[ĐM][ABO]Để ý đến anh một chút đi mà!

Chương 38

Doãn Triệt không biết nên  phản ứng như thế nào.

So với lần vô tình chạm tay trước thì lần này Tưởng Nghiêu là cố ý chạm vào cậu.

Mang theo sự cường thế cùng xâm lược của Alpha, phá vỡ tầng phòng tuyến cuối cùng của cậu.

Doãn Triệt cũng mới phát hiện ra cái phòng tuyến mà cậu tự xưng là kiên cố không thể phá vỡ nổi lại yếu ớt như vậy, chỉ cần là Alpha mạnh đều có thể dễ như trở bàn tay mà xâm nhập, đυ.ng vào cậu.

So với mười năm trước không khác gì nhau.

“ Sao mặt cậu trắng bệch vậy?Không thoải mái sao?” Tưởng Nghiêu nhìn thấy sắc mặt của cậu không ổn, lập tức thu hồi tay.

Vừa thu được một nửa, đột nhiên bị người khác chế trụ lại.

“ Cậu định làm gì?!”

Nếu không phải Tưởng Nghiêu phản ứng kịp thời, nhanh chóng đứng lên xoay người rút tay ra thì cánh tay lúc này phỏng chừng đã bị bẻ gãy.

“ Tôi cùng anh cậu nói chuyện phiếm, phiền tới cậu ?”

Doãn Trạch đang sửng sốt vì không kịp thấy rõ làm sao mà hắn thoát ra được, vừa nghe xong lời này liền hoàn hồn chất vấn: “ Nói chuyện phiếm thì phải động tay động chân?”

Tưởng Nghiêu: “ Tôi biết tôi sai, đang muốn xin lỗi cậu ấy, nhưng đấy cũng không phải chuyện liên quan đến cậu nhỉ?”

“ Làm sao mà không liên quan? Tôi là em ...” Doãn Trạch bỗng nhiên ngừng lại, đại khái là nhớ tới  ngày thường chính mình luôn chê bai bị coi là em trai của Doãn Triệt.

“Đừng đánh nhau.” Doãn Triệt nhíu mày xoa huyệt thái dương, sắc mặt so với vừa nãy hòa hoãn hơn chút “ Tôi không sao.”

Phần lớn học sinh của lớp 1 đang ở bên ngoài hóng tuyết, lúc Doãn Trạch từ cửa sau tiến vào liền hấp dẫn tầm mắt của rất nhiều người, tiếp theo ở trong phòng học lại lớn tiếng la hét ầm ĩ, không ít học sinh bên ngoài đều nghe thấy, tò mò mà tiến vào phòng học.

“ Sao lại là cậu thế.” Hàn Mộng đi tới “ Lần trước bắt nạt lớp trưởng của chúng tôi, lần này lại bắt nạt ban sủng* của chúng tôi?”

* Được mọi người trong lớp cưng chiều nè

“…… Ban sủng?” Doãn Trạch cười nhạo “ Chỉ biết giả mù sa mưa, các người không phải đều xa lánh anh ta à?”

Hàn Mộng: “ Đó là trước kia, bây giờ cậu hỏi thử một người trong lớp tôi xem có ai không thích cậu ấy?”

Dương Diệc Nhạc ngồi hàng phía trước vẫn luôn yên lặng ôn tập bỗng nhiên quay đầu, đỏ mặt lớn tiếng nói: “ Đúng! Tôi, tôi cũng rất thích Doãn Triệt……” Nói đến đoạn sau lại ngượng ngùng, thanh âm càng ngày càng nhẹ.

Doãn Triệt có điểm sửng sốt, nhìn cậu gật đầu: “Cảm ơn.”

“Không, không có gì……” Mặt Dương Diệc Nhạc càng đỏ hơn, nhanh chóng quay đầu về.

Chương Khả : “Đúng vậy, Triệt ca chính là bảo bối, bút kí của Triệt ca cũng là bảo bối!”

Chu Hạo Lượng: “Triệt ca xác thật là nam nhân cần cho vào viện bảo tàng bảo vệ, ngày hôm qua cậu ấy giảng đề cho tôi rất dễ hiểu!”

Quách Chí Hùng: “ Lúc tôi chơi bóng với lớp khác, tôi nói tôi với Triệt ca là bằng hữu, cùng nhau đi ra ngoài ăn cơm rồi đi chơi mật thất, bọn họ đều cảm thấy tôi rất lợi hại, hehe.”

Trần Oánh Oánh cũng chen vào nói: “ Nói thật nhé, xét về nhan sắc thì anh cậu càng đẹp hơn cậu.”

Hàn Mộng kinh ngạc: “Lớp trưởng? Cậu sáng mắt lại rồi?”

