Vkook-ABO | Lấy Nhầm Của Nợ

30,

Kim Thái Hanh đi xuống giường, khui rượu rồi rót rượu. Xương sống của Điền Chính Quốc đang nhức, nhưng vẫn cố gượng ngồi dậy, hành động này làm cửa sau co rút và tϊиɧ ɖϊ©h͙ của cậu nằm bên trong càng nhanh chảy ra ngoài.

"Giao bôi không anh?"

Xem mặt của Kim Thái Hanh rất gian manh, làm Điền Chính Quốc không khỏi quan ngại.

"Giao bôi thì giao bôi."

Nhưng rồi Điền Chính Quốc cũng cười nhẹ rồi nhận lấy ly rượu, sau đó cùng Kim Thái Hanh chéo tay, giống như đang uống rượu giao bôi. Nhưng đời không giống mơ, anh vẫn hậu đậu giống năm nào nên khiến cậu bị sặc liên tục.

"Có sao không?"

Điền Chính Quốc nhanh đặt ly rượu sang một bên rồi hỏi Kim Thái Hanh với đầy sự lo lắng. Bản thân chỉ đành cam chịu lắc đầu. Vì cái trò này là ai bày ra? Là cậu thì cậu chịu chứ còn ai vào đây. Muốn có thêm chút sự lãng mạn nhưng trời xui đất khiến cứ mãi lãng nhách là sao chứ?

Chắc Kim Thái Hanh phải rút kinh nghiệm, từ chuyện giường chiếu cho đến những vấn đề khác, miễn đề cập nó với Điền Chính Quốc thì sẽ đi đường tắt, đánh nhanh thắng nhanh, không vòng vo nữa. Cũng như mấy hành động sến súa gì đó, nên chọn loại có mình cậu thực hiện là được, còn anh cứ ngồi tiếp nhận hoặc xem, chứ cho nhúng tay vào thì hư hết.

"Uống như bình thường là được rồi, bày đặt giao bôi giao bái gì chứ?"

Điền Chính Quốc chưa từng phải đút nước hoặc đút rượu cho ai, nên anh không điều khiển tay mình được cũng là điều bình thường. Giống như năm đó, cậu khiến anh sặc vì đút hộ nước trên đường đi chụp ảnh cưới vậy thôi.

"Con chúng ta lớn hơn một chút, thì chúng ta đi hấp hôn nhé."

Kim Thái Hanh ngồi xuống cạnh Điền Chính Quốc rồi nêu lên ý kiến. Nhưng anh lắc lắc đầu, sau đó bảo:

"Không được, tôi vẫn không an tâm để Tiểu Hạnh ở nhà một mình."

Điền Chính Quốc cùng Kim Thái Hanh đến đây, bỏ một mình Tiểu Hạnh ở nhà ngủ với bảo mẫu đã là can đảm lắm rồi. Thành ra không thể đi du lịch dài hạn để hấp hôn như cậu muốn được. Thật sự anh không tin được ai cả, do đó bỏ đứa nhỏ ở nhà gần một tuần với bảo mẫu thì có khác nào đem lửa đốt lục phủ ngũ tạng của mình.

Cứ cho bảo mẫu tốt, rồi liệu Tiểu Hạnh có vì nhớ họ mà khóc không? Rồi chịu ăn, chịu uống, chịu ngủ đúng giờ không? Đi chơi nhưng tâm trạng mãi lo lắng thì sẽ vui vẻ sao? Nên ngàn vạn lần không được. Điền Chính Quốc từ trước đến nay cũng không ham vui, nên gác sang vấn đề cồng kềnh này đi.

Quả nhiên có con cái liền xuất hiện nhiều ràng buộc, nhưng cảm giác sau mỗi ngày đi làm về liền có chồng con chờ sẵn ở nhà lại rất tuyệt. Thành ra Điền Chính Quốc với sự trưởng thành và trở nên điềm đạm cũng không oán than gì.

"Chứ chúng ta cứ như thế này đến bao giờ chứ?"

Kim Thái Hanh như muốn làm nũng với Điền Chính Quốc. Bởi không gian riêng tư của cả hai có nhưng quá nhạt nhòa, cho nên định đổi gió cho mọi thứ rực rỡ hơn. Sinh con rồi mà mọi thứ không hẳn là khá hơn, thật làm cậu bứt rứt lắm.

