[ĐM][ABO]Để ý đến anh một chút đi mà!

Chương 29

Sáng sớm, gió lạnh hiu quạnh.

Học sinh đi trên đường quấn chặt áo đồng phục với khăn quàng cổ, tránh gió rét lùa vào người. Học sinh tới nhà ăn ăn cơm sáng rất nhiều, cháo nóng là món đắt hàng nhất.

Tưởng Nghiêu hôm nay cố ý dậy sớm, chờ ở trước cửa phòng 306, vừa nghe thấy tiếng cửa mở, lập tức tiêu sái khom lưng 180 độ:

"Doãn thiếu gia, tôi có may mắn được mời ngài cùng ăn sáng không?"

"...... Cút."

Cuối cùng vẫn cùng đi nhà ăn.

Vì thể hiện thành ý xin lỗi, Tưởng Nghiêu mua cho bạn ngồi cùng bàn một chén cháo nấm hương, hai cái bánh bao thịt, một cái trứng luộc trong nước trà, một đĩa sủi cảo.

"......" Doãn Triệt nhìn bàn ăn sáng đầy ắp " Cậu cho heo ăn đấy à?"

" Cậu gầy như thế, ăn nhiều một chút."

" Tôi không gầy."

"Thật à? Để tôi nắn xem cậu có bao nhiêu cân thịt nào." Tưởng Nghiêu làm bộ duỗi tay.

Doãn Triệt lập tức lùi tay về: "Đừng chạm vào tôi."

Vẫn là bộ dáng cũ, chạm một cái là xù lông.

"Chỉ đùa chút thôi." Tưởng Nghiêu ăn mấy thìa cháo, dạ dày ấm áp, thoải mái "Đúng rồi, tối hôm qua tôi hỏi Bạch Ngữ Vi."

Doãn Triệt nắm chặt chiếc đũa: "Hỏi cái gì?"

" Hỏi cô ấy có thích tôi không, muốn cùng tôi hẹn hò hay không. Đương nhiên, tôi cũng nói ra suy nghĩ của tôi, cảm thấy cô ấy không tồi, nhưng không thể nói là đặc biệt thích. Nếu cô ấy thật thích tôi, có lẽ có thể thử xem, nói không chừng có thể bồi dưỡng ra cảm tình."

" Cô ấy trả lời thế nào?"

" Cô ấy bảo để cô ấy nghĩ đã." Tưởng Nghiêu nói, " Tâm nữ nhân thật khó hiểu ...... cậu nghĩ cô ấy rốt cuộc có ý gì?"

Doãn Triệt dùng chiếc đũa khuấy chén cháo.

Bạch Ngữ Vi không thẳng thắn với Tưởng Nghiêu, nhưng thật ra lại rất thẳng thắn với cậu.

"Kỳ thật lúc đầu là do tôi giận dỗi chút thôi."

Tối hôm qua, sau khi Bạch Ngữ Vi được thêm bạn tốt, liền đi thẳng vào vấn đề nói:

"Tưởng Nghiêu khá tốt, nhưng không phải loại hình tôi thích, tôi sẽ đáp ứng cùng hắn ra ngoài, làm mọi người cho rằng chúng tôi ở bên nhau, là muốn bạn trai cũ khó chịu."

"Cũng chính là em trai cậu, Doãn Trạch."

Doãn Triệt sửng sốt, nửa ngày mới trả lời: "Vì cái gì?"

Bạch Ngữ Vi: " Tôi nói một câu không dễ nghe cậu đừng nóng giận nha, tật xấu của Doãn Trạch một đống, sau khi hẹn hò tôi mới biết cậu ta không giống trong tưởng tượng của tôi, sau đó tôi chủ động đề xuất chia tay, hắn còn tự cao mà nói tôi sẽ không tìm được ai ưu tú hơn hắn."