Trần Oánh Oánh: “Đừng nói nữa, trước kia mắt mù.”

Doãn Trạch: “……”

Doãn Trạch bị học sinh lớp 1 đoàn kết một lòng kháng ngoại địch khiến cậu không thể cãi được.

Doãn Triệt cười nhẹ, chỉ nhẹ một tiếng, lại làm học sinh xung quanh nháy mắt an tĩnh.
Đù, giáo bá cười kìa, còn đẹp hơn tuyết rơi ngoài kia nữa.

“Cảm ơn các cậu, nhưng mà em ấy không bắt nạt tôi, yên tâm.”

Trần Oánh Oánh xua tay: “Không có việc gì, bạn học  bảo vệ lẫn nhau là điều đương nhiên.”

Chờ người chung quanh đều tan hết, ánh mắt Doãn Triệt  một lần nữa hướng tới Doãn Trạch: “ Tìm anh có việc?”

Doãn Trạch đang muốn nhân lúc phòng học ít người mà tới nói chút chuyện nhưng hiện tại người nhiều, có chút không tiện nói: “ Ừm, tan học nói sau, mẹ bảo anh cuối tuần trở về một chuyến.”

“Làm sao vậy? Cuối tuần trước không phải mới vừa về sao?”

Kiều Uyển Vân nếu đã đồng ý cho cậu một tháng về một lần, theo lý nhất định sẽ không nuốt lời.

“Bác sĩ Phùng nói……” Doãn Trạch nhìn nhìn bốn phía, hạ giọng “ Ông ấy khả năng có biện pháp.”
Doãn Triệt ngơ ngẩn.

“Biện pháp gì?” Tưởng Nghiêu vốn dĩ dựa vào ngăn tủ phía sau cho hai anh em cậu không gian riêng tư, nghe thấy vậy liền đi tới “ Bệnh của anh cậu có thể trị?”

“ Cậu mẹ nó đứng xa như vậy mà còn nghe được……” Doãn Trạch mắng được một nửa mới dừng lại, đột nhiên trừng lớn mắt, kinh ngạc mà nhìn về phía Doãn Triệt “ Anh nói cho cậu ta biết?”

Doãn Triệt có chút giật mình: “A…… Đúng vậy.”

Lửa giận của Doãn Trạch mới vừa tắt lại bị cọ bốc cháy lên: “Đm! Hắn ta là ai? Hắn xứng được biết nhiều như vậy sao? Tôi đây mới năm trước biết thôi, mà lại là ba mẹ nói cho mới biết. Hắn với anh quen được bao lâu ? Cái gì anh cũng nói cho hắn à?”

Tưởng Nghiêu lên tiếng cảnh cáo: “Này ,này, sao cậu rống to gọi nhỏ với anh mình như thế, có biết kính trên nhường dưới là thế nào không?”
Doãn Trạch: “ Đây là chuyện nhà chúng tôi, người ngoài câm miệng!”

Tưởng Nghiêu cười: “Không được, tôi phải cảm ơn cậu, em trai à, nếu không phải nhờ cậu, tôi cũng không biết thì ra anh cậu rất coi trọng tôi.”

Doãn Triệt: “ Vào đường cùng mới nói cho cậu mà thôi.”

“Không nghe không nghe, tôi không nghe.”

“……”

Doãn Trạch: “Chưa thấy qua người nào không biết xấu hổ như cậu!”

“Không biết xấu hổ rất hữu ích nha, vì cái gì không thừa nhận anh cậu coi trọng tôi?”

Doãn Triệt: “ Tôi không……”

Doãn Trạch: “Ha ha, buồn cười, anh ấy vì cái gì lại coi trọng một tên Alpha không ra Alpha như cậu?”

“Bởi vì tôi ưu tú .” Tưởng Nghiêu híp mắt “Hỏi anh trai cậu xem, có phải tôi mạnh hơn cậu không?”

Doãn Trạch phảng phất như nghe thấy truyện cười: “Ha? Anh, anh nghe xem hắn nói cái gì kìa? Hắn có chứng vọng tưởng à?”
Doãn Triệt nhất thời không nói chuyện.

“…… Anh?” Doãn Trạch không thể tưởng tượng nói “ Anh sẽ không đồng ý với lời của hắn đi?”

“Tưởng Nghiêu cậu ấy…… đúng là có điểm mạnh, nhưng mà em cũng……”

Doãn Trạch nghe được nửa câu đầu liền nghe không nổi nữa: “ Mạnh cái gì mà mạnh, người như hắn? So với tôi mạnh hơn? Anh, có phải anh  bị hắn tẩy não không?”

