[ĐM][ABO]Để ý đến anh một chút đi mà!

Chương 48

Ký túc xá phòng 307.

Hai nam sinh cao lớn quy củ mà quỳ gối trước giường.

Doãn Triệt ngồi ở trên giường, ánh mắt từ bên trái quét sang bên phải: “Biết sai chưa?”

Tưởng Nghiêu sám hối: “Biết sai rồi.”

“ Sai ở đâu?”

“Tối hôm qua không nên bởi vì quá kích động mà quên khóa cửa.”

“……” Doãn Triệt nheo mắt lại “ Cho cậu thêm cơ hội nữa, sai ở đâu?”

“…… Tối qua tôi nên an phận ngủ dưới sàn, không nên bởi vì buổi tối lạnh quá mà trộm trèo lên giường ngủ.”

Hàn Mộng: “Từ từ, tại sao tôi cũng phải quỳ? Tôi làm sai cái gì?”

Doãn Triệt: “ Cậu tự quỳ đấy chứ.”

Hàn Mộng như vừa ở trong mộng mới tỉnh: “ Tại sắc mặt cậu đáng sợ quá làm chân tôi mềm nhũn, liền quỳ theo Tưởng Nghiêu……”

Doãn Triệt chỉ mơ hồ hai ba giây, Tưởng Nghiêu cũng chỉ vui sướиɠ hai ba giây, ngay sau đó hắn mới nhìn thấy sắc mặt của bạn trai đang níu cánh tay mình dần dần trở nên âm trầm đáng sợ.

Sau đó, không hề lưu tình mà bị đạp xuống giường.

Hắn tiêu sái quay cuồng rơi xuống đất, sau đó nhanh nhẹn quỳ xuống nhận sai, động tác lưu loát nước chảy mây trôi, rất tự giác.

Hàn Mộng đứng lên, hốt hoảng: “Hai người các cậu sao lại ngủ chung với nhau……”

Tưởng Nghiêu bịa đặt lung tung: “Tối hôm qua chúng tôi cùng nhau làm bài tập, làm xong thì cũng khuya rồi nên  Triệt Triệt bảo muốn ở lại đây ngủ……”

Doãn Triệt: “Chưa nói.”

Tưởng Nghiêu: “…… À tôi mới tỉnh ngủ nên hồ đồ quá, là tôi mặt dày xin Triệt Triệt ở lại qua đêm, nhân đó thúc đẩy tình anh em hữu nghị.”

Hàn Mộng: “ Sau đó vốn dĩ là cậu phải ngủ dưới đất, Triệt ca ngủ trên giường, nửa đêm cậu cảm thấy lạnh, trộm trèo lên giường, vừa lúc bị tôi bắt gặp?”

Tưởng Nghiêu gật đầu: “Không sai, chính là như vậy.”

“……” Hàn Mộng đỡ trán, hít sâu một hơi “ Mẹ nó cậu khinh tôi ngu hả? Phòng cậu loạn như chuồng heo ấy, Triệt ca sẽ nguyện ý ở lại qua đêm à? Hai ngươi rốt cuộc là làm bài tập đến khuya hay làm cái gì khác đến khuya?”

Tưởng Nghiêu bất chợt đứng lên: “ Cái người này, sao tư tưởng của cậu hạ lưu thế? Miệng chỉ biết làm làm làm, có thể trong sáng chút không? Triệt Triệt còn chưa thành niên đâu, Triệt Triệt đừng nghe hắn.”

Doãn Triệt giương mắt: “ Cho cậu đứng dậy à?”

Tưởng Nghiêu vội vã ngoan ngoãn quỳ xuống.

Hàn Mộng không nói lên lời: “Tôi hỏi câu cuối cùng, hai người rốt cuộc là quan hệ gì?”

“ Anh em tốt.”

“Bạn trai.”

Hàn Mộng: “…… Tôi tin tưởng Triệt ca.”

