[ĐM][ABO]Để ý đến anh một chút đi mà!

Chương 22

Tưởng Nghiêu nắm được vật gì đó rất mềm mại, giật mình, lập tức phản ứng lại : “ Xin lỗi , xin lỗi, tôi không phải cố ý.”

“ Sao vậy?” Bạch Ngữ Vi đối diện nhìn lại đây.

“Không cẩn thận đυ.ng vào tay cậu ấy.”

Kỳ thật không phải chỉ là chạm vào, còn nắm, nắm một lúc thấy rất thoải mái, còn ma xui quỷ khiến mà nhéo nhéo.

Cái này thật sự xong đời rồi.

Tưởng Nghiêu chuẩn bị cho cái ghế tùy thời mà bị đá ngã, trong đầu nhanh chóng tự hỏi làm như thế nào mới có thể ngăn cản bạn cùng bàn đánh nhau với hắn. Chép bài tập được không? Không, Doãn Triệt không hiếm lạ, hay là nhận toàn bị chi phí câu lạc bộ? Không, Doãn Triệt đâu có thiếu tiền.

Nghĩ tới nghĩ lui, đưa ra kết luận: Nhận bị đánh vậy.

“Muốn đánh chúng ta đi ra ngoài đánh……”

Doãn Triệt căn bản không thèm phản ứng lại hắn, cầm  rau xà lách kẹp thịt nướng  lên ăn: “Ít nói lời vô nghĩa, chuyên tâm ăn cơm.”

“?”

Thoát được một kiếp?

“Vừa nãy tôi thật không cẩn thận, xin lỗi.”

“Đã biết, lần này bỏ qua cho cậu.” Doãn Triệt không nhìn hắn, nhìn chằm chằm bát lẩu của mình, đôi đũa ở bên trong không chút để ý mà khuấy “Nhưng nếu lại có lần sau…… Chặt tay cậu.”

Đám người Trần Oánh Oánh, Dương Diệc Nhạc ở bàn bên nghe xong, hít hà một hơi.

“Tưởng Nghiêu thật không dễ dàng, tôi đột nhiên có chút kính nể cậu ta……”

“Doãn Triệt cậu, cậu ấy là nói nghiêm túc sao……?”

“Nói không chừng là thật, tôi cảm thấy cậu ấy nói là làm.”

Vài người nhỏ giọng nghị luận, lại nghe Chương Khả thở phào : “Thật tốt quá.”

Trần Oánh Oánh: “ Tốt cái gì mà tốt ? Cậu nhìn Tưởng Nghiêu bị chặt tay mà vui hả? Không có chút xót thương nào hay gì.”

“Không không không, tôi chỉ là cảm thấy may mắn, thế giới quan của tôi không có bị điên đảo.”

Quanh một vòng, đề tài lại chuyển.

Lúc Chương Khả ăn cơm cũng không quên chú ý bát quái mới nhất trong trường, mở Tieba, tranh làm quần chúng tuyến đầu  ăn dưa .

Kết quả thật đúng là hóng được việc lớn: “ Moẹ nó! Các cậu mau xem! Này không phải Vinh Vĩ sao??”

Nhắc tới tên này, lực chú ý của toàn bộ đều bị thu hút.

Đại hội thể thao, Vinh Vĩ làm  Doãn Triệt ngã, rất nhiều người đều thấy, tuy rằng sau đó lớp 4 bị hủy bỏ thành tích thi đấu, nhưng Vinh Vĩ một mực chắc chắn chỉ tại hắn  không cẩn thận, thầy giáo cũng không có biện pháp, việc này liền không giải quyết được gì, bạn học lớp 1 đều nuốt không trôi vụ này.

“Hắn làm sao vậy? Lại hại ai?” Trần Oánh Oánh hỏi.

“Các cậu nhìn thì biết!” Chương Khả đem điện thoại truyền qua .

Trần Oánh Oánh xem xong đập bàn hô lớn: “Hắn cũng có  ngày hôm nay!”

Hàn Mộng xem xong truyền cho Doãn Triệt bên cạnh: “Chúc mừng chúc mừng, đại thù đã báo.”

