[ĐM][ABO]Để ý đến anh một chút đi mà!

Chương 41

Doãn Triệt cầm ly sữa bò quên cả uống.

Thật lâu sau mới mở miệng: “Cha cậu nói hay ghê.”

“ Ừm, tôi cũng cảm thấy thế.” Tưởng Nghiêu chạm chạm vào cái ly “Mau uống đi không lạnh mất .”

Di động truyền đi một vòng mới trở về, hơn hai mươi mốt người đặt đồ, muốn tiết kiệm cũng không được.

“Các cậu đừng để tôi tỉnh đấy .” Tưởng Nghiêu lại thêm chút đồ uống cùng điểm tâm, tính tổng hơn một ngàn , trực tiếp chốt đơn.

Nửa giờ sau, đồ ăn được đưa đến đem vào phòng khách, tất cả bàn ăn cùng quầy bar đều bị phủ kín, một đám người vừa ăn vừa nói chuyện, đề tài xoay quanh drama trường học, ngẫu nhiên cũng sẽ xen vào drama trường khác.

Trường khác chủ yếu là Nhất Trung.

Doãn Triệt vốn dĩ đang nghe bọn họ nói giáo thảo Nhất Trung rất kiêu ngạo, Tưởng Nghiêu một hai phải xen mồm: “ Là em trai thúi……”

Cậu liền đá một cái vào chân hắn dưới gầm bàn.

Tưởng Nghiêu lập tức câm miệng.

Ăn được một nửa, không biết là ai đột nhiên kêu lên quái dị: “Cứu mạng !”

Mọi người cho rằng đã xảy ra chuyện gì, đều khẩn trương hỏi: “Làm sao vậy làm sao vậy?”

Người mới vừa thét chói tai  ngẩng đầu, hoảng sợ nói: “ Có thành tích!!”

“Cái gì!!”

“ Xong rồi!!”

“Muốn chết!!”

Cả phòng tức khắc kêu thảm thiết một mảnh, cơ hồ biểu tình trên mặt của mỗi người   đều giống như gặp quỷ.

Triệu Thành: “ Tôi không xem, tôi không xem, không xem thì không biết, không xem chẳng khác nào không có, các cậu cũng…… Đệt! Các cậu sao lại xem ! Mau buông điện thoại xuống!”

Không có biện pháp, tuy rằng mọi người đều không muốn xem thành tích, nhưng lại nhịn không được tò mò.

Tưởng Nghiêu thảnh thơi  mà nói: “ Ồ? Có thành tích? Để tôi xem các cậu kiểm tra thế nào, kết quả kém thì tự biết hậu quả nhé?”

Không khí nhất thời càng thêm khủng bố.

“ Phật Tổ phù hộ tôi Amen.” Triệu Thành nói năng lộn xộn mà vẽ một cái chữ thập ở điện thoại trước ngực, thành kính mà bái, tay run rẩy mở điện thoại.

Thành tích Bát Trung phát đến học sinh chỉ có thành tích trong trường, xếp hạng trong lớp, xếp hạng theo khoá của một học sinh đó nên vừa xem là hiểu ngay, muốn chết cũng chết phi thường thống khoái.

“72 …… xong rồi……” Triệu Thành thấy xếp hạng của bạn thân liền tuyệt vọng “ Nghỉ đông không ngon rồi huhu …… Nghiêu ca, anh em đi trước một bước, tiết thanh minh nhớ tới thắp cho tôi nén hương……”

Tưởng Nghiêu cười tủm tỉm: “Cậu chỉ lo tìm đối tượng nên thành tích đi xuống ? Điểm như thế thì làm sao khiến người khác phục? Làm sao cho các anh em bên ngoài ngẩng đầu lên được?”

Triệu Thành hổ thẹn: “ Tôi thực xin lỗi các anh em, lần sau tôi nhất định thi được trên 50, không cô phụ tín nhiệm của cậu đối với tôi, không cô phụ cậu đã phó thác tổ chức cho tôi đâu.”

“……” Doãn Triệt không biết mình đang xem hắc bang hay xem hài kịch .

Có người đối với thành tích hai hàng lệ rơi, cũng có người nhìn thấy thành tích quơ chân múa tay.

Hoàng Tuấn giơ điện thoại mừng như điên, từ đầu này chạy vội tới  đầu kia: “ Là 250 ! Ha ha ha ha! Tôi không bị phạt rồi! Tôi 250 (đồ ngốc)! Tôi 250 (đồ ngốc)!”

“……”

Ừm, hẳn là hài kịch.