Tưởng Nghiêu khó có thể tin: “Không phải nói là che giấu trước sao, sao cậu lại nói như vậy? Biết đâu cậu ấy nói ra thì làm sao?”

Doãn Triệt: “ Nếu cậu ấy dám, hai chúng ta còn sợ không xử được cậu ấy à?”

“ Cũng hơi có lý……”

Hàn Mộng: “Xin hỏi các người có nhìn thấy tôi còn đứng đây không??”

Tưởng Nghiêu quỳ nửa giờ mới được cho phép đứng lên.

Còn Hàn Mộng nhỏ bé bị bắt thề với trời tuyệt đối không tiết lộ ra ngoài một chữ, nếu không đời này không tìm được người yêu.

“Quá độc ác, hai người này……” Hàn Mộng muốn mắng hai tên cẩu nam nam kia nhưng lại không dám mắng, chỉ có thể oán giận “Ai biết hai người các cậu sẽ ở bên nhau chứ! Loại chuyện này nói ra cũng không ai tin đâu!”

Chờ Hàn Mộng hùng hùng hổ hổ mà đi rồi, Tưởng Nghiêu lại bị phê bình.

“ Hôm qua cậu thề như nào?” Sắc mặt Doãn Triệt không tốt lắm “Nói là không xằng bậy?”

Tưởng Nghiêu không có lời nào để bao biện.
Là hắn một hai phải đem người kéo đến phòng ngủ của mình, là hắn thề non hẹn biển   nói tuyệt đối không trèo lên giường, cũng là hắn nhịn không được mà vi phạm lời hứa.

Kỳ thật hắn cái gì cũng không có làm, cũng không dám chạm vào bạn trai nhỏ. Giường đơn quá hẹp, vì muốn Doãn Triệt có không gian ngủ thoải mái nên hắn vẫn luôn cuộn tròn ở mép giường, thẳng đến rạng sáng mới ngủ.

Nhưng sai chính là sai, không có gì có thể tranh cãi.

“Thực xin lỗi, tôi nhất thời bị quỷ xui ma ám……” Tưởng Nghiêu gãi gãi đầu tóc lộn xộn “ Muốn lại gần cậu một chút.”

Doãn Triệt nhìn hắn trong chốc lát: “ Tôi sẽ không đến phòng cậu qua đêm nữa.”

Dự kiến được kết quả này, Tưởng Nghiêu chỉ có thể ngậm đắng nuốt cay: “ Ừ.”

“Phòng ngủ của cậu rất bừa bộn.” Doãn Triệt nói rất nhanh, dường như không  muốn cho người kia nghe thấy rõ ràng “Nếu tôi trị khỏi bệnh thì cậu có thể tới phòng tôi ngủ.”
Tưởng Nghiêu đột nhiên giương mắt nhìn lên.

Doãn Triệt mặt vô biểu tình, không biết đang nhìn nơi nào, khuôn mặt nhỏ vẫn lạnh lùng như cũ.

Chỉ là phủ thêm một tầng hồng hồng.

Tưởng Nghiêu nhịn không được, hầu kết giật giật.

Thật không thể trách hắn ý chí không kiên định, Doãn Triệt như vậy thì sao hắn có thể kiềm chế được……

Hàn Mộng vì hạnh phúc của bản thân và gia đình nên một chữ cũng không dám nói ra ngoài, còn tích cực che giấu giúp bọn họ, lấy hành động thực tế chứng minh “ Nếu người khác biết quan hệ của hai người thì tuyệt đối không phải tôi nói đâu nhá, hứ”.

Nháy mắt đã đến thứ sáu.

Nghe nói vì số lượng bài viết về Tưởng Nghiêu spam quá nhiều nên quản trị viên hạn chế lại số lượng bài viết về hắn, lập riêng một topic để mọi người thảo luận.
Trong đó hỏi nhiều nhất là Tưởng Nghiêu có người yêu chưa.

Có người nói: “ Hình như học kỳ 1 cậu ấy theo đuổi Bạch Ngữ Vi.”

