà nảy lên một cỗ cảm xúc, nói không rõ là cái gì. Như là đối  với Uông Tiểu Nhu là phát ra từ nội tâm muốn chiếu cố, lại  như không giống nhau.

Dù sao chính là muốn đối tốt với người này.

Bàn nướng bốc luồng khói trắng, Tưởng Nghiêu cầm cái kẹp đi kẹp, đột nhiên cảm giác đùi bị thứ gì chọc chọc, sức lực không lớn, có điểm ngứa, hắn theo bản năng mà duỗi tay bắt lấy.

“ Ây da .” Chương Khả làm

rớt chiếc đũa xuống đất, buồn bực mà cúi người xuống nhặt, tìm tòi một lát mới tìm được. Chiếc đũa dính bụi đã bẩn, không thể dùng. Cậu đang muốn ngẩng đầu kêu phục vụ, ánh mắt đột nhiên bị hình ảnh trước mắt làm chấn động.
Nghiêng đối diện cái bàn phía dưới, tay của vị giáo bá nổi danh quái gở táo bạo, bị Alpha chạm vào một chút là có thể làm người qua đời tại chỗ, đang bị người khác nắm chặt.

Không có cái gì ngăn cách,  lòng bàn tay to rộng dán lên  mu bàn tay trắng nõn.

Giáo bá phảng phất như bị thuần hóa, thu hồi móng vuốt, thực ngoan, thực an tĩnh mà để tay trên đùi Alpha bên cạnh, tùy ý Alpha nắm, vẫn không nhúc nhích.

Như chỉ bề da là lão hổ, bên trong lại là thỏ con dịu ngoan .