Doãn Triệt hoài nghi có phải Tưởng Nghiêu trừng phạt rất khủng bố, nếu không thì sao có thể khiến mấy người này  thành cái bộ dáng thế kia.

Lúc ăn uống được một nửa, mọi người mới tiêu hoá xong vụ thành tích.

Không khí một lần nữa náo nhiệt lên, một đám người lại bắt đầu gào to.
“Tắt đèn tắt đèn!” Triệu Thành ồn ào.

Người ở gần công tắc tắt đèn, trong phòng khách nháy mắt rơi vào một mảnh đen kịt, chỉ có ánh lửa của nến trên bánh kem lay động.

“Chúc cậu sinh nhật vui vẻ……” Mọi người cùng nhau hát, hát còn cực kì dào dạt tình cảm.

Tưởng Nghiêu từ trong mấy chục thanh âm phân biệt được giọng của người bên cạnh, ngâm nga thực nhẹ, nhưng thực êm tai.

Hắn cong khóe miệng, cảm thấy mỹ mãn mà thổi tắt ngọn nến.

Ánh đèn sáng lên.

“Sinh nhật vui vẻ! Cắt bánh kem nào!” Chung quanh ồn ào.

Tưởng Nghiêu nhướng mày nhìn bạn cùng bàn.

Doãn Triệt không trốn được liền cầm dao cắt cho hắn một miếng bánh: “ Cầm.”

“Cảm ơn.” Tưởng Nghiêu nếm một ngụm “Triệt Triệt cắt bánh quả nhiên ăn rất ngon.”

“ Í.....” Những người khác mà không nhìn ra hai người bọn họ có cái gì đó thì chính là mắt mù.
Cơm chiều đã ăn xong, bánh kem cũng ăn xong, lại chơi thêm một lát nữa đến 8 giờ tối, một ít học sinh trong nhà quản nghiêm phải từ biệt về nhà.

Đến 9 giờ, biệt thự chỉ còn lại  không đến mười người.

Trên lầu của biệt thự có phòng, nhưng chỉ có năm phòng, nếu muốn ngủ lại thì phải ngủ ghép cùng nhau.

Triệu Thành đang muốn hỗ trợ Nghiêu ca của hắn thì Tưởng Nghiêu đã đi trước một bước nói: “Triệt Triệt, tôi cùng phòng với Triệu Thành, cậu ở một mình đi, tôi ở phòng cách vách, có việc gì thì gọi tôi.”

Triệu Thành trừng lớn mắt: “Nghiêu ca? Quân tử như vậy?”

Tưởng Nghiêu đá hắn: “ Khi nào mà tôi không quân tử?”

Doãn Triệt cầm lấy cặp sách của mình: “Không được, tôi về trường .”

Lúc này đến phiên Tưởng Nghiêu trừng mắt: “ Muộn như vậy mà còn về? 10 giờ ký túc xá đóng cổng rồi .”
“ Tôi gọi xe về, mới vừa tra  bản đồ thấy đi cao tốc mất 40 phút, về kịp.”

“ Trở về có việc gì?”

“Không có việc gì.”

“Không có chuyện gì sao không ở lại? Hôm nay không phải chơi rất vui vẻ sao, cậu ở lại đi, sáng mai tôi đưa cậu về trường.”

“ Tôi chỉ đồng ý tới tham gia  sinh nhật mà thôi, không nói sẽ qua đêm.” Doãn Triệt đeo  cặp sách lên “Đi đây, tạm biệt.”

Triệu Thành cùng những người khác ngây ngốc mà đáp “ Tạm biệt”.

Đã từng gặp qua rất nhiều người tính cách lạnh nhạt nhưng chưa thấy ai lãnh đạm như vậy, trở mặt còn nhanh hơn lật sách.

Tưởng Nghiêu đứng ở ngoài cửa ngăn cản cậu.

Gió đêm đông thực lạnh, Tưởng Nghiêu mới vừa cởϊ áσ khoác để ở trong biệt thự, lúc này trên người chỉ mặc một cái áo lông không dày lắm, bị gió quét qua lạnh thấu xương.
Doãn Triệt mặt không biểu tình mà nhìn hắn: “ Cậu vào đi, tôi thật sự phải về.”

Tưởng Nghiêu trầm mặc không lên tiếng mà nhìn chằm chằm Doãn Triệt, bỗng nhiên cười, ý cười thực nhạt: “ Tôi vừa mới ước một nguyện vọng giống với buổi tối hôm đó.”

Theo đuổi được người mình thích.

“Kỳ thật lòng tôi cũng rất loạn, sau ngày cậu từ chối tôi, tôi không biết nên làm cái gì cho tốt, muốn nỗ lực cũng không biết phải bắt đầu từ đâu.”