Một người đáp: “ Không theo đuổi nữa rồi, Bạch Ngữ Vi lại cùng Doãn Trạch dây dưa rồi.”

Có người hỏi: “ Ngồi cùng bàn với Tưởng Nghiêu có phải là  Doãn Triệt không? Quan hệ giữa hai người bọn họ khá tốt, có thể là……”

Lập tức bị mọi người phản bác: “Sẽ không, sẽ không, giáo bá sao có thể yêu đương với Alpha? Giáo thảo sao có thể yêu đương với một Beta?”

Có một tài khoản spam hơn mười cái bình luận: “Hai người bọn họ là anh em tốt! Hai người bọn họ là anh em tốt! Các người đừng đoán mò! Thật sự là anh em tốt!”

……

Tưởng Nghiêu trên đường đi ra khỏi cổng trường, một đường bị bốn phương tám hướng nhìn chằm chằm.
Doãn Triệt bất động thanh sắc mà đi nhanh về phía trước hai bước, kéo giãn khoảng cách với hắn.

Nhưng mà Tưởng Nghiêu rất nhanh đã đuổi theo kịp: “Làm gì mà đi nhanh vậy?”

“Không muốn cùng cậu bị nhòm ngó khắp nơi.”

Tưởng Nghiêu túm quai cặp sách của cậu lôi người về: “Nhóc con, những người này không phải hơn một nửa là nhìn cậu hả? Uy danh của cậu có khi còn lớn hơn tôi đó.”

Lúc này, Bạch Ngữ Vi vừa lúc từ toà nhà chính đi ra gặp được bọn họ: “ Này, này, đã lâu không gặp.”

Lần trước cô bị rớt xuống ao nhỏ được Tưởng Nghiêu vớt lên cũng đã nhìn rõ bộ dạng thật của hắn, hơn hai tháng qua đã sớm không còn thắc mắc.

“Các cậu sao lại đi từ trong ra? Không phải sinh hoạt câu lạc bộ à?”

“Chúng tôi hoạt động bên ngoài.” Tưởng Nghiêu đáp.

Nhất Trung không quản chặt sinh hoạt câu lạc bộ, dù sao cũng là tiết phụ, thứ sáu học xong cũng tan học rồi. Chỉ cần xin phép thầy Trương trước là có thể ra ngoài tổ chức hoạt động, giống như Dương Diệc Nhạc thường xuyên tổ chức ra ngoài vẽ cây cỏ.
Hôm nay sinh hoạt, Doãn Triệt nói muốn dẫn hắn đi thăm trưởng câu lạc bộ đang tạm nghỉ học nằm viện kia.

Tưởng Nghiêu tham gia câu lạc bộ đã một học kỳ, còn chưa gặp qua người đó nên cũng khá tò mò.

Bạch Ngữ Vi hiểu ra: “Vậy các cậu cẩn thận một chút, tôi mới vừa nghe thầy giáo nói gần đây bảo vệ cửa nhìn thấy vài người ở trường phụ cận lén lút không biết muốn làm gì, lãnh đạo trường đang suy xét xây tường vây cao lên.”

Tưởng Nghiêu cùng Doãn Triệt liếc nhau: “ Ừm, đã biết, cảm ơn nhé.”

Ra cửa rẽ phải chính là trạm giao thông công cộng, có một xe đi thẳng tới bệnh viện.

Ghế trống trên xe rất nhiều, hai người bọn họ tìm được hai cái ghế cạnh nhau.

Trường học tan sớm, bây giờ người đi làm phần lớn cũng chưa tan làm, trên xe buýt chỉ có mấy người lớn tuổi, còn có học sinh mấy trường phụ cận.
Ngồi ở phía trước bọn họ là hai nữ sinh từ lúc bọn họ lên xe đã ghé vào nói chuyện cùng nhau, nhỏ giọng nghị luận cái gì, sau đó lại vang lên vài tiếng cười khẽ.