Doãn Triệt không rõ nguyên nhân mà tiếp nhận di động, thấy một đoạn video, click mở, tiếng kêu rên của Vinh Vĩ  lập tức truyền tới:

“Tao thật sự làm không được , có thể thả tao đi không…… Sám hối? Nhưng tao chưa làm chuyện xấu gì cả……”

“Được, được, được, tôi sám hối…… Thi cuối kì học kỳ 1 tôi không nên chép phao…… Không có, thật không còn chuyện gì khác!”

“Được rồi , tôi thừa nhận còn có một chuyện, lúc bình chọn cán bộ có đút lót cho bạn học ít tiền…… Nhưng không chỉ có mình tôi, mấy người khác đều có làm mà!”

“Cũng không phải cái này? Vậy các người rốt cuộc muốn nghe cái nào!”

Trong video Vinh Vĩ chỉ lộ ra khuôn mặt, mặt mũi bầm dập, trên mặt còn bị mực màu đen vẽ lên, từ phần cổ xuống bị phụ đề che.
Đúng vậy, người chụp video còn làm cả phụ đề, làm giống như phóng sự tra khảo tội phạm .

Tưởng Nghiêu thò qua cùng nhau xem xong rồi nói: “ Tôi nói mà, loại rác rưởi này sớm hay muộn cũng gặp báo ứng.”

Doãn Triệt không nghĩ nhiều, Vinh Vĩ tính tình kiêu ngạo ương ngạnh như vậy, khẳng định chọc qua không ít người, bị kẻ thù trả thù thực bình thường.

Hàn Mộng đem di động truyền lại cho Chương Khả, nói: “ Hắn làm nhiều chuyện xấu như thế, tứ đại hộ pháp phải thay máu thôi.”

Trần Oánh Oánh: “Sớm nên thay, không có thứ nào tốt.”

Hàn Mộng: “ Nài, nài, tôi hiện tại cũng là một trong số đó, đừng gom chung tôi lại chứ.”

“ À, xin lỗi, cậu không phải đồ vật.”

“……”

Hai vị oan gia lại cãi nhau, Bạch Ngữ Vi nghe được thực vui vẻ, cười rộ lên giống đóa  hoa bách hợp: “ Các bạn học ở đây đúng là vui tính quá.”
EQ của Tưởng Nghiêu lúc này mới quay trở về  : “ Vậy về sau thường xuyên cùng đi chơi nhé.”

“ Ừm, nhớ gọi tôi theo.”

Doãn Triệt xoa đưa thịt nướng vào trong miệng, nhấm nuốt thật lâu, thẳng đến khi trong miệng ăn không ra mùi vị gì nữa, mới nuốt xuống.

Mật thất sau giờ ngọ mới mở cửa, bọn họ là nhóm khách đầu tiên đi vào chơi .

Nhân viên cửa hàng giới thiệu đại khái bối cảnh chuyện xưa, làm cho bọn họ nhập tâm vào trò chơi.

Hàn Mộng còn chưa đi vào đã rống lên: “ Ba má ơi nghe thật là khủng khϊếp, lớp trưởng cíu tui……”

Trần Oánh Oánh dũng cảm nói: “ Được, đi theo sau chị đây, thần chắn sát thần Phật .”

Tưởng Nghiêu cũng hỏi Bạch Ngữ Vi: “ Cậu có sợ không? Sợ thì đi theo sau tôi.”

Bạch Ngữ Vi lắc lắc đầu: “Không sợ, đều là giả cả.”

“Oa,  dũng cảm như vậy luôn?!”
Doãn Triệt trong lòng vừa định khen tên ngốc này cũng không tồi, giây tiếp theo liền nghe Tưởng Nghiêu nói: “Vậy cậu theo chân bọn họ đi nhé, tôi dẫn bạn cũng bàn của tôi đi, cậu ấy tố chất tâm lý tương đối kém, dễ bị doạ sợ.”

Doãn Triệt: “……”

Bạch Ngữ Vi biểu tình thực khó hiểu: “ Cậu là đang nói…… Doãn Triệt?”

Toàn học sinh đều biết Doãn Triệt dám đánh cả Alpha, tuy rằng không chủ động gây sự, nhưng uy danh vẫn lan xa. Hình dung về Doãn Triệt qua miệng Tưởng Nghiêu, căn bản không phải Doãn Triệt trong lời đồn mà Bạch Ngữ Vi nghe được .

“Đúng vậy, còn bạn cùng bàn nào của tôi nữa đâu.”