"Thì sau này chúng ta đi bù vẫn được mà. Ngoan nha."

Điền Chính Quốc áp tay vào mặt của Kim Thái Hanh rồi nói. Về sau khi Tiểu Hạnh lớn lên thì sẽ đến chuyện đi học. Lúc đó vì giờ giấc của con bắt đầu có nề nếp, kỷ cương thì cả hai càng khó lòng đi đâu đó chơi. Dù anh hay cậu đều không vướng bận chuyện chăm lo con cái, nhưng thân làm cha mẹ thì đâu mặc kệ con mình được.

Kim Thái Hanh cũng biết cảm giác cha mẹ cứ mãi đi làm, để lại cậu một mình trong phòng ăn hoặc một mình ở nhà là khó chịu và đáng sợ đến mức nào. Cho nên ở đây tuân theo những gì Điền Chính Quốc nói. Cả hai vẫn còn trẻ, tranh thủ sinh thêm vài đứa rồi đến lúc già, giao lại tập đoàn cho con cái rồi cùng nhau đi khắp các châu lục vẫn chưa muộn.
"Không ngoan thì có thể làm gì đây?"

Kim Thái Hanh cười rồi uống thêm chút rượu, Điền Chính Quốc cũng nhấp môi cho hết ly. Tửu lượng của anh tăng hơn xưa khá nhiều, vì tính chất của công việc cần xã giao, đi gặp đối tác liên hồi, nên bản thân phải tập.

"Anh muốn ăn thêm gì không? Đói không?"

Cả hai cùng nhau đi ăn nhà hàng vào buổi chiều, dưới khung cảnh lãng mạn đầy món Tây rồi đến thẳng chỗ này, nên Kim Thái Hanh lo lắng Điền Chính Quốc sẽ không no.

"Không đói a, với lại ăn uống gì trong tình cảnh như vậy chứ?"

Thật Kim Thái Hanh không thấy dị hợm sao? Cả hai không ai mặc quần áo, thế mà còn uống rượu rồi lại hỏi muốn gọi gì ăn không. Thật làm Điền Chính Quốcn ngại ngùng và khó lòng chấp nhận ở một điểm nào đó.

"Có sao đâu, khung cảnh như vậy mới là sự khác biệt đó."
"Không hiểu sao lúc đó tôi lại lấy được em."

Điền Chính Quốc trả cho Kim Thái Hanhh ly rượu không, xong nằm xuống giường rồi thở dài nói. Cậu đem chúng đặt lại bàn khách, sau đó bảo:

"Câu này tôi thốt lên mới đúng chứ?"

Kim Thái Hanh không bất lực khi lấy Điền Chính Quốc thì thôi, chứ anh than vãn cái gì chứ?

"Thế em hối hận khi lấy tôi à?"

Điền Chính Quốc biết Kim Thái Hanh sẽ không, nên dùng mặt thiếu đòn hỏi.

"Tôi hối hận vì không lấy anh sớm hơn."

Điền Chính Quốc đưa mắt nhìn Kim Thái Hanh đang lần nữa leo lên giường và đưa tay chạm vào mặt mình. Cậu chưa từng hối hận khi phải lấy anh. Nếu có nuối tiếc, thì chính là trong thời gian đối phương mang thai, không cho được hạnh phúc và an toàn vẹn phần. Cũng như vấn đề vừa nói, chẳng mang anh về cạnh mình sớm hơn.

"Dẻo miệng quá đi."
"Nghỉ ngơi đủ rồi, một nháy nữa nha anh."

Điền Chính Quốc cười rồi đánh vào vai Kim Thái Hanh, xong cũng bảo:

"Tôi không cho liệu em có chịu không? Đã biết còn hỏi thừa."

"Tôn trọng ý kiến cá nhân thôi mà."

Thế là sau đó cuộc ân ái đã diễn đến theo kiểu bất tận. Kim Thái Hanh đem Điền Chính Quốc ra hành đến mức không sót một tư thế nào, ăn sạch sẽ từ trong ra ngoài, nếu nuốt được vào bụng cũng nuốt rồi. Đánh xong trên giường thì xuống chiếc ghế hình lượn sóng chuẩn bị sẵn, xong mới vào nhà tắm, vừa làm vừa tắm.