Doãn Triệt nhìn đuôi tóc lắc qua lắc lại của hai người kia, trong lòng cũng thấy hơi phiền, cau mày nhìn ra phía ngoài cửa sổ.

Tưởng Nghiêu cho rằng cậu vì lời vừa nãy của Bạch Ngữ Vi mà phát sầu: “ Cậu đừng lo lắng, những người đó chắc là tạm thời không dám vào trường đâu. Nếu bọn họ vào được, trước kia tôi có thể xử chúng nó thì hiện tại cũng có thể.”

“ Tôi không lo lắng cái đó.” Doãn Triệt quay đầu lại “ Lát nữa tới bệnh viện phải nghe theo tôi, không nên hỏi thì đừng hỏi nhiều.”

Tưởng Nghiêu: “Vậy cậu càng không cần lo lắng, tôi bảo đảm sẽ ngoan ngoãn, nhất định sẽ lưu lại ấn tưởng tốt đẹp cho trưởng câu lạc bộ yêu quý .”
Lúc tới bệnh viện, Doãn Triệt ngựa quen đường cũ đi thẳng đến khu nằm viện, như thể  bình thường rất hay tới.

Tưởng Nghiêu vốn dĩ đã chuẩn bị tốt tâm lý, hắn nghĩ nếu là nghiêm trọng đến mức phải tạm nghỉ học, hơn nữa ở trong bệnh viện thời gian dài như vậy, vị này phỏng chừng sức khoẻ không ổn, thậm chí có khả năng nằm trên giường không dậy nổi.

Nhưng mà lúc bước vào phòng bệnh, hắn nhìn thấy một nam sinh đang ngồi đọc sách.

Ngoại trừ mặc quần áo của bệnh nhân thì trông rất bình thường. Ánh nắng xuyên qua cửa sổ chiếu vào trên người nam sinh, vô cùng bình lặng.

Nam sinh nghe thấy tiếng mở cửa, ngẩng đầu cười: “Mới vừa thấy tin nhắn mà em đã tới rồi…… A, đây là người mới mà em nói hả ?”

“ Chào anh ạ.” Tưởng Nghiêu cúi người chào.

“ Chào nhé, tên là Tưởng Nghiêu đúng không? Anh có nghe Tiểu Triệt nói rồi, Anh tên Từ Thủ. Đừng khách khí,  vào đây ngồi.”
Trong phòng bệnh của Từ Thủ  không có đồ truyền dịch hay ống thở, một bình thuốc cũng không thấy, sạch sẽ đến không thể tưởng tượng nổi.

Tưởng Nghiêu có hơi hoang mang, nhưng nhớ kỹ đã nói sẽ tuân theo quy củ nên không dám hỏi nhiều, đi theo cậu ngồi xuống.

Doãn Triệt mang theo mấy đồ nhỏ làm lúc sinh hoạt câu lạc bộ theo, lấy từ trong túi giấy ra cho Từ Thủ xem, giống như chờ lãnh đạo kiểm duyệt.

Từ Thủ hẳn là rất am hiểu làm thủ công, chỉ ra một vài vấn đề nhỏ. Không giống hai người bọn họ chỉ là trình độ nghiệp dư, chỉ làm mang tính tiêu khiển.

“ Tỉ lệ chỗ này không đúng lắm……” Từ Thủ nghiêm túc mà chỉ ra chỗ cần cải thiện của mỗi đồ vật, cũng sẽ có câu khích lệ những chỗ tiến bộ.

“Cái này làm rất đẹp nè, đẹp hơn so với cái năm trước đó.”
Tưởng Nghiêu nghĩ tới, xen mồm: “Là cái cậu đưa cho em trai à? Là anh dạy cậu ấy sao?”

Từ Thủ: “Không phải anh dạy, Tiểu triệt tự mình xem trên mạng rồi làm đó, em ấy chỉ đem tới cho anh nhìn mà thôi. Lần đầu tiên làm đồ gỗ đẹp như vậy cũng rất lợi hại.”

