𝐑𝐀𝐕𝐄𝐍 𝐇𝐎𝐔𝐒𝐄 𝐁𝐀𝐃𝐆𝐄𝐑.✔ ───ᕼᗩᖇᖇY ᑭOTTEᖇ

↱ ᴄʜᴀᴘ 𝟰

𝐑𝐀𝐕𝐄𝐍  𝐇𝐎𝐔𝐒𝐄  𝐁𝐀𝐃𝐆𝐄𝐑.✔   ───ᕼᗩᖇᖇY  ᑭOTTEᖇ - ↱  ᴄʜᴀᴘ 𝟰

      

 

 

" Vậy chị hãy làm đi." Giọng Charlotte phát ra từ phòng cô bé làm Manfred chú ý khi Aarohi đang đứng trước cửa phòng Charlotte.

 

 

" Nhưng đó là bạn em mà?" Aarohi nói khi Manfred tò mò ngó lại nhìn.

 

 

" Vậy thì chị đừng có xen vào chuyện người khác!" Charlotte nói khi con bé bước ra ngoài, trên tay cầm cuốn sách.

 

 

" Charlotte?" Manfred nhanh chóng bước theo nhưng ngay lập tức bị Aarohi cản lại.

 

 

" Chị làm gì vậy?" Manfred hẹp đôi lông mày lại, khó hiểu xoay lại nhìn Aarohi .

 

 

" Hãy để con bé yên đi." Aarohi nói.

 

 

" Chị mới là người để con bé yên đi, Làm sao chị có thể hiểu được con bé nghĩ gì chứ?" Manfred nói.

   

    

" Không đúng sao? Khi con bé buồn luôn ở một mình kia mà?" Aarohi nói.

 

 

" Chị bớt cái thối dạy đời người khác cũ nát đấy đi!" Manfred tức giận nói khi dùng tay đẩy Aarohi ra khỏi mình.

 

 

" Sao em dám nói thế với chị?" Aarohi tức giận nói.

 

 

" Không đúng sao? Chỉ có những nhân viên hèn mọn của chị mới có thể chịu đựng tính nết thích dạy đời người khác của chị thôi!" Manfred nói, đứng đối diện Aarohi.

 

 

" Charlotte đã lớn, hãy để con bé tự quyết định mọi thứ chứ không phải là để con bé bị ràng buộc với ý kiến không phải của mình!" Manfred nói thêm.

   

   

" Thật sao?.." Aarohi hỏi khi nhìn Chằm chằm Manfred.

 

 

" Vậy thì sao em không nhìn lại mình?" Aarohi hỏi tiếp.

 

 

" Ý chị là sao..?" Manfred ngơ ngẩn nhìn Aarohi.

 

 

" Tại sao em không nhìn lại mình khi là một người chị nhưng lại yêu em gái ruột của mình?" Aarohi hỏi nhìn mắt mở to nhìn Manfred.

 

 

Manfred im bặt, sửng sốt với lời tuyên bố của Aarohi.

 

 

" Chị đã đọc nhật ký của em, nó làm chị kinh tởm đấy Manfred." Aarohi nói thêm.

   

   

Kinh tởm.. Thật kinh tởm khi một người chị ruột lại đi yêu người em gái của mình, Manfred là người chứng kiến Charlotte từ khi con bé được sinh ra cho đến bây giờ, nhưng liệu con bé sẽ ra sao khi người chị mà mình cho là họa sĩ lại yêu mình theo  tình yêu không đáng có. Một thứ tình yêu kinh tởm mà sẽ không ai công nhận nó.

 

 

" Chị nói gì cơ?" Giọng Charlotte vang lên làm tất cả im bặt.

 

 

Manfred xoay lại nhìn để thấy cô em gái mình yêu đang nhìn mình bằng sự phán xét, sự kinh tởm mà Manfred sẽ nhớ nó mãi. 

    

   

" Không.. Không.. Khoan đã Charlotte nghe chị giải thích.. CHARLOTTE!" Manfred chạy nhanh đến bên Charlotte nhưng mọi thứ đã đi vào khoảng lặng đen tối, chỉ còn lại mình Manfred cùng đống ánh mắt dị nghị xung quanh.

 

 

...

 

 

Manfred ngay lập tức tỉnh khỏi giấc mơ, nhìn ra ban ngoài cửa sổ để thấy mặt trời đã mọc.

 

 

Chân Manfred di chuyển để cô đối diện với chiếc gương, nhìn vào bản thân trong gương một lần nữa khi đầu nảy ra câu hỏi.

 

 

Liệu Yêu Em Gái Ruột Của Mình Có Bệnh Hoạn không?

 



 

 

" Tốt nhất chị nên kêu con vật đầy lông của chị né khỏi người em ra, hoặc em sẽ làm thịt nó đấy." Charlotte thảm hại nói.
 