“Cậu không hứng thú với vẻ ngoài của tôi, hình như cũng không hứng thú với con người tôi. Cho dù tôi làm bất kì việc gì, cậu cũng không đáp lại, thậm chí rất kháng cự.”

Tưởng Nghiêu chậm rãi hít khí lạnh.

“ Cậu có thể nói cho tôi biết tôi không tốt chỗ nào không?Muộn như vậy rồi sao cậu còn muốn đi? Tôi phải làm gì mới có thể giữ cậu lại? Tôi thề tôi tuyệt đối sẽ không chạm vào cậu, cũng không vào phòng của cậu đâu, tôi chỉ muốn…… cậu có thể ở cùng tôi qua cái sinh nhật này.”
Doãn Triệt xuyên qua bóng đêm nhìn hắn.

Trong ấn tượng của cậu, Tưởng Nghiêu luôn là một người tự tin đến gần như tự luyến, trước nay không lộ ra biểu cảm như vậy.

Thật cẩn thận, khẩn cầu.

Doãn Triệt cũng bắt đầu cảm thấy lạnh, gió lạnh hướng cổ áo lùa vào, khối sẹo trên cổ kia lại ẩn ẩn đau.

“ Cậu làm gì cũng đều tốt.” cậu cưỡng bách chính mình không dời tầm mắt đi “Chỉ là theo đuổi sai người mà thôi.”

“…… Lại từ chối tôi một lần nữa sao?”

“ Ừ.”

Tưởng Nghiêu yên lặng nhìn cậu thật lâu, muốn từ trên gương mặt cậu tìm thấy dấu vết của một tia nói dối.

Nhưng không tìm được.

Doãn Triệt thật sự không thích hắn.

Tưởng Nghiêu ngẩng đầu lên, nhìn đêm tối ngày đông giá rét mà thở dài, thở ra sương trắng bị gió thổi tán.

“Đã biết.”

Tiếp theo quay người trở vào
biệt thự.

Doãn Triệt đứng yên tại chỗ  một lát, hít hít cái mũi, sau đó hướng đường lớn mà đi.

Còn chưa đi xa, phía sau đã truyền đến tiếng bước chân dồn dập, cuối cùng ngừng ở bên cạnh cậu.

Tưởng Nghiêu mặc áo khoác, đeo cặp sách.

“Muộn lắm rồi, trên đường không an toàn, tôi đưa cậu về.”

Doãn Triệt hơi giật mình: “Không cần……”

“ Ngay lúc này.” Tưởng Nghiêu cười cười “ Tôi đem nguyện vọng sửa lại, đổi thành hy vọng đêm nay có thể đưa cậu về trường học, có thể giúp tôi thực hiện không?”

“……” Doãn Triệt không biết  nên nói gì.

Người thiếu niên cười đến vô cùng đơn thuần, không chứa một tia tạp chất.

Lại không đành lòng cự tuyệt.

“…… Ừm.”

Vận khí của hai người bọn họ  khá tốt, mới vừa đi đến giao lộ liền gặp được một chiếc xe trống, đến trường học trong 40 phút, hẳn là về kịp.
Điều hoà trong xe taxi vô cùng ấm áp làm người ta thật muốn ngả mình nghỉ ngơi.

Bình thường Tưởng Nghiêu luôn là người nói nhiều nhất bây giờ lại rất yên lặng, Doãn Triệt nhịn không được liếc mắt sang bên cạnh một cái, phát hiện hắn đang nhắm mắt lại, tựa hồ như đang ngủ.

Doãn Triệt nhìn ra ngoài cửa kính.

Tài xế tránh đi tuyến nội thành, chọn đi một đường thẳng, tốc độ xe chạy rất nhanh, đèn đường ở trong tầm mắt nhanh chóng xẹt qua.

Từ Đông Thành Bát Trung đến Tây thành Nhất Trung gần 30 km.

Nhưng 30 km này là cách trăm vạn người. Cũng có thể nói hai người tương ngộ là một loại kỳ tích.

Tưởng Nghiêu là kỳ tích trong sinh mệnh của cậu. Doãn Triệt nghĩ thầm.

Nhưng cậu còn cần một cái kỳ tích khác.

Trời cao thật sự sẽ ban cho một người hai lần kỳ tích sao?

Tốc độ xe bắt đầu chậm lại, qua năm sáu vòng cua, chậm rãi ngừng ở cổng trường Nhất Trung .
Tài xế quay đầu: “Tới rồi, tiền mặt hay là……”

“ Suỵt……” Nam sinh ngồi ở ghế sau đặt ngón trỏ lên môi.