Tưởng Nghiêu có điểm ghen tị: “ Khi nào thì cậu mới làm cái gì đó cho tôi?”

Ánh mắt Doãn Triệt rơi xuống trên cổ tay hắn: “ Cái trên tay cậu kìa.”

Tưởng Nghiêu vui vẻ, cười nói: “ Cái trên chân cậu cũng thế.”

Từ Thủ nhìn hai người bọn họ, ý vị thâm trường mà “ À” một tiếng.

Doãn Triệt cúi đầu cất đồ vào túi, không giải thích, xem như thừa nhận.

Từ Thủ cười cười: “ Tốt quá, tôi xem xong của Tiểu Triệt  rồi, vậy bạn học Tiểu Tưởng, đồ của cậu đâu?”

“……” Tưởng Nghiêu không nghĩ tới còn có cái phân đoạn này “ Em làm được không được đẹp lắm, không mang tới……”
Doãn Triệt: “ Cậu ấy chưa làm thứ gì cả.”

Từ Thủ lập tức xụ mặt: “ Cậu tới câu lạc bộ để chơi thôi sao?”

Tưởng Nghiêu có hơi hoảng loạn, dùng ánh mắt phát ra cầu cứu tín hiệu cho bạn trai.

“ Cậu ấy tham gia để chơi thôi đó.” Bạn trai không chút do dự bán đứng hắn.

“……”

Từ Thủ: “ Câu lạc bộ của chúng tôi không cần những người lười biếng, lần sau gặp mặt nếu không đem tới đồ gì thì tôi sẽ đá cậu ra khỏi câu lạc bộ.”

Anh tuy rằng là Omega, vóc dáng nhỏ nhỏ gầy gầy, diện mạo thanh tú, nhưng thời điểm hù dọa người khác lại rất có khí thế.

Tưởng Nghiêu vội không ngừng mà đáp ứng: “ Vâng, lần sau nhất định sẽ có!”

Hàn huyên ước chừng nửa giờ, cửa phòng bệnh lại mở.

Người tới là một nam sinh cao lớn, mặc đồng phục của Nhất Trung, trong tay còn cầm một bó hoa bách hợp trắng không tì vết.
Từ Thủ cười, nhưng tươi cười này so với lúc bọn họ đến không giống nhau, là có chút thẹn thùng, thanh âm cũng trở nên mềm nhẹ: “ Cậu tới rồi.”

Nam sinh “ Ừ” một tiếng, đi tới, cùng Doãn Triệt chào hỏi.

Tưởng Nghiêu thấy hắn nhìn về phía chính mình, chủ động nói: “ Chào anh, em với Doãn Triệt cùng câu lạc bộ, cũng là bạn cùng lớp, em tên là Tưởng Nghiêu.”

“Đỗ Tường.” Nam sinh nói không nhiều lắm.

Doãn Triệt đứng lên: “Chúng em về trước, hai người từ từ nói chuyện .”

Từ Thủ: “Nhanh như vậy sao, hay là ngồi một lát nữa đi?”

“ Thôi ạ, lần sau em lại đến.”

“Vậy được rồi……” Từ Thủ có chút tiếc nuối, nhưng mà vẫn cười tiễn bọn họ ra khỏi phòng bệnh.

Thang máy đi xuống, lúc đi ra đến hành lang của bệnh viện, Tưởng Nghiêu mới nhẹ nhàng thở ra: “ Người vừa mới vào là bạn trai của anh ấy hả?”
“ Có vẻ thế, hai người bọn họ là thanh mai trúc mã, đều học lớp 12.”

“ Ồ…… Rất xứng đôi vừa lứa.” Tưởng Nghiêu cầm túi đồ đi trước, thuận miệng hỏi “ Anh ấy bị bệnh gì vậy? Thoạt nhìn khí sắc rất bình thường.”

