Ba Ba Bạch Nguyệt Quang Thật Ngon

Chương 34: Bảo bối của baba

Hàn Sắt Sắt nhận được sự cho phép của Chu Cảnh Thâm, lập tức nhấc váy lên ngồi xổm xuống đất, dùng ngón tay nhặt những con sò.

Chu Cảnh Thâm nhìn cô giống như con kiến chuyển nhà, không biết nhặt đến khi nào, vậy nên cũng ngồi xuống nhặt cùng với cô.

Có Chu Cảnh Thâm gia nhập, sò rất nhanh đã xếp đầy thành ngon núi nhỏ.

Hàn Sắt Sắt và Chu Cảnh Thâm cùng nhau đào, lập tức có cảm giác gần nhau, cô giống như con chim cánh cụt lắc lư tiến gần hắn, giọng nói vui vẻ hỏi "Chú...người cũng thích ăn sò đúng không..."

Chu Cảnh Thâm cật lực đè nén cảm xúc muốn bạo phát, ha ha ăn, chỉ biết có ăn thôi. Hắn sao có thể coi trọng cái đồ vật này, nếu không phải cô thích, hắn như thế nào không để ya hình tượng cùng cô nhặt cái này.

Cho dù trong lòng thầm oán rất nhiều, nhưng Chu Cảnh Thâm cảm thấy nhìn Hàn Sắt Sắt đào vui vẻ như vậy, hiếm khi tốt bụng phối hợp gật đầu "Để tôi làm cho em ăn..."

Hàn Sắt Sắt bị làm cho cảm động rồi, baba Chu Dĩ Trạch sao có thể lợi hại như vậy, cái gì cũng biết, quả thực chính là một bảo tàng nha.

Không chờ cô gái nhỏ khen ngợi xong, Chu Cảnh Thâm đã muốn đứng lên chỉ vào đống sò hỏi "Chỗ này đã đủ chưa?"

Hàn Sắt Sắt nhìn cái nhọn núi nhỏ sò trước mắt kia, gật đầu lại nhíu mày: "Hẳn là đủ rồi đi, nhưng chúng ta cầm về kiểu gì?"

Chu Cảnh Thâm không nói hai lời, bắt đầu cởϊ qυầи áo.

Hàn Sắt Sắt ngây ngốc, đây là muốn làm cái gì a?

Cô nhìn Chu Cảnh Thâm đem áo sơ mi đen cởi ra, lộ ra đường cong nửa thân trên, các múi rõ ràng, này hoàn toàn không thua những người mẫu siêu sao. Hắn rốt cuộc đã tập luyện như thế nào vậy?

Khuôn mặt Hàn Sắt Sắt đỏ bừng, giống như rùa đen rụt đầu, cúi thấp đầu xuống, bộ dáng phi lễ chớ nhìn.

Chu Cảnh Thâm nhìn cô, một bên đặt những con sò vào bên trong áo sơ mi, một bên trêu chọc

"Sao thế? Có cái gì không dám nhìn, toàn thân tôi em còn chưa có nhìn qua hay sao?"

Hàn Sắt Sắt mặt nóng bừng bừng, lấy tay quạt quạt, trong đầu cô đang nghĩ cái gì vậy?

Chu Cảnh Thâm dùng chiếc áo sơ mi năm con số đem số sò gói vào, kéo cô gái đang ngồi trên mặt đất kia đứng dậy, tự nhiên nói "Tôi làm đồ ăn cho em...Không phải em cũng nên làm cái gì cho tôi sao?"

Hàn Sắt Sắt bị hắn kéo dậy, tay vừa chạm vào nước biển nên rất dễ dính, cánh tay hai người dán vào nhau khiến cô rung động, vừa xấu hổ thì lại nghe được giọng nói của Chu Cảnh Thâm, tò mò ngNng đầu hỏi hắn "Chú muốn ăn cái gì?"

Chu Cảnh Thâm không cần nghĩ ngợi đã đưa ra đáp án "Bánh mousse dâu tây."

Hàn Sắt Sắt ngạc nhiên "Chú...sao người biết con biết làm cái này?"

Chu Cảnh Thâm lúc này mới ý thức được, hắn vì cái gì có hảo cảm với Hàn Sắt Sắt hơn so với những người phụ nữ khác, có lẽ là từ khi hắn ăn bánh cô làm cho Chu Dĩ Trạch đi.

Đây cũng là điểm khác nhau giữa hắn là Chu Dĩ Trạch. Chu Cảnh Thâm thật ra rất thích đồ ngọt, bời vì bình thường bận rộn công việc nên sẽ không có thời gian ăn.

Mà Chu Dĩ Trạch lại không chút hứng thú với đồ ngọt, Hàn Sắt Sắt làm bánh ngọt cho hắn, hắn cũng chỉ để ngắm nhìn, ngày hôm sau sẽ đưa nó cho dì giúp việc mang vứt đi. Sau đó lại nói với Hàn Sắt Sắt hắn rất thích bánh ngọt đó khiến cho Hàn Sắt Sắt không ngừng đưa tới bánh ngọt tự làm.

Có một lần Chu Cảnh Thâm tan làm về muộn, lại đúng lúc thấy được bánh mousse dâu tây Hàn Sắt Sắt làm. Mỗi lần nhìn bánh ngọt nằm trong chiếc thùng rác, hắn đều có một loại xúc động muốn thử, lần này rốt cuộc một cái nguyên vẹn đặt trên bàn, Chu Cảnh Thâm không chút do dự lấy dĩa thử một miếng.
Chua chua ngọt ngọt, tan vào trong miệng khiến hắn muốn thăng hoa ngay tại chỗ,

Cô gái nhỏ cả ngày vây quanh Chu Dĩ Trạch hóa ra lại làm bánh ngon như vậy, Chu Cảnh Thâm từ đó về sau cứ như vậy mà có ấn tượng tốt về cô gái này.