𝐑𝐀𝐕𝐄𝐍 𝐇𝐎𝐔𝐒𝐄 𝐁𝐀𝐃𝐆𝐄𝐑.✔ ───ᕼᗩᖇᖇY ᑭOTTEᖇ

↱ ᴄʜᴀᴘ 𝟮𝟬 𝓱𝓮

𝐑𝐀𝐕𝐄𝐍  𝐇𝐎𝐔𝐒𝐄  𝐁𝐀𝐃𝐆𝐄𝐑.✔   ───ᕼᗩᖇᖇY  ᑭOTTEᖇ - ↱  ᴄʜᴀᴘ 𝟮𝟬    𝓱𝓮

   

  

*CỐC CỐC*

  

" Cửa không khóa, mời vào."

  

Charlotte im lặng, ghì tay đè chặt nắm cửa và vặn ngược nó mở ra.

  

*CẠCH*

  

Căn phòng đập vào mắt cô đầu tiên là đám bầy hầy của tơ nhện bám víu trên góc phòng, có những lớp bụi bám chặt vào thanh cửa làm Charlotte bật ra tiếng ho nhỏ từ cổ họng, đôi mắt cô ấy xoay tròn nhìn về nơi phát sáng trong màn đêm.

 

   

Mái tóc đen than của một cô gái ngồi trong góc phòng như bóng tối cùng đôi mắt xanh sáng giữa màn đêm bao trùm lấy tất cả mọi thứ, nhưng điều đó không thể làm Charlotte sợ hãi. Cô di chuyển bàn tay bật công tắc đèn một cách dễ dàng như đã học thuộc nuốt trong bụng.

 

  

Từ đâu xuất hiện một cây đũa phép bay về phía Charlotte, bàn tay cô nhanh chóng chụp lấy cây đũa dễ dàng vứt sang một bên, và Charlotte di chuyển con ngươi nhìn về phía cô gái mái tóc đen than đó với câu hỏi:

  

" Hết trò để chơi à?"

  

" Hì hì, không ngờ cậu vẫn có thể bắt được như lần đầu nhỉ." Giọng nói chót vót đầy chua ngoa của cô gái tóc đen than mang tên Iphigenia vang lên trong căn phòng.

  

  

Charlotte bước vào trong đóng cánh cửa đằng sau lại:

 

 

" Không bắt được nó thì có lẽ tôi đã không ở đây nói chuyện với cậu đâu, Iphigenia."

 

 

" Nga~ Vậy hôm nay khách hàng đặc biệt kiếm đến tôi có chuyện gì nào?" Đôi bàn tay Iphigenia run lên khi cô ấy đặt lên cằm và nói chuyện.

 

 

Charlotte nâng những bước chân nặng nề đến chiếc ghế đối diện Iphigenia và ngồi xuống, cô hỏi:

  

" Có thuốc nào làm cho mọc tóc nhanh trở lại không?"

 

    

" Muốn loại nào thưa quý cô? Mọc nhanh hơn hiện giờ 40% hay mọc nhanh cấp tốc?" đôi mắt Iphigenia nhìn đăm đăm vào mái tóc ngắn cụt lủn của Charlotte.

 

Iphigenia không hỏi nó về chuyện đã xảy ra với mái tóc và tại sao nó phải cần thuốc mọc tóc từ cô ấy nhưng Iphigenia biết chắc chắn Charlotte tin cô ấy nên mới xuất hiện ở đây.

 

 

" Cái nào cũng được, miễn là mọc như cũ." Charlotte đáp với cái giọng the thé.

 

 

" Hừmm vậy thì đợi tớ một chút." Iphigenia nở nụ cười tươi tắn, đứng dậy bước đến chiếc tủ đựng đầy lọ dược và mò mẫm tìm tòi bên trong.

 

 

Charlotte nhìn quanh căn phòng, bỗng nhiên nhớ lại lần đầu tiên cả hai đứa nó từng có chung ý định sẽ mở một căn phòng bán hàng lậu tại Hogwarts với danh nghĩa là cửa hàng tiện lợi bình thường nhưng cuối cùng Charlotte cũng rời đi bỏ mặc cho Iphigenia ở lại cùng những lời xin lỗi chứa chang đầy nước mắt.

