Ba Ba Bạch Nguyệt Quang Thật Ngon

Chương 32: Đi biển

Mà bên này, cho đến khi được Chu Cảnh Thâm ôm lên xe, Hàn Sắt Sắt vẫn chưa hiểu chuyện gì.

Đại khái nửa giờ trước cô được Chu Cảnh Thâm ôm vào trong ngực thông báo sẽ dẫn đi biển.

Đây là lời nói dối của Hàn Sắt Sắt với Chu Dĩ Trạch, không ngờ Chu Cảnh Thâm lại nguyện ý giúp cô hoàn thành lời nói dối này, hơn nữa cô cũng nói với dì là mình đi ra ngoài du lịch.

Lúc ấy hàn Sắt Sắt cảm thấy có điều gì không ổn, nhưng lại không nghĩ ra được lời phản bác nào.

Hơn nữa Chu Cảnh Thâm cũng nói với cô, rất nhanh sẽ có người công ty vệ sinh tới, nếu không ăn nhanh sẽ bị bắt gặp.

Trong nhà xung quanh đều có dấu vết dinh dính của cô và Chu Cảnh Thâm, xấu hổ muốn tìm cái hố để chui vào, vì vậy cô vội vàng cúi đầu, vùi mặt trong đĩa ngấu nghiến ăn.

Vừa mới ăn xong miếng cuối cùng, Chu Cảnh Thâm lấy giấy ăn lau miệng cho Hàn Sắt Sắt, sau đó ôm cô bước nhanh về phía gara.

Trên xe, Hàn Sắt Sắt cầm lấy điện thoại của mình, ấp úng hỏi "Chú...chúng ta có phải đi xa hay không...con chưa chuNn bị cái gì..."

Chu Cảnh Thâm liếc cô một cái, thân thiết nói:"Mua là được!" Rồi đeo kính râm cho cô", dẫm chân ga chạy như bay ra ngoài.

Chu Cảnh Thâm vốn là người ít nói, khi lái xe vẻ mặt đặc biệt chuyên chú nghiêm túc.

Hàn Sắt Sắt nhìn sườn mặt vừa lạnh lại vừa đẹp kia, trong lòng có chút ngượng ngùng, dựa đầu trên cửa kính, chỉ một lúc sau đã ngủ.

Chu Cảnh Thâm nghe được tiếng hít thở đều đều của cô, cũng đoán được cô đang ngủ, vì thế hắn đem xe ngừng lại ven đường, buông rèm ghế phó lái xuống, phủ tây trang của mình lên người cô.

Sau khi đã an bài tốt, Chu Cảnh Thâm nhìn bộ dáng khi ngủ say của cô gái nhỏ, tựa như một quả táo nhỏ ngọt ngào, cúi đầu hôn lên.

Khi cái đầu của Hàn Sắt Sắt lắc lư tỏ vẻ không vui, hắn mới buông cô ra, tiếp tục khởi động xe lái đi.

Chờ khi xe chạy đến một biệt thự của Chu Cảnh Thâm ở Tân Châu, Hàn Sắt Sắt cũng đã ngủ được hơn ba bốn giờ giống, như tiểu trư thở phì phò.

Chu Cảnh Thâm muốn đưa tay lên bóp cái mũi nhỏ, nhưng ngón tay đến nửa đường lại dừng lại.

Hắn đi xuống xe, vòng qua bên ghế Hàn Sắt Sắt, giúp cô tháo dây an toàn sau đó ôm thân mình thơm tho của cô vào trong ngực.

Trải qua một loạt hành động như vậy, Hàn Sắt Sắt lúc này mới chậm rãi mở mắt.

HÌnh ảnh hiện lên trước mắt là một bầu trời xanh vắt không một gợn mây, bên tai vang lên tiếng sóng vỗ rầm rì.

Làn gió mát thổi qua gò má, mang theo hương vị biển cả mát lạnh.

Ánh nắng buổi trưa có chút trói mắt, Chu Cảnh Thâm đã dùng thân mình chắn giúp cô không ít. Hàn Sắt Sắt nhìn khuôn mặt tuấn mỹ đang nheo đôi mắt phượng, cảnh tượng đẹp mắt xuất hiện gần gang tấc, Chu Cảnh Thâm quả thực đã đẹp đến mức phạm quy mà.

Khuôn mặt Hàn Sắt Sắt không thể kìm chế lại đỏ lên"Chú...Đặt con xuống dưới...Con có thể tự đi..."

Chu Cảnh Thâm cong môi, đem cô buông xuống, nắm lấy tay cô đi đến bờ cát cách đó không xa.