"Sau đó không phải Tưởng Nghiêu ở đại hội thể thao phá ký lục sao, phá kỷ lục của Doãn Trạch trước kia, hắn lại vừa lúc chủ động tới tìm tôi, giống như có ý với tôi, tôi liền thuận nước đẩy thuyền, muốn chứng minh cho Doãn Trạch xem, tôi có thể tìm được đối tượng ưu tú hơn so với hắn."

Thì ra là như thế này, Doãn Triệt không biết nên nói cái gì cho tốt.

Bạch Ngữ Vi lại nói câu làm cậu càng không biết phải nói làm sao: "Doãn Triệt, tôi cảm giác cậu thích Tưởng Nghiêu, có phải không?"

Không đợi cậu trả lời, Bạch Ngữ Vi tiếp tục nói: " Tôi thừa nhận tôi lợi dụng Tưởng Nghiêu, hiện tại bình tĩnh nghĩ lại, cũng cảm thấy làm như vậy thật không tốt.

Nhưng mà sau khi tiếp xúc, tôi cảm thấy tuy rằng Tưởng Nghiêu không phải loại hình tôi thích, nhưng người thật sự không tồi. Vốn dĩ nghĩ nếu cậu ấy thích tôi, tôi cũng có thể thử cùng cậu ấy kết giao, đương nhiên sẽ giải thích rõ ràng cho cậu ấy trước, nói lời xin lỗi. Nhưng nếu cậu thích cậu ấy, tôi lập tức rút lui."

Doãn Triệt nhìn đoạn tin nhắn này trầm mặc hồi lâu.

"Tưởng Nghiêu chỉ thích Omega." Cuối cùng cậu trả lời, " Cậu rút lui cũng không đến phiên tôi."
"A? Hắn vẫn còn bảo thủ như vậy? Vậy cậu hãy nỗ lực làm hắn thích Beta nha, tôi cảm thấy cậu rất có hy vọng đấy, hắn ở cùng tôi với hắn ở cùng cậu, tôi cảm giác không giống nhau."

" Cậu suy nghĩ nhiều rồi, tôi không có hy vọng." Doãn Triệt trong bóng đêm đánh chữ "Tôi cũng không muốn làm cậu ấy thích tôi, mong cậu đừng nói cho cậu ấy biết."

Sau đó Bạch Ngữ Vi đáp cái gì cậu nhớ không rõ, cũng không nhớ rõ chính mình trả lời cái gì, rất nhiều chuyện cũ ùn ùn kéo đến, chiếm cứ trong óc.

Vết sẹo trên cổ vô cùng đau đớn, cậu cuộn tròn thành một đoàn chui vào trong chăn, mơ màng mà ngủ.

Chầu cơm sáng này quá mức phong phú, cuối cùng một nửa vẫn là chui vào bụng Tưởng Nghiêu.

"Sao hôm nay cậu ăn ít thế, đồ ăn không ngon?" Tưởng Nghiêu thuận đường đi quầy bán quà vặt mua một cái bánh mì, đưa cho cậu " Cầm nè, lát nữa giải lao đói bụng thì ăn."
Doãn Triệt cầm cái bánh mì: "Cảm ơn."

Ít nhất Bạch Ngữ Vi có nói đúng.

Tưởng Nghiêu rất ưu tú, tri kỷ. Chẳng sợ không thích, cũng khiến người ta muốn thử kết giao.

Cuối tháng mười hai, sắp đến tết rồi.

Học sinh Nhất Trung chẳng còn tâm tư đi học, bẻ đầu ngón tay chờ kỳ nghỉ tết cùng với hoạt động hằng năm của trường - liên hoan cuối năm.

Bởi vì thứ bảy đi học, trường học liền đem buổi tối thứ sáu rút ra dùng để làm hoạt động.

Mỗi lớp đều phải làm một chủ đề, như nào cũng được, tận dụng khả năng mà hấp dẫn học sinh tới chơi, sau khi kết thúc sẽ bình chọn ra một lớp hút khách nhất, ở Tieba treo banner một tháng, rất là oai luôn.

"Vậy làm cái này, bảo đảm hot." Hàn Mộng mấy ngày nay rất tích cực, nơi nơi diễn thuyết, bản vẽ trang phục cũng có luôn.