Đến khi trở ngược lại giường thì trời đã hửng sáng. Đừng nói là Điền Chính Quốc không còn hơi để thở mà nhanh chóng ngủ vùi, mà chính Kim Thái Hanh sau 7 lần bắn cũng mệt bở hơi tai rồi.

Lúc ân ái thì không sao, nhưng đến khi nằm xuống giường cùng Điền Chính Quốc để ôm nhau ngủ, thì Kim Thái Hanh mới nhận ra bản thân đã rất mệt. Trong giây phút kịch liệt hưng phấn thì mấy ai còn nhận ra điều gì, thật may là anh không gãy làm đôi hay chết trên giường khi bị con sư tử nhịn ăn lẫn cấm dục lâu ngày ăn tươi nuốt sống.
Đến tận chiều cả hai mới về được nhà, nhưng Điền Chính Quốc đi không nổi, Kim Thái Hanh có hơi đau lưng nhưng vẫn phải ôm lấy người vợ xương cốt giòn tan theo thời gian này của mình mà đi lên lầu.

Đồng ý là biết ở nhà còn Tiểu Hạnh, đáng lý nên về sớm hơn. Nhưng Điền Chính Quốc hay Kim Thái Hanh đều không muốn dậy thì phải làm sao? Mắt mở không lên, chân nhấc không nổi thì não đành bó tay dù có ý chí.

Màn hấp hôn này thật sự đỉnh cao mà, hấp xong xương ai cũng chín rịu như cá hầm thật.

Cuộc sống hôn nhân với Điền Chính Quốc, đương nhiên rất bình yên nếu Kim Thái Hanh không cãi lời của anh. Thành ra ngày tháng cứ thế trôi qua, con của cả hai cũng biết nói và biết đi.

"Tiểu Hạnh, gọi papa đi con."

"Papa."

Điền Chính Quốc cười hạnh phúc, nựng cái má sữa của Tiểu Hạnh. Kim Thái Hanh ngồi cạnh bên, đút cho anh một miếng kiwi rồi bảo:
"Con trai ngoan, gọi thêm một tiếng ba đi."

"Ba."

Nghe vẫn còn chút ngọng do đứa bé vừa biết nói chuyện. Nhưng lại rất đáng yêu và ấm lòng.

"Em xem, mang thai con cỡ chín tháng, sau đó nuôi thêm một năm trời mới được nghe con gọi tiếng ba. Tuy lâu nhưng rất mát ruột a."

(Bản cv chỉ được đăng trên wp lizttna, vui lòng không đọc trên các web reup)

Điền Chính Quốc cười tít mắt, cứ thơm lên gương mặt trắng tròn của Tiểu Hạnh. Song nhớ ra gì đó rồi hỏi:

"Hôm con trai chúng ta biết nói, nó gọi ba trước hay papa trước?"

"Hình như là gọi tôi trước."

Kim Thái Hanh đút cho Điền Chính Quốc thêm một miếng mận rồi đáp. Nhưng anh không hài lòng trước câu đáp ấy nên cau mày bảo:

"Là gọi papa trước chứ?"

Đã không nhớ nên phải hỏi, nhưng Điền Chính Quốc còn cãi thì Kim Thái Hanh chỉ đành bó tay trong lòng.
"Tôi lại nhớ nó gọi ba trước."

Chữ ba không phải dễ nói hơn chữ papa sao? So về mặt bằng chung thì ngắn hơn, nên Tiểu Hạnh đương nhiên phải nói ba trước. Tuy nhiên Điền Chính Quốc là người sinh con, làm sao chấp nhận được chuyện cất tiếng nói đầu tiên là gọi Kim Thái Hanh. Cộng thêm cái não cá vàng, không nhớ được Tiểu Hạnh gọi ai trước nên phút này bắt đầu tranh cãi.

"Gọi papa trước, em nhớ nhầm rồi. Tôi sinh ra Tiểu Hạnh mà, nó gọi tôi trước."

"Không, là ba trước, gọi tôi trước."

"Papa trước."

Điền Chính Quốc bắt đầu không có kiên nhẫn nhìn sang Kim Thái Hanh nói. Dì giúp việc đứng trong bếp cũng tự hỏi kêu người nào trước thì sẽ có vấn đề gì sao? Một vấn đề đơn giản vẫn đủ gây nhau à? Thật không hiểu nổi khi nào họ chịu lớn.