 

" Thôi nào Charlotte, Bộ Pháp Thuật sẽ bắt em ngồi tù vì ăn thịt sinh vật huyền bí đó." Manfred nói, bàn tay giữ chặt cây cọ và dụng cụ pha chế màu, mắt Manfred di chuyển nhìn Charlotte đang ngồi yên để mình vẽ và di chuyển lại nhìn bức tranh.

 

 

" Nếu ở tù vì ăn thịt nó em cũng mãn nguyện." Charlotte đáp khi đảo mắt.

 

 

" Đừng di chuyển nào Charlotte hoặc nếu em muốn mình thành một con vịt trong bức tranh của chị vẽ." Manfred nói khi chỉnh lại tông màu da.

   

   

Mắt Manfred di chuyển nhìn Charlotte thật lâu, Charlotte thật sự rất đẹp trong mắt cô nhưng Manfred hiểu một ngày nào đó Charlotte vẫn sẽ rời xa mình để đi cưới người khác.

 

 

Một kẻ đồng tính dị hợm như cô sẽ không bao giờ có cơ hội để nói yêu Charlotte. Manfred sẽ luôn là kẻ đồng tính hèn hạ im lặng.

 
 

" Chị có thấy cái gì ở đằng kia không?" Charlotte đột ngột hỏi.

 

 

" Cái gì cơ?" Manfred mơ hồ nói khi thoát ra khỏi suy nghĩ và nhìn theo hướng Charlotte đang nhìn.

    

   

" Có một cái gì đó đã rớt xuống hồ.." Charlotte nói khi đứng dậy khỏi ghế đi về phía hồ. Manfred ngay lập tức bỏ dụng cụ đựng màu và cọ vẽ xuống đuổi theo Charlotte.

    

    

Charlotte và Manfred cùng nhau tiến đến hồ để thấy xác một con quạ đang trôi lềnh bềnh trên mặt nước, Manfred hoảng sợ không mong muốn Charlotte thấy những thứ này nên nhanh chóng đi xuống hồ, nửa thân dưới Manfred ngay lập tức cảm nhận được nước lạnh chạm đến da, tay cô với lấy con quạ trước khi đem nó lên mặt đất cùng nửa thân dưới ướt nhẹp của mình.

 

 

Charlotte nhìn Manfred và hỏi:

 

 

" Chị sẽ làm gì với nó?"
 

   

" Chắc chắn là đem chôn nó rồi." Manfred nói khi đi lại nơi vẽ của mình lấy cái sẻn và đào một hố nhỏ đủ lắp đầy con quạ.

 

 

" Tại sao chị lại đem chôn nó? Nó có phải là người nhà của chị đâu." Charlotte nói.

 

 

" Nhưng nó cũng là sinh vật sống, Ai trên đời này cũng cần được yêu thương." Manfred đáp.

         

    

" Nhưng em chắc chắn ba má sẽ không bao giờ làm như vậy khi em chết đâu." Charlotte nói.

 

 

Manfred ngay lập tức dừng hành động để xoay lại nhìn Charlotte, Manfred thắc mắc hỏi:

 

 

" Tại sao em lại chắc chắn như vậy..?"

 

 

" Vì ba má đã nói như thế khi em vô tình làm bể cái dĩa, họ nói em không xứng đáng được sinh ra hoặc những điều tương tự." mắt Charlotte vẫn đăm đăm nhìn cái hố của con quạ và nói.

 

 

Manfred chưa bao giờ thực sự biết ba má đã dạy Charlotte điều gì khi cô và Aarohi rời đi, nhưng Manfred chắc chắn nó không hạnh phúc như cách ba má đã kể lại cho cô nghe. Những kẻ cuồn máu thuần khiết và cổ hủ trong tộc chắc chắn luôn coi Charlotte là một kẻ thấp hèn, kẻ dưới đáy xã hội không bao giờ nên sinh ra.
 

 

" MANFRED EM ĐANG LÀM GÌ VẬY?!" Aarohi đột ngột thét lên khi đến gần Charlotte và Manfred.

 

 

Manfred đáp khi xoay lại nhìn Aarohi:

 

 

" Em đang chôn con quạ."

 

 

" Đừng đυ.ng vào con vật bẩn thỉu đó, nó sẽ khiến chúng ta xui xẻo đấy. Đặc biệt là em đấy Charlotte! Mau vào trong đi!" Aarohi nói trước khi rời đi.

 

 

Cả Manfred và Charlotte im thinh nhìn bóng Aarohi rời đi.

 

 

" Họ không phải là ba má của chúng ta.." Charlotte nói.

 

 

" Ý em là sao?" Manfred xoay lại nhìn Charlotte.

 

 

" Ba má sẽ không bao giờ làm điều đó với con cái, Rõ là họ không yêu thương chúng ta mà là đang tẩy não chúng ta với những điều mê tín ngu ngốc, Chị Aarohi là một ví dụ điển hình. Đến khi chúng ta chết đi thì họ cũng sẽ không bao giờ quan tâm đến chúng ta đâu." Charlotte đáp trước khi rời đi.