Doãn Triệt nghe không nổi nữa, không chờ nhân viên cửa hàng nói xong đã tiến vào khu chờ trong mật thất.

Hàn Mộng: “…… Lợi hại, không hổ là cậu ấy.”

Mật thất chính thức mở ra ,  ba lô đều phải đặt ở quầy giữ đồ bên ngoài, di động cũng không được mang, tiến vào mật thất, ánh đèn nhanh chóng tối sầm, muốn phân rõ người với người rất khó .
Cũng may có cho nhắc nhở , nhắc bước tiếp theo nên làm gì, bước đầu tiên là thông qua giải mã tìm được nguồn điện .

Dương Diệc Nhạc có lá gan nhỏ nhất, nhưng một khi đυ.ng tới yêu cầu sử dụng não, lập tức hết sức chuyên chú mà nghiên cứu, hồn nhiên quên mình, ngược lại so với Hàn Mộng và Chương Khả thì bình tĩnh hơn.

Bạch Ngữ Vi cũng y như lời cô đã nói, một chút cũng không sợ hãi, giúp Dương Diệc Nhạc cùng nhau giải .

Trần Oánh Oánh: “ Mấy Omega chúng tôi đều không sợ, các người Alpha cùng beta thấy mất mặt không?”

Chương Khả cùng Hàn Mộng ôm nhau run bần bật: “ Tôi đột nhiên cảm thấy tôi có chứng sợ mật thất .”

“Tôi cũng cảm thấy thế .”

Quách Chí Hùng: “Các cậu có  cảm giác được từng trận gió lạnh không? Lông chân  của tôi đều dựng đứng lên rồi……”
Tưởng Nghiêu thường xuyên  quay đầu lại nhìn, thấy bạn ngồi cùng bàn vẫn ổn mới yên tâm.

“Tìm được rồi!” Dương Diệc Nhạc hô  “Căn cứ vào góc độ của đồng hồ trên tường …… Phía Tây Nam 45 độ! Doãn Triệt, ở sau lưng cậu đấy !”

“ Ừ.” Doãn Triệt xoay người   sờ tường, sờ đến một chỗ, mặt ngoài có điểm thô ráp, dựa vào trực giác ấn một cái, quả nhiên bắn ra một cái cơ quan.

Ánh sáng mỏng manh, chỉ có thể miễn cưỡng phân biệt ra là cái chốt mở.

“Có cái chốt mở, kéo xuống là được sao?”

Dương Diệc Nhạc đáp: “ Chắc là vậy!”

Doãn Triệt không nghĩ nhiều, nắm lấy một phen kéo xuống.

Thình lình ánh điện chói loá khiến mọi người hoảng sợ, tiếp theo, trong mật thất đèn sáng.

Hàn Mộng vỗ ngực, kinh hồn chưa định: “ Éc éc, âm thanh ánh sáng y như thật, ông đây thiếu chút nữa cho rằng bị điện giật chết ở đây đó.”
Dương Diệc Nhạc cũng bị dọa : “ Cũng may là giả…… Doãn Triệt, cảm ơn nha.”

Người đứng ở góc tường lại không trả lời, vẫn như cũ đưa lưng về phía bọn họ, thân hình cứng đờ.

“…… Doãn Triệt?” Dương Diệc Nhạc cảm thấy không thích hợp, muốn chạy qua nhìn xem.

“ Cậu ấy vừa mới nói với tôi là bụng không thoải mái, có thể là buổi trưa ăn nhiều quá.” Tưởng Nghiêu ngăn ở trước mặt Dương Diệc Nhạc, nói với mọi người  “Các cậu chơi tiếp đi , tôi dẫn cậu ấy ra ngoài.”

“A? …… Để tôi kêu nhân viên cửa hàng mở cửa.”

Nhân viên cửa hàng nhận được xin giúp đỡ rất mau xuất hiện, mở cửa dẫn hai người bọn họ đi ra ngoài, tiếp theo đóng cửa lại, mật thất lại biến thành mật thất.

Chương Khả nghĩ nghĩ: “ Ăn có chút rau mà cũng kêu là ăn nhiều á? Chắc bình thường cậu ấy ăn ít lắm……”
Tưởng Nghiêu đẩy bạn cùng bàn đang cứng đờ đi đến bên ghế, ấn cậu xuống ngồi xong, lại đi đến máy lọc nước rót ly nước ấm.