“ Anh không……”

“ Không phải lần trước hắn phá kỷ lục của tôi sao? Chỉ có lần đấy mà thôi, ai biết có phải ăn may hay không?”

ý cười của Tưởng Nghiêu  không giảm: “ Muốn nhiều lần? Tuần tới thi thể dục, vậy thì xem có phải ăn may hay không.”

“So thì so!”

“Nếu cậu thua, thì hãy tôn trọng anh cậu một chút, được không?”

“A, không bằng cậu nên nghĩ lúc cậu thua thì sẽ thế nào đi.”

“Tùy cậu xử trí.”
“ Được, nếu cậu thua, không được đυ.ng vào anh tôi!”

“Có thể.” Tưởng Nghiêu đi đến  trước mặt Doãn Trạch, vỗ vỗ vai cậu ta, hạ giọng “Nhưng giới hạn là anh cậu không đồng ý thôi. Nếu anh cậu cho phép tôi chạm vào, tôi chỉ có thể cung kính không bằng tuân mệnh.”

Doãn Trạch hoài nghi người này trời sinh có chứng vọng tưởng.

“Nằm mơ đi!”

Vì đã cá cuộc một trận, đêm đó Doãn Trạch vừa về nhà cơm nước xong, phá lệ không  về phòng, thay một thân đồ thể dục, trong đêm đông chạy bộ.

Kiều Uyển Vân cảm thấy kinh ngạc: “ Gần đây áp lực học tập rất lớn sao? Tiểu Trạch làm sao vậy?”

Doãn Triệt không biết nên giải thích như thế nào cho mẹ, dứt khoát không giải thích luôn.

Hai người kia quá ngây thơ .

Cậu cho rằng Tưởng Nghiêu hẳn là cũng sẽ rèn luyện một chút, kết quả tới ngày thi mới phát hiện căn bản tên này không thèm nghĩ đến vụ cá cuộc luôn.
“Cái gì? A, cậu không nói tôi cũng quên mất.” Tưởng Nghiêu không chút để ý mà nói “ Em trai cậu luôn tập luyện à? Có tập nhiều không?”

Lớp 1 cùng lớp 3 học thể dục cùng thời gian, nam sinh lớp 3 vừa mới kiểm tra xong, sân thể dục bên kia đã kêu đến rung trời, học sinh lớp 1 đều vây quanh để xem.

“3 phút 07.”

Tiêu chuẩn chạy 1000 mét là 3 phút 27, ngày thường Doãn Trạch có thể chạy nhanh hơn 10 giây, lần này quyết tâm luyện tập đã phá được kỷ lục của chính mình đạt được vào năm trước, đang nhận được sự hò hét cuồng nhiệt của các fanboy fangirl .

Nhưng Doãn Triệt biết Tưởng Nghiêu nhất định có thể chạy nhanh hơn.

“ Nếu cậu thắng, không được cười nhạo em ấy, em ấy tính khí cao ngạo, tôi sợ em ấy không vui.”

Tưởng Nghiêu cười cười: “ Chỉ cần tôi thắng cậu ấy, cậu ấy đã không vui rồi.”
Doãn Triệt hé miệng, không nói chuyện.

Nhưng ý tứ đã thực rõ ràng.

“ Không chiều cậu được rồi……” Tưởng Nghiêu duỗi tay muốn xoa tóc của cậu, duỗi được một nửa lại thu về .

“Muốn tôi cố ý thua sao? Cậu không nghĩ rằng tôi sẽ buồn à?”

“ Cậu sẽ sao?”

“Vì cái gì mà không buồn, cậu nghĩ tôi không tim không phổi sao?”

Doãn Triệt trầm mặc một lát: “Vậy cậu đừng cười nhạo em ấy là được, đặc biệt đừng nói cậu cái đó…… so với em ấy.”

Tưởng Nghiêu đến gần một bước: “ Cái đó?”

“ Cậu đừng biết rõ còn cố hỏi, em trai tôi mới là…… người quan trọng nhất, tôi nợ em ấy rất nhiều.”

Tưởng Nghiêu nhìn cậu thật lâu : “Vậy cậu cũng hãy nhớ rõ, cậu cũng thiếu tôi một ân tình, sớm muộn gì tôi cũng tới đòi.”

Giáo viên thể dục của lớp 1 thổi còi: “ Các bạn nam tập hợp!”
Các nữ sinh mới vừa kiểm tra chạy 800m xong đang ngồi ở trên cỏ nghỉ ngơi, thể lực tương đối kém còn đang thở hổn hển, nhưng nghe đến nam sinh thi, đều ngẩng đầu nhìn qua .

“Tưởng Nghiêu có thể thắng không?”

“ Tôi cảm thấy…… Doãn Trạch thật sự quá nhanh.”