 

  

" Đây." Iphigenia nói khi đặt một lọ độc dược nhỏ tầm bằng bàn tay lên bàn, nó có màu tím phát sáng như giữa màn đêm như dãy ngân hà cùng nhưng viên bi trắng đen.

  

Charlotte nhìn lọ độc dược rồi nhìn Iphigenia hỏi:

 

 

" Bao nhiêu tiền?"

 

 

" Miễn phí." Iphigenia đáp cùng nụ cười khoe hàm răng trắng tinh của cô ấy.

 

 

Charlotte nhíu mày, nói:

 

 

" Đùa tôi đấy à? Tôi không thích mang nợ người khác đâu."

 

 

" Thì cứ coi như đây là món quà của bạn thân cũ đi, dù sao thì.. Ừm." Iphigenia như muốn nói gì đó thêm nhưng vẫn dừng lại vì cô ấy biết sẽ làm Charlotte khó chịu.
 

 

Charlotte dường như cũng biết Iphigenia muốn nói gì nên cũng im lặng, nó đặt lọ thuốc bên trong bàn tay và đứng dậy rời đi.

 

 

Iphigenia nhìn bóng Charlotte rời đi, cảm giác hờ hững cũng sóng sánh như muốn vực dậy, cô ấy đứng dậy nói với Charlotte:

 

 

" Cậu có thể cho mình một cơ hội được không Charlotte..? Dù là làm bạn cũng được.."

 

Charlotte im lặng một khoảng thời gian dài nhưng vẫn đứng đó bất động như một bức tượng sống, dù nó đã có câu trả lời cho sự cầu xin của Iphigenia nhưng vẫn im lặng vì không muốn cô gái đau lòng. Charlotte nói với cái giọng nhỏ nhen:

 

 

" Nếu tôi được sống.. Thì cậu sẽ có cơ hội."

 

  

Charlotte rời đi, còn lần này đến lượt Iphigenia im thin như bị nghẹn cứng họng lại bởi một thứ gì đó.

 

 

  

 

「    KÝ ỨC CỦA IPHIGENIA    」
   

  

" Cậu nói xạo mình đó hả Charlotte?!"

 

 

Iphigenia hét lớn vào mặt Charlotte với nỗi căm phẫn đầy thù ghét, trong khi đó Charlotte nhút nhát vô cùng với đôi mắt tròn đầy sương cùng cái miệng mếu máo như sắp khóc.

 

 

Charlotte lắc đầu lia lịa, cố giải thích:

 

 

" Không có Iphigenia à, tớ xin thề với Merlin làm chứng là tớ không có lấy đồ của cậu mà."

  

" Nhưng không phải cậu là ai hả?! Chỉ có cậu mới biết được chỗ để đồ của mình! NÓI ĐI CHARLOTTE! THỪA NHẬN LÀ CẬU LÀM ĐI CHARLOTTE." giọng nói gào gào đầy sắt nhọn của Iphigenia như muốn đâm thủng màn nhĩ của Charlotte. Đôi bàn tay của Iphigenia túm chặt lấy vai Charlotte như muốn xé thịt con bé.

 

 

Charlotte của bây giờ đã nức nở, bật khóc thành tiếng và vẫn liên tục lắc đầu:
 

 

" Không có mà! Tớ không có mà tớ thề đó Iphia, tớ không cóoo!"

  

" CHỈ CÓ CẬU LẤY THÔI!! SAO MÀ CẬU CỐ CHẤP QUÁ VẬY!! TÔI GHÉT CẬU QUÁ ĐII, TÔI NGUYỀN RỦA CẬU SẼ CHẾT QUÁCH ĐI VÀO NĂM MƯỜI TÁM TUỔI CHO XONG!!!" Iphigenia gào ầm lên cùng những lời đầy cay nghiệt.