Nhìn giây phút này xem, liệu mấy ai nhìn ra họ là người thành đạt bên ngoài, nắm trong tay toàn tập đoàn lừng danh chứ?
Kể ra cuộc hôn nhân này của Điền Chính Quốc thất bại đó chứ. Thất bại vì cột nhà lại không có chút uy lực nào, anh đánh mắng đều chịu đựng và không dám làm trái bất kỳ điều gì. Đồng thời cưng chiều anh hết mực, chẳng cho anh biết cảm giác khi bị mắng là như thế nào.

Bởi nói cùng thất bại là có nguyên do cả.

"Thái Hanh, thay tã cho con."

"Thái Hanh, pha sữa cho con."

"Thái Hanh, con muốn uống nước."

"Thái Hanh, con muốn đi sân chơi."

"Thái Hanh, con muốn ngồi xe điện."

"Thái Hanh, con lại đói rồi."

"Thái Hanh, Tiểu Hạnh đòi em."

Sau đó còn có một loạt Thái Hanh vân vân và mây mây. Đến cùng Điền Chính Quốc gọi đến đau họng nên giận dỗi bảo:

"Thái Hanh em ở gần tôi 5s em chết sao? Em cứ đi đâu ấy, làm tôi kêu mệt gần chết."

Điền Chính Quốc với Kim Thái Hanh mà ở nhà suốt ngày để chăm con thì chính là ồn ào như thế đó. Anh không hề biết pha sữa, thay tã, đút ăn, dỗ ngủ. Toàn bộ đều là cậu cùng bảo mẫu lo hết từ đầu đến cuối. Thành ra bây giờ cậu đến cả đi vệ sinh cũng không dám, vì vừa đóng cửa phòng lại thì giọng đối phương bên ngoài đã sang sảng vang lên.
"Sao con nó lại thích em như thế nhỉ? Tôi không đáng yêu sao?"

Điền Chính Quốc môi bĩu ra, ôm Tiểu Hạnh đang nằm trong lòng mình uống sữa rồi hỏi Kim Thái Hanh. Cậu xoa xoa đầu anh rồi bảo:

"Anh nghĩ đi đâu vậy chứ? Không phải con anh đang rất ngoan nằm trong lòng anh à?"

"Nhưng dẫn đi chơi, con không chịu tôi dẫn, cứ đòi em thôi."

Kim Thái Hanh sợ Điền Chính Quốcn quá nhạy cảm, sẽ vì chuyện này mà buồn nên bắt đầu tìm câu từ an ủi.

"Con chúng ta còn quá nhỏ mà, sao anh biết là nó chịu hay không chịu?"

"Nhưng Tiểu Hạnh biết gọi ba để phân biệt mà."

Điền Chính Quốc môi bĩu ra hơn một bậc, Kim Thái Hanh vẫn dịu dàng nói:

"Đừng nghĩ nhiều. Có lẽ vì con không muốn anh mệt, nên mới không muốn anh dẫn đi chơi đó. Con muốn anh nghỉ ngơi."

"Tiểu Hạnh còn nhỏ, em nói làm như con mình lớn lắm vậy."
Với đứa trẻ mới một tuổi hơn, liệu biết suy nghĩ giống như Kim Thái Hanh nói sao?

"Con chúng ta thông minh mà, ai nói trước được gì."

Điền Chính Quốc gật gật đầu rồi cười nhẹ, trong lòng cũng dễ chịu hơn. Căn bản Tiểu Hạnh còn nhỏ, mà con nít thích những ai kề cận với nó nhiều hơn là điều bình thường. Nên anh đành chấp nhận thôi, ai biểu bản thân không thể làm mấy chuyện tỉ mỉ cho con mình, thay vào đó toàn nhờ vào cậu và bảo mẫu lo liệu.

Nhưng Điền Chính Quốc sẽ không chịu thua như thế, anh sẽ tìm cách khác để thể hiện tình cảm mình dành cho Tiểu Hạnh. Anh không pha sữa được cho con, không thể giúp con thay tã không đồng nghĩa chuyện anh bỏ bê hoặc không thương đứa nhỏ.