Trần Oánh Oánh cầm tờ giấy, nhìn nhân vật được vẽ trên đấy: Một vị hầu gái có lông chân.
" Tôi cảm giác cậu là ám chỉ Đại Hùng."

Quách Chí Hùng: " Này nhá, trừ phi các người bước qua xác tôi! Nếu không không có khả năng! Tuyệt đối không có khả năng!"

Hàn Mộng thò lại gần: "Không có mà, tôi vẽ cậu đó, lớp trưởng."

"......"

Cuộc chiến hàng ngày của lớp 1 nổ ra, bút, vở bay loạn xạ, cùng với Trần Oánh Oánh rống giận: " Bà đây đưa ngươi quy thiên!"

Chương Khả từ chiến trường nhanh chóng rút lui, chạy đến hàng phía sau: "Nghiêu ca, cho tôi mượn bài tập lịch sử."

Tưởng Nghiêu ném vở qua: "Không cần cảm ơn."

Quay đầu lại tiếp tục cùng bạn cùng bàn nói chuyện: "Cuối tuần tới Đông Thành chơi không? Dù sao cậu cũng không về nhà, anh đưa cậu đi làm quen với anh em của tôi, bọn họ đều khá tò mò về cậu á."

Kỳ thật không phải tò mò, Triệu Thành nghe thấy hắn kể về bạn cùng bàn còn thêm
" tốt nhất" liền quỷ khóc sói gào nửa ngày: "Nghiêu ca cậu sao có thể di tình biệt luyến! Mới đi bao lâu mà đã có người chen chân vào tình cảm của chúng ta! Cậu đã quên là ai vẫn luôn đứng phía sau lưng cậu sao!! Hu hu hu......"

Tốt xấu gì cũng là một Alpha 1m8, gào đến rất buồn nôn, rất ủy khuất, Tưởng Nghiêu còn phải dỗ cậu ta: " Cậu là anh em Alpha tốt nhất của tôi, cậu ấy là anh em Beta tốt nhất của tôi, được chưa hả?"

Triệu Thành: " Huhuhu...... chả lẽ về sau còn có anh em Omega tốt nhất......"

Tưởng Nghiêu cho cậu ta một đạp: " Có cái đách ấy, Omega mà coi là huynh đệ, phí phạm của trời, thiên lôi đánh xuống."

"Cuối tuần tôi có hẹn với bác sĩ." Doãn Triệt đáp.

Tưởng Nghiêu sửng sốt:

" Cậu có bệnh? Tôi nói rồi mà, không chú ý giữ ấm, cái mùa này rất dễ sinh bệnh đấy. Phòng ngủ có thuốc không? Không có thì lát nữa tôi xuống phòng y tế lấy, trước đó......"
"Không có bệnh, kiểm tra sức khoẻ theo thường lệ mà thôi." Doãn Triệt khẽ nhíu mày,

"Sao cậu lải nhải lắm thế."

Cậu vừa nói, Tưởng Nghiêu cũng phát giác gần đấy hắn nói hơi nhiều, đặc biệt là ở trước mặt nhóc con, quả thực sắp giống gà mẹ.

Hắn trước kia rõ ràng là người không hay nói nhiều ...

Chương Khả nửa ngày không phân biệt được chữ nào ra chữ nào, rốt cuộc từ bỏ:

" Được rồi, Nghiêu ca, trả lại cậu nè, tôi đi mượn người khác vậy."

Chương Khả nhìn quét một vòng chung quanh, ánh mắt nhìn người có thành tích tương đối tốt, thật cẩn thận mà mở miệng: "Cái đó...... Triệt ca......?"

Doãn Triệt mặt vô biểu tình, rũ mắt.

Chương Khả: " Được ạ! Tôi lăn liền đây!"

"......" Doãn Triệt mê man

" Cậu ấy định hỏi gì vậy?"