 

  

 

「   KẾT THÚC KÝ ỨC CỦA IPHIGENIA  」

  

 

☆▽☆

  

Charlotte đứng dựa vào mảnh tường gỗ đựng những cuốn sách của thư viện, đôi mắt nhấn chặt vào chữ cái được dán trên cuốn sách, hết cuốn này rồi đến cuốn khác cứ lặp đi lặp lại như một cái máy tự động, nhưng khi quay lại để thay đổi cuốn sách một lần nữa thì hành động của Charlotte đã dừng lại phút chốc.

 

 

Lạ thay những cuốn sách đóng cái bìa mới tinh với nhiều màu sắc đã biến mất như trôi vào hư không, và trước mắt cô bây giờ là những cuốn sách với màu bìa cũ kỹ, không độc đáo nhưng lúc nảy làm cô khó hiểu.
 

 

" Gì vậy..?" Charlotte lầu bầu trong hơi thở của cô, điều khiển thắt lưng thẳng lên để nhìn xung quanh căn phòng.

   

Bầu không khí lạnh tanh một cách chóng mặt, cô gái khó hiểu khi những người bạn học xung quanh có khuôn mặt lạnh như xác chết được đặt gọn trên ghế ngồi, Bên phía tủ sách có âm thanh phát ta làm Charlotte chú ý tạm dời chuyện những người xung quanh qua một bên.

 

 

Cô không phải là người tò mò huống chi họ lại có tiếng rêи ɾỉ khá lớn làm những cuốn sách trên kệ đựng rơi xuống lạch bạch, Charlotte cau mày cúi người xuống nhặt những cuốn sách đáng thương lên tay và nhẹ nhàng đặt về chỗ cũ của nó. Nhưng âm thanh lạ từ phía bên kia bây giờ đã thành công làm cô ấy điếng người đến mức hóa đá.

 

  

Thứ được thu trong tầm mắt của Charlotte đầu tiên là đôi trai gái với gương mặt ưa nhìn và họ đang làm những hành động như đang làʍ t̠ìиɦ với nhau cùng những tiếng rêи ɾỉ chói tai.
  

Charlotte tự thầm nguyền rủa bản thân vì thứ đã nhìn thấy, nó khiến cô kinh tởm hơn bao giờ hết, mặc dù cô ấy luôn đọc những cuốn sách nói về sự lãng mạn, tình yêu và sự ngọt ngào của hạnh phúc nhưng chưa bao giờ tưởng tượng cảnh này sẽ xảy ra trong sách hoặc là ở đây.

 

   

Charlotte nhắm tít mắt, cảm thấy ân hận bởi nhìn những thứ mình không nên thấy và tự chửi bản thân thậm tệ, " Cái đéo gì đang xảy ra trước mắt tôi vậy trời ơi.... Tại sao mày lại ngu ngốc tò mò chuyện của người khác chứ Charlotte!."

  

Bước chân của Charlotte lùi lại vài bước nhưng ngay lập tức đón nhận một vật vừa cứng vừa mềm che lấp đường đi và cô ấy chắc chắn nó không phải là kệ sách.

 

 

Hơi thở Charlotte bắt đầu rối tung, cô ấy chậm rãi mở đôi mắt ra nhìn đồ vật mình đã va phải và cô thấy một người con trai sau lưng mình, Anh ta có chiếc áo choàng nhà Slytherin với thân hình cao và to con, anh ta có làn da nhợt nhạt với mái tóc đen được xoăn lại và đôi mắt đỏ không hề thân thiện chút nào.
 

 

Đôi mắt anh ta dường như dán chặt vào Charlotte làm cô gái sợ hãi toát mồ hôi tay chân, nét mặt lạnh của anh ta dọa làm cô ấy sợ đến mức không thể thốt lên bất cứ lời nói nào từ trong miệng.

 

Charlotte cảm giác như cô đang rơi vào hố đen không đáy của anh ta, cổ cố gắng lùi bàn chân về sau nhưng bị ngăn chặn lại bởi một tủ sách lúc nảy.

 

Chớp mắt một cái, Charlotte thoáng chốc giật mình bởi vì đã quay lại một không gian khác như vừa xuất hồn quay về.