Kim Thái Hanh ôm chặt Điền Chính Quốc nằm trên giường. Tưởng chừng sắp vào giấc ngủ thì nghe cậu nói:
"Chính Quốc, anh có định sinh thêm đứa nhỏ nào nữa không?"

Với gia cảnh của cả hai, rồi sau khi sinh xong còn có người chăm sóc, căn bản Điền Chính Quốc không cần thấy ngại ngùng gì khi mang thai. Chỉ là chín tháng mang bầu không dễ chịu, song Tiểu Hạnh chưa lớn được bao nhiêu, bắt nó làm anh có chút thiệt thòi.

"Em muốn sinh ngay à?"

"Nếu bây giờ chúng ta tính đến chuyện mang thai, thì lúc anh sinh con sẽ khoảng 34 tuổi. Như thế sức khỏe của anh mới không bị ảnh hưởng, tổn thương bên trong cũng không nhiều."

"Em đừng có mà khinh thường tôi."

Điền Chính Quốc thấy Kim Thái Hanh giống như đang chê mình già nên nhanh đẩy đối phương ra và đáp lại bằng giọng khó chịu.

"Không có, em chỉ lo cho sức khỏe của anh thôi. Tuổi này sinh con là tốt nhất, để lâu hơn thì ai là người bị thiệt thòi đây? Là anh chứ còn ai vô đây."
Kim Thái Hanh nói rất có lý, Điền Chính Quốc cũng biết đối phương đang nghĩ cho mình. Nhưng nhắc đến chuyện mang thai thật sự ngán ngẩm, với lại trong tay anh đang có Điền Thị, vác cái bụng to đi tới đi lui ngoài đường phải chăng rất kỳ cục?

"Để tôi từ từ suy nghĩ nha, em ngủ đi."

Kim Thái Hanh lần nữa ôm chặt Điền Chính Quốc, mắt nhắm nghiền nhưng vẫn bảo:

"Mai chúng ta có lịch khám sức khỏe định kỳ đó. Nhân tiện chúng ta hỏi bác sĩ về chuyện này. Nếu thụ thai lần nữa không thành vấn đề thì bắt đầu suy nghĩ và lên kế hoạch."

"Được rồi, ngủ thôi."

Sáng hôm sau, Điền Chính Quốc cùng Kim Thái Hanh đi khám tổng quát. Trong lúc anh siêu âm thì cậu ngồi ở bên ngoài chờ và tình cờ gặp lại người xưa.

"Lâu quá không gặp."

Thuẫn Khâm lên tiếng chào, còn Kim Thái Hanh không hề vui trước cuộc hạnh ngộ này nên sắc mặt khó coi. Nhưng cũng đứng lên ừm một tiếng đáp lại cho đúng lệ.
"Chính Quốc đang ở bên trong?"

"Không liên quan đến cậu."

Thuẫn Khâm cũng là một OMEGA, cả hai từng học chung lớp, nhưng Kim Thái Hanh chưa một lần yêu người này.

"Cuối cùng, người cậu chọn lại là Điền Chính Quốc."

Thuẫn Khâm nói xong còn cười khinh, vì lúc đó xung quanh Kim Thái Hanh có biết bao nhiêu OMEGA nhưng thuộc dạng nhân tài. Thế mà cậu lại lấy Điền Chính Quốc, nam nhân 30 tuổi và cái gì cũng không biết.

"Tôi yêu anh ấy, thì tôi lấy anh ấy, cậu có quyền lên tiếng sao?"

"Lúc đó cậu mệt không?"

"Ý cậu là gì?"

Kim Thái Hanh dần khó chịu khi Thuẫn Khâm đang chen chân quá sâu và muốn nói xấu Điền Chính Quốc.

"Mệt khi lấy chồng mà giống như rước con mọn về."

"Nhắc lại lần nữa là tôi yêu Chính Quốc và anh ấy đang là chồng của tôi. Nếu cậu còn nói năng như thế nữa, đừng trách vì sao tôi không nể tình."
"Năm đó cậu biết tôi yêu cậu mà, tôi thay đổi vì cậu mà."

Thuẫn Khâm cũng là con nhà danh giá, nhưng gu thời trang rất lỗi thời, có lẽ vì hiền và không thích xe xua. Nhưng vì thích Kim Thái Hanh, cậu ấy đã thay đổi mọi thứ, đến cách nói chuyện, cách đi đứng cũng tập cho sắc sảo và cuốn hút hơn. Chỉ là sau tất cả vẫn không được trái tim của cậu.