“Cầm, ấm tay.”

Doãn Triệt không nhận, Tưởng Nghiêu liền đem cái ly dán lên mu bàn tay cậu.

“ Cậu sợ điện? Trước kia bị điện giật?”

Người sợ điện không phải không có, nhưng nhìn đến cái  hình chiếu điện quang cũng  sợ đến người không nhúc nhích nổi, hẳn là không có mấy người.

Hành vi của Doãn Triệt quá mức khác thường.

Qua gần ba phút, cái ly cũng đã lạnh, Tưởng Nghiêu mới nghe thấy cậu mở miệng:

“…… Không khác lắm.”

Trả lời cho có, hiển nhiên là không muốn nói.

“Không muốn nói thì tôi cũng không ép cậu, nhưng mà, tôi cảm thấy sợ hãi thứ gì thì hãy đối mặt với nó, dũng cảm chiến thắng!” Tưởng Nghiêu ở trong đầu tìm mấy cái câu cổ vũ, tìm nửa ngày không nhớ ra, tự mình biên một câu, “Tựa như một vị danh triết học gia nói: Sợ hãi là nhân loại, tiến bộ cầu thang!”
“……” Doãn Triệt rốt cuộc cười  “ Cậu thì biết cái gì.”

Tưởng Nghiêu cũng cười theo : “ Cậu không nói thì làm sao tôi biết? Nói xem nào, vì cái gì lại sợ điện?”

Doãn Triệt dựa vào sô pha mềm mại, ngửa đầu nhìn trần nhà, đột nhiên hỏi: “ Cậu cũng có thời điểm sợ hãi sao?”

“Có chứ, ví như cảm thấy lúc mình không bảo vệ tốt người bên cạnh.”

“Chỉ có vậy? Vậy cậu thật may mắn.”

Tưởng Nghiêu nhìn chăm chú Doãn Triệt một lát, chậm rãi nhếch môi cười: “ Nhóc con, cậu đã trải qua việc gì rất đáng sợ sao?”

Doãn Triệt thất thần: “ Ba tôi trước kia làm luật sự, tôi có rất nhiều kiến thức thấy đáng sợ.”

Kiến thức cùng việc trải qua  không giống nhau, xem ra vẫn là không muốn nói.

Tưởng Nghiêu không vạch trần cậu trộm đổi khái niệm, coi như không có việc gì, muốn bình ổn cảm xúc cho cậu, vì thế hỏi tiếp: “ Ví dụ ?”
“ Ví như…… Gϊếŧ người , cưỡиɠ ɠiαи ...”

“ Vậy có cái nào khiến cậu nhớ nhất không? Nói cho tôi nghe một chút đi.”

“Có một cái, tội phạm họ Trình.”

“Hắn làm cái gì?”

“Hắn……” Doãn Triệt không tự giác mà siết chặt cái ly, nước tràn ra đến mu bàn tay thì bỗng nhiên bừng tỉnh “Không có gì đáng nói, cậu cùng bọn họ chơi đi, tôi không sao, ở đây chờ các cậu.”

Tưởng Nghiêu: “Như vậy sao được, cậu một người ở chỗ này rất cô đơn.”

Doãn Triệt : “ Cậu rốt cuộc có muốn theo đuổi Bạch Ngữ Vi không? Bên trong có ba Alpha độc thân, mỗi người so với cậu đều mạnh hơn đấy .”

“ Cũng không chắc, tôi cảm thấy tôi mạnh hơn bọn họ, cô ấy nhất định sẽ chọn tôi .”

“ Cậu dựa vào đâu mà tự tin thế?”

“Trời sinh.” Tưởng Nghiêu cười cười, thử thăm dò hỏi
“ Nhóc con, nếu sau này cậu phát hiện anh đây rất lợi hại , có hối hận hiện tại không ôm  đùi anh không?”

“ Cậu nằm mơ hả?” Doãn Triệt hừ nhẹ, như là cười nhạo, “Mặc kệ cậu biến thành cái dạng gì, thái độ của tôi đối với cậu đều sẽ không thay đổi.”

“Đây chính là cậu nói, đến lúc đó đừng đổi ý.”

“Không có khả năng.”

Thích một người, sao có thể  dễ dàng đổi ý .