Tưởng Nghiêu: " Cậu xem cậu đó, lại dọa chạy một người bạn lương thiện rồi, đừng luôn phong bế mình trong cái vòng nhỏ hẹp, anh mang cậu đi ra ngoài giao lưu, học thêm chút kỹ xảo xã giao, có nhiều bạn bè hơn."
Tưởng Nghiêu tuy rằng hay nói lời vô nghĩa, nhưng cũng rất có sức thuyết phục, Doãn Triệt chần chờ một lát, cuối cùng đồng ý.

Người sống ở trên đời này, có thể cùng người khác giao tiếp, quen biết vài người, cũng khá tốt......

...... Tốt cái moẹ gì.

"Một! Hai! Ba! Chào Triệt ca!"

"......"

Trên đường cái, vẫn là phố buôn bán, người đến người đi, năm nam sinh cao lớn đứng thẳng tắp, giọng vang rung trời đất, hướng người trước mặt tôn kính mà khom lưng, nửa người trên cùng nửa người dưới thành góc vuông 90 độ .

Ánh mắt người qua đường quái dị: " Mấy người đó làm gì thế?"

" Người phía trước là lão đại? Bang phái nào vậy?"

"Đừng nhìn, đi mau."

Doãn Triệt xoay người:

" Được rồi, tạm biệt."

Tưởng Nghiêu ngăn cậu lại: "Đừng mà, bọn họ đều muốn làm quen với cậu, có phải không?"
"Đúng vậy! Nghiêu ca!" Trung khí mười phần, đều nhịp, như là quanh năm suốt tháng được huấn luyện mà ra.

Doãn Triệt lui về phía sau, nhẹ giọng nói: " Tôi nghĩ chỉ có một hai người."

Không nghĩ đến là hẳn một đám.

Cậu không biết thật ra Tưởng Nghiêu đã giảm bớt nhân số, nếu không có thể kéo tới bốn năm chục người.

Tưởng Nghiêu cũng nhẹ giọng đáp: " Vậy tôi bảo họ về nhé? Chỉ hai chúng ta thôi?"

Doãn Triệt chớp chớp mắt: "Không phải nói muốn làm quen với anh em của cậu sao?"

Trong đầu cậu là: Đến cũng đến rồi, giờ mà bảo họ về thì tôi chạy theo cậu tới Đông Thành xa xôi còn ý nghĩa gì?

Trong đầu Tưởng Nghiêu lại là : Nhóc con chớp mắt đáng yêu thế, hôm nay sao nghe lời quá vậy? Vì anh em của mình mà ở lại, xem ra cậu ấy thật sự coi mình là huynh đệ tốt, thật cảm động.
Vì thế Tưởng Nghiêu đáp: "Không có việc gì, thấy mặt là đủ rồi, chỉ cần cậu coi tôi là anh em, bọn họ cũng đều coi cậu là anh em."

...... Ai mẹ nó muốn cùng một đám Alpha làm anh em, một mình cậu đã đủ phiền rồi.

" Chân thành cảm ơn cậu."

"Không có việc gì, là điều anh nên làm."

Tưởng Nghiêu dũng cảm mà vung tay lên, đem một đám huynh đệ giải tán, tới từ nơi nào thì về nơi đó. Chỉ có Triệu Thành ôm chặt cánh tay hắn không buông tay: "Nghiêu ca! Đừng đuổi tôi đi! Tôi mời hai người ăn cơm được không! Huhuhu......"

Tưởng Nghiêu bất đắc dĩ: "Làm sao bây giờ, giữ cậu ta lại không?"

Doãn Triệt: "Có người mời khách, sao lại không giữ?"

Vì thế Triệu Thành được giữ lại để thanh toán.

Các nam sinh hằng ngày giải trí rất đơn giản, đơn giản chính là đánh bóng, chơi game.

Nhưng có Doãn Triệt ở đây, Tưởng Nghiêu không tiện chơi bóng, nếu không sẽ bị lộ mất.
Chơi game thì Doãn Triệt lại không có hứng thú, vị này ngay cả di động cũng rất ít chơi, hoạt động giải trí hằng ngày chỉ là làm thủ công, rất giản dị, chẳng giống người sống ở thế kỉ này gì cả.