 

  𝐑𝐀𝐕𝐄𝐍  𝐇𝐎𝐔𝐒𝐄  𝐁𝐀𝐃𝐆𝐄𝐑.✔   ───ᕼᗩᖇᖇY  ᑭOTTEᖇ - ↱  ᴄʜᴀᴘ 𝟮𝟬    𝓱𝓮 
   

Người con trai lúc nảy được thấy thế bởi gương mặt quen thuộc của Regulus Black, nó làm cô ấy kinh ngạc đến bối rối.

 

 

" Xin lỗi-i..." Cô ấy thì thầm xin lỗi một cách bất giác mặc dù không biết mình đã làm sai việc gì.

 

 

" Không có gì đâu." Regulus trả lời, chỉnh sửa chiếc cà vạt màu xanh rêu của mình.

 

 

Charlotte nhắm mắt nhìn cậu ta một lần nữa để thấy cậu ta vẫn là Regulus Black chứ không phải là chàng trai lúc nảy, nhưng cô ấy chú ý đến cái mũi Regulus có vấn đề khi chảy máu đột ngột.

 

  

Regulus dường như không hề hay biết về điều.

 

 

" Ôi Chúa ơi mũi cậu chảy máu kìa! Có sao không?" Cô ấy chỉ vào cái mũi, đôi mắt mở to nhìn giọt máu của Regulus rơi xuống.

 

 

Regulus vụn về cố che đậy cái mũi chảy máu của mình bằng tay làm nó dơ bẩn, Charlotte mò mẫm trên người cố gắng tìm kiếm tấm vải để giúp đỡ cậu ta, Nhưng mũi của Regulus không thể chờ đợi mà chảy ra nhiều hơn làm Regulus đau rát thở hổn hển.
 

 

Charlotte rơi vào hoảng sợ, cởi chiếc áo choàng của mình ra che lấp chiếc mũi và đẩy đầu cậu ta ngước lên để ngừng việc chảy máu, bàn tay còn lại của cô ấy vuốt lưng Regulus theo cách nhẹ nhàng nhất có thể sợ rằng cậu ta sẽ bị vỡ ra.

   

  

Cả hai đã đứng đó một lúc lâu, Regulus chậm chạp cúi đầu xuống và máu đã ngừng chảy, cậu ấy nhìn vào áo choàng của cô ấy và nói:

 

 

" Xin lỗi vì đã làm dơ chiếc áo của cô.."

 

Charlotte lắc lắc đầu, " Không sao đâu, tôi có thể giặt để làm nó sạch được, còn cậu thì mau đến bệnh thất để khám đi."

 

 

" Cảm ơn." Regulus lẩm bẩm, nhưng Charlotte không thể nghe được.

 

 

Cô ấy cuốn chiếc áo choàng đẫm máu của mình lại, trong khi đó Regulus ngước nhìn cô từ bao giờ, mái tóc dài ống ả màu vàng của Charlotte đã quay trở lại với cô làm nó phát sáng như nắng ấm của trời, đôi mắt xanh sáng của cô ấy bị che khuất bởi đôi lông mi ngắn đang nhắm lại như đang suy nghĩ gì đó, chiếc áo len màu xám vàng của Charlotte bỗng đặc biệt lạ thường khi Regulus liên tục nhìn vào cô ấy.
 

 

" Mặt tôi dính gì à?" Charlotte đột nhiên quay lại đối mắt với Regulus để thấy sự ngại ngùng của cậu ta.

 

 

Regulus lắc đầu, lộ ra vẻ hậu đậu chưa từng có, "K-không.. Không có dính gì hết."

 

" Charlotte cưng ơi~"

 

Charlotte vờ như bị điếc khi nghe âm thanh ngọt ngào của Diana đang phát ra từ sau lưng mình.

 

 

Cô ấy nhìn Regulus một lần nữa, " Tôi phải đi rồi, Hãy đi khám và cẩn thận nhé. Tạm biệt."

  

" Tạm biệt..."Regulus nói, nhìn Charlotte dần di chuyển rời đi theo cô gái tóc bạch kim.

 

 

Cậu cúi xuống nhìn đôi bàn tay bẩn thỉu dính máu, mùi tanh của máu làm Regulus mơ hồ lẩm bẩm với chính bản thân:

 

 

" Có lẽ.. Cô ấy không tệ như mình tưởng.".