“ Không phải đại hội thể thao lần trước cậu ấy phá kỷ lục của Doãn Trạch sao, lần này biết đâu có thể thắng ?”

……

Việc Hai người đánh cuộc sớm đã truyền đến tai mọi người, trước kì thi vốn dĩ không có việc gì vui, học sinh xem náo nhiệt phá lệ nhiều hơn.

Hàn Mộng đứng ở trên vạch xuất phát, vỗ vỗ Tưởng Nghiêu : “ Mau cho tên đệ đệ thúi kia biết thế nào là một núi không thể có hai hổ .”

Tưởng Nghiêu cười, đẩy đẩy mắt kính, không nói chuyện.

Tiếng còi vang lên, một đám nam sinh trên vạch xuất phát   lao đi, chạy được nửa vòng xuất hiện chênh lệnh rõ ràng.
Tưởng Nghiêu trước sau luôn dẫn đầu .

“3 phút 19!”

Lúc vừa thông báo thành tích, Trần Oánh Oánh vỗ đùi: “Hầy! Kém một chút!”

Nữ sinh bên cạnh : “Giáo thảo quả nhiên là giáo thảo .”

“Đúng vậy, xem ra đại hội thể thao lần trước chỉ là ăn may mà thôi……”

Trần Oánh Oánh: “Nói cái gì đó, 3 phút 19 cũng rất lợi hại nhá! Cũng là vượt chỉ tiêu rồi đấy!”

Tuy rằng vượt chỉ tiêu, nhưng mọi người đều biết, Tưởng Nghiêu thua.

Doãn Trạch cũng tới nghe thành tích: “Không biết tự lượng sức mình.”

Tưởng Nghiêu đem tóc mái bị gió thổi bay sửa lại, xoay người đi về phía Doãn Trạch, chẳng hề để tâm mà nhún vai: “Đã đánh cuộc thì phải chịu thua.”

“Nhìn thấy chưa, anh à, hắn mạnh hơn tôi ở điểm nào? Anh mà còn cùng loại người này qua lại thì sớm muộn gì cũng bị hắn tẩy não.”
Chờ học sinh hai lớp vây quanh xem náo nhiệt  đều giải tán, ánh mắt Doãn Triệt nhìn Tưởng Nghiêu, cuối cùng lựa chọn đạp cho hắn một cái : “Ai bảo cậu cố ý thua? Tôi chỉ nói đừng cười nhạo em ấy, nghe không hiểu sao?”

Tưởng Nghiêu không trốn, vững chắc mà ăn một cái đạp: “ Nếu tôi thắng, cậu ta cũng không vui, cậu ta không vui, lại đổ lên đầu cậu, cậu cũng sẽ không vui. Tôi không muốn khiến cậu không vui.”

“Vậy còn cậu?” Doãn Triệt nhìn hắn “ Cậu cũng sẽ không vui sao?”

“Có thể khiến cậu để ý tôi vui hay không vui thì tôi đã rất vui rồi, huống chi còn có thể làm cậu thiếu tôi một ân tình.” Tưởng Nghiêu giảo hoạt mà chớp chớp mắt “ Buổi tối thứ sáu, hiểu?”

“……”

Thì ra đã sớm tính kế .

Doãn Triệt khẽ cắn môi: “Đã biết, tôi đi.”

“Ngoan.” Tưởng Nghiêu tâm tình thoải mái “Hỏi lại một vấn đề nhỏ được không?”
“Nói.”

“ Tên đệ đệ thúi kia là người quan trọng nhất, vậy tôi có được xếp thứ hai không?”

“…… Không .”

“ Thứ ba?”

“Không .”

“ Vậy là thứ mấy đây?”

Doãn Triệt che trán, cảm thấy đầu cũng đau: “ Tôi không rõ lắm.”

“Vậy tạm thời coi như xếp thứ 100 nhé.” Tưởng Nghiêu bỗng nhiên tới gần, cong lưng, chống đầu gối, hơi hơi ngửa đầu nhìn cậu, cười đến sang sảng “ Nhưng cậu hẳn là biết tôi chạy rất nhanh, chẳng sợ hiện tại là thứ một trăm, tôi cũng có thể đuổi tới vị trí thứ nhất.”

“ Ha, hạng nhất cũng không có ích gì.”

“ Chờ tôi thắng được hạng nhất…… cậu chính là phần thưởng của tôi.”

(⁠〃゚⁠3゚⁠〃⁠)

Tác giả có chuyện muốn nói:

Tưởng · thẳng nam nói lời âu yếm với tiểu vương tử · Nghiêu: Thắng thua là cái gì? Lão bà lớn hơn trời.୧⁠(⁠^⁠ ⁠〰⁠ ⁠^⁠)⁠୨