Doãn Triệt rũ mắt, không thấy được biểu cảm: “ Tuyến thể bẩm sinh bị teo, thiếu hụt pheromone.”

“Thiếu hụt pheromone? Giống cậu á?”

“ Ừ, chúng tôi được cùng một bác sĩ trị, cũng cùng một bác sĩ phát hiện ra.”

“Như vậy…… đối với anh ấy thì ảnh hưởng lớn rồi, dù sao cũng là Omega……” Tưởng Nghiêu bỗng nhiên nhớ tới “Ủa anh ấy lớn hơn chúng ta đúng không? Thế thì chẳng phải năm nay sẽ thành niên sao?”

Omega thành niên đến cùng với kỳ phát tình, đến lúc đó pheromone trong thân thể sẽ đạt tới giá trị bùng nổ.

“Không có pheromone…… Vậy là không có kỳ phát tình?”
“ Ừ, có thể không có.”

“ Vậy anh ấy……” Cùng Beta có gì khác nhau?

Thậm chí còn không bằng Beta .

Lời này quá tàn nhẫn, Tưởng Nghiêu không nói, tiếp tục đi về phía trước.

Đi đến cổng lớn bệnh viện, lúc vừa đi ra ngoài bị ánh hoàng hôn chiếu vào có chút chói mắt.

Tưởng Nghiêu bỗng nhiên ý thức được một việc không ổn.

“…… Bẩm sinh có bệnh mà vì sao bây giờ mới nằm viện? Hơn nữa không có pheromone hình như cũng không ảnh hưởng tới sinh hoạt của anh ấy, vì sao lại phải tạm nghỉ học để trị liệu?”

Doãn Triệt dừng bước chân. Xoay người đối mặt hắn, trên mặt không có bất luận biểu tình gì .

Tưởng Nghiêu đột nhiên cảm thấy sợ hãi.

“Chưa tới kỳ phát tình thì đúng là không sao.” Doãn Triệt nói “ Nhưng Omega lúc thành niên đều sẽ phải trải qua kỳ phát tình, đó là do cấu tạo sinh lý quyết định.”
“ Kỳ phát tình chính là kì đói khát của dã thú, yêu cầu phải có nhiều pheromone an ủi của Alpha mới có thể thỏa mãn. Trước đó tôi cũng có nói với cậu, tôi không có pheromone nên không thể kết nối với pheromone của Alpha.”

“Cho nên, nếu Omega đến kỳ phát tình mà lại không có pheromone của Alpha nuôi dưỡng, cậu biết sẽ thế nào không?”

Tưởng Nghiêu lắc đầu.

“Nó sẽ thu hoạch đồ ăn ở chỗ khác, ví như máu thịt.”

“ Omega thiếu hụt pheromone ở trong kỳ phát tình, nội tạng nhanh chóng suy kiệt, thẳng đến……”

Doãn Triệt chưa nói hết nhưng Tưởng Nghiêu đã hiểu.

Hắn phát hiện thanh âm của chính mình run lên: “ Vậy anh ấy…… Khi nào……?”

“Ba tháng sau.”

“Khi kỳ phát tình đến, nếu anh ấy vẫn không có pheromone, vậy thì…… chết cũng không nghi ngờ gì.”

Tác giả có chuyện muốn nói:
Cho mọi người hiểu hơn một chút: Omega có tuyến thể và khoang sinh sản, có kỳ phát tình, pheromone nồng đậm. Nếu Omega không có pheromone thì không thể cùng pheromone của Alpha  kết hợp, vì thế không qua được kỳ phát tình, sẽ có nguy hiểm đến tính mạng. Còn Beta chỉ có pheromone nhạt, không có kỳ phát tình cho nên chứng thiếu hụt pheromone đối Beta ảnh hưởng không lớn. Từ Thủ trong mắt Tưởng Nghiêu là người trước còn Triệt Triệt hiện tại trong mắt Tưởng Nghiêu là người sau.