Một nam sinh khác dựa vào  ghế, biểu tình điềm tĩnh, hô hấp yên ổn mà ngủ.

Tưởng Nghiêu thanh toán tiền xong, đeo cặp sách ở trước ngực, xuống xe đi đến cửa xe bên kia mở cửa rồi cong lưng nhẹ nhàng nâng người đang ngủ dậy, tiếp đó cõng người trên lưng.

Tài xế nhìn bóng hai thiếu niên hợp làm một trong bóng đêm, trong lòng không khỏi cảm khái: Thanh xuân……

Còn chưa đến 10 giờ, lúc Tưởng Nghiêu cõng Doãn Triệt lên lầu 3, vừa vặn gặp Chương Khả.

Chương Khả trừng lớn đôi mắt: “ Cậu, cậu, cậu làm gì Triệt ca của tôi vậy!”

“Nhỏ giọng chút, Triệt ca của cậu mệt rồi.”

“ Ò ò ò……” Chương Khả lập tức hạ giọng, đi theo hai người bọn họ  “ Không phải cậu về nhà sao? Sao lại trở về đây?”
“Còn không phải là vì cậu ấy.” Tưởng Nghiêu lay lay ý chỉ Doãn Triệt, cậu ngủ thật sự trầm, cũng không bị đánh thức.

Tới phòng 306 mới nhớ hắn không có chìa khoá phòng của Doãn Triệt, lại không dám lục lọi cặp sách của người ta, Tưởng Nghiêu chỉ có thể tạm thời đem người về ký túc xá của mình.

Chương Khả giúp hắn móc chìa khóa mở cửa, nhìn Tưởng Nghiêu đặt Doãn Triệt lên trên giường: “Vậy đêm nay cậu ngủ ở đâu? Chả lẽ hai người nằm cùng một cái giường?”

Tưởng Nghiêu rất muốn thế nhưng sợ nhắm mắt ngủ rồi không còn thấy ngày mai.

Bị bạn ngồi cùng bàn đánh chết.

“ Cậu về trước đi, tôi sẽ có cách, cùng lắm thì tôi ngủ trên bàn .”

Chương Khả: “ Được, có việc thì gọi tôi nhé.”

Chờ Chương Khả đi rồi, Tưởng Nghiêu mở máy sưởi lên,

trong phòng ngủ chậm rãi ấm áp, khi cảm thấy hơi nóng mới bắt đầu cởϊ qυầи áo.
Cởϊ qυầи áo của Doãn Triệt .

Hắn đứng ở mép giường, tay trái đỡ phía sau lưng Doãn Triệt, tay phải cởϊ áσ khoác đồng phục.

Ở tư thế này, Doãn Triệt bị hắn nửa ôm vào trong ngực.

Cởi xong quần áo, hắn có chút không muốn buông tay.

Nhóc con nghiêng đầu, mày hơi nhíu, giống như mơ thấy gì rất phiền trong mộng .

Tưởng Nghiêu cách áo lông vỗ nhẹ phía sau lưng cậu, ở bên tai cậu thấp giọng dỗ dành.

Qua vài phút, lông mày của Doãn Triệt mới giãn ra.

Tưởng Nghiêu nhẹ nhàng đặt người nằm lại trên giường, tiếp theo ngồi xổm xuống cởi giày cho cậu .

chân của Doãn Triệt  hơi lạnh, sờ đến tất cũng thấy lạnh. Dù sao cũng không có việc gì, Tưởng Nghiêu ngồi ở mép giường, tay nắm lấy mắt cá chân của Doãn Triệt để lên trên đùi mình, muốn làm ấm bàn chân của thỏ nhỏ.

Mắt cá chân của thỏ nhỏ thực cứng, giống tính tình của cậu, Tưởng Nghiêu bỗng nhiên sờ đến một vật lạ, giống như một cái dây.
Tưởng Nghiêu mơ hồ nhớ lại trên chân Doãn Triệt hình như có đeo trang sức, phỏng chừng là cái loại tơ hồng bảo vệ bình an.

Hắn có chút tò mò kéo ống quần của Doãn Triệt lên.

Đúng thật là một cái tơ hồng.

Nhưng mà thắt rất khó coi, thẳng bảy vặn tám, nút nào thắt cũng sai, có chỗ còn bị tháo ra lộn xộn. Nếu so với trang sức thì chẳng khác gì đồ bỏ đi.

Tơ hồng bị người buộc chặt vào một chỗ.

Trừ phi cắt đứt, nếu không, cả đời đều không thể cởi bỏ.