Sau đó thì Kim Thái Hanh tốt nghiệp, quay về quản Kim Thị. Thuẫn Khâm vẫn thường xuyên tạo nên những cuộc gặp mặt bất chợt nhưng kết quả bằng không, một chút tiến triển cũng không có.

Rồi không lâu sau, Kim Thái Hanh tuyên bố kết hôn cùng Điền Chính Quốc. Thuẫn Khâm đi điều tra xem là đối tượng nào có thể khiến cậu yêu thì mới phát hiện anh chính là thánh hậu đậu. Tuy có gia cảnh đồ sộ nhưng không biết kinh doanh hay quản lý gì.
"Biết thì đã sao? Đều là cậu tự nguyện trong khi tôi chẳng nói một tiếng nào hay yêu cầu."

"Tôi tự nguyện như thế cũng không đáng để cậu đặt vào mắt sao?"

"Không."

"Thế Điền Chính Quốc có gì tốt."

Cả hai nói chuyện không một ai lớn giọng, nhưng không khí lại dần nóng lên và mang theo sự căng thẳng.

"Chính Quốc cái gì cũng tốt. Anh ấy tốt nhất trên đời, không ai có thể sánh bằng."

"Thái Hanh."

"Nên nhớ đây là bệnh viện."

Kim Thái Hanh lên tiếng nhắc nhở khiến Thuẫn Khâm có chút mất mặt.

"Nếu cậu không công nhận Chính Quốc tốt nhất trên đời thì tôi cũng xin nói, Chính Quốc tốt hơn cậu, được chưa?"

"Tốt hơn tôi sao?"

Thuẫn Khâm không tin được mình lại thua một Điền Chính Quốc.

"Đúng, anh ấy cho tôi cả cuộc đời anh ấy mà không cần nghĩ suy."

"Tôi cũng có thể."

"Cậu lầm rồi."
Thuẫn Khâm bày ra vẻ mặt không hiểu, Kim Thái Hanh cũng nói tiếp rằng:

"Những cái tự nguyện thay đổi của cậu là vì yêu tôi thuần túy sao? Hay đơn giản là cậu muốn có được tôi thôi? Còn Chính Quốc không như thế. Dù hôn nhân chúng tôi diễn đến quá nhanh, thời gian cho anh ấy định hình rõ tình cảm trao cho tôi cũng không có. Nhưng anh ấy vẫn chấp nhận mang cuộc đời này tặng cho tôi, tin tưởng tôi và sinh con cho tôi. Bấy nhiêu đó quá đủ để tôi yêu anh ấy đến chết đi sống lại rồi."

Sau câu nói này thì không khí hoàn toàn rơi vào yên lặng.

"Thái Hanh."

Điền Chính Quốc cười niềm nở rồi đi lại cạnh Kim Thái Hanh sau tiếng gọi. Cậu nhoẻn miệng lại với anh rồi hỏi:

"Sao? Siêu âm xong rồi à?"

"Đúng rồi, còn chờ lấy kết quả thôi."

Dứt tiếng, Điền Chính Quốc quay sang nhìn Thuẫn Khâm rồi hỏi:
"Ai đây?"

"Bạn học cũ của tôi."

"À, thế sao? Xin chào nhé, tôi là chồng của Kim Thái Hanh. Điền Chính Quốc."

Điền Chính Quốc đưa tay ra bắt nên Thuẫn Khâm cũng bắt lại.

"Được rồi, đây là bệnh viện, dù sao cũng không tiện nói chuyện. Có gì cả hai hẹn nhau ra quán ôn lại kỷ niệm xưa sau nhé. Trước mắt tôi cùng chồng mình có chuyện bận rồi, chào tạm biệt."

Dứt tiếng Điền Chính Quốc cũng hơi cúi đầu, lịch sự chào rồi bước đi. Kim Thái Hanh theo sau chủ động nắm lấy tay anh, mười ngón cứ thế đan nhau rồi cùng chồng nhỏ mình tung tăng đi lấy kết quả xét nghiệm.

Những người yêu nhau thường không chịu lớn đâu.