May mà Tưởng Nghiêu sớm có chuẩn bị, dự định đến một tiệm DIY, có thể tự mình làm mấy món đồ thủ công .

Nhưng mà cùng Doãn Triệt quen biết đã lâu, hắn đã quên mất người thích làm thủ công thông thường đều là Omega.

"...... Nghiêu ca, tôi có thể đi ra ngoài chờ không?" Đời này Triệu Thành chưa bị nhiều Omega vây quanh như vậy, hơn nữa còn không ngừng đánh giá cậu, như đứng trên đống lửa, như ngồi trên đống than.

Trước kia lúc có Tưởng Nghiêu ở Bát Trung, cơ bản không có nhiều Omega chú ý tới Triệu Thành, hiện tại Tưởng Nghiêu tự hạ giá trị nhan sắc, vẻ đẹp của cậu mới có dịp phô ra.
Tốt xấu gì cũng là Alpha xếp hạng hai nhân khí ở Bát Trung ... tuy rằng cách xa vạn dặm với hạng nhất.

Ngồi ở trong tiệm, thường thường có vài tiểu O có lá gan lớn còn sẽ hỏi: "Tiểu ca ca, đây là bạn trai cậu sao?"

Ánh mắt nhìn về phía Doãn Triệt đang làm thủ công.

Triệu Thành lắc đầu như trống bỏi: "Không không không! Là bạn của tôi thôi!"

" Cậu qua bên kia đợi đi." Tưởng Nghiêu vô tình bán đồng đội, cho Triệu Thành ngồi một mình bàn bên cạnh, còn hắn với Doãn Triệt một bàn, cùng nhau nhìn giáo trình làm thủ công.

" Cái này chả hợp với Alpha như tôi gì cả......" Tưởng Nghiêu không chút để ý mà làm, sai vài bước liền từ bỏ, muốn cùng Doãn Triệt nói chuyện phiếm, " Anh vì cậu hy sinh lớn như vậy, cậu định cảm ơn anh thế nào nhỉ?"

Doãn Triệt cũng không ngẩng đầu lên: "Lăn, không ai bắt cậu làm cả."
"?!" Đôi mắt Triệu Thành trừng to tựa chuông đồng, vẻ mặt khϊếp sợ.

Đối với hiểu biết của cậu ta về Tưởng Nghiêu, Beta này giây sau nhất định xong đời rồi.

Tưởng Nghiêu đánh nhau rất ít khi động thủ, đều dùng tin tức tố áp chế, bởi vì lười, hơn nữa không cần thiết. Có thể không cần động tay chân thì cần gì phải phí sức?

Nhưng hiện tại trong tiệm có rất nhiều Omega, Tưởng Nghiêu không có khả năng dùng tin tức tố áp chế, vậy chỉ có đánh một trận.

Lại càng khủng bố.

Không ổn rồi...... Lát nữa phải khuyên hắn thế nào? Cậu có thể kéo Nghiêu ca ra sao? Nhỡ bàn ghế bị đập thì làm sao bây giờ, khoản tiền tiêu vặt nho nhỏ của cậu bồi thường không đủ ......

Trong đầu Triệu Thành đã nghĩ đến bán mình làm công đền tiền, bỗng nhiên nghe thấy Nghiêu ca của cậu cười :
" Được, là tôi tự nguyện. Có thích cửa hàng này không? Lúc tôi đi tìm cũng còn thấy vài tiệm khác, lần sau anh lại dẫn cậu đi."

"......"

Đầu óc Triệu Thành phảng phất như gặp một hồi sóng thần nghiêng trời lệch đất.

...... Này là ai?

...... Này mẹ nó là vị Ma Vương Đông Thành kia? Hơi bất kính liền đem người ấn trên mặt đất cọ xát, cười lạnh nói "Biết mình đang nói chuyện với ai không?" Nghiêu ca sao?