Định mệnh - Jungkook

3 : có thai

Jungkook vẫn bất động , tại sao anh không nghĩ đến chuyện này nhỉ ? Lỡ cô ấy có thai thật ....anh chẳng thể tưởng tượng nổi . Jungkook đặt tay lên vai Taehyung, nhìn thẳng vào mắt của người đối diện, giọng của anh đầy phức tạp

- cậu hãy để ý cô ấy giúp tôi

Taehyung thật sự muốn đấm cho tên trước mặt một cái , tại sao lại không nghĩ đến chuyện này cơ chứ

- cậu sợ cô ấy có thai sao ?

- không , .... tôi sợ cô ấy sẽ vì chuyện này mà làm điều dại dột

Taehyung nheo mày , khó hiểu nhìn Jungkook

- tôi nghĩ sẽ không nghiêm trọng vậy đâu

- không, Taehyung, cô ấy đã khóc rất nhiều nhưng lại nói không cần gì cả ở tôi . Nhìn cô ấy có vẻ rất non nớt, lúc đầu tôi còn tưởng cô ấy là học sinh cấp 3

Taehyung nhếch mép , sau đó khởi động cho xe chạy

- cô ấy mà là học sinh cấp 3 thì Jeon Jungkook, cuộc đời của cậu coi như chấm hết

Jungkook trầm ngâm im lặng , mặc Kin Taehyung bên cạnh đang nói gì đó , anh cũng không thể để lọt vào tai. Sau đó cả hai đi đến một nhà hàng gần đó gặp đối tác .

Cả ngày hôm đó , Jeon Jungkook như người mất hồn .....

Tỉnh dậy là lúc 6h sáng, Hami chớp chớp mắt, đầu của em đau kinh khủng. Đến khi đi vào phòng tắm , thấy bản thân mình vẫn mặc bộ đồ hôm qua Jungkook đưa cho , có vẻ như là hàng hiệu . Hami thay ra , nhìn nhãn hiệu đằng sau , đúng như em nghĩ . Sau khi cất bộ đồ vào trong một cái túi , thay đồ gọn gàng , Hami nhìn vào bản thân mình trong gương, những vết hôn vẫn còn ửng đỏ trên cổ , em chạm tay mình lên đó , sau đó lặng lẽ thay một cái áo khác kín đáo hơn . Hami thở dài , em chẳng bao giờ nghĩ đến việc sẽ yêu một ai đó , vậy mà lại qua đêm với một người đàn ông xa lạ , đã vậy còn là chủ tịch của mình .

Sửa soạn xong , em bước xuống dưới nhà , vỏ chai rượu ngổn ngang cùng với những tàn thuốc vứt lung tung dưới đất , em đi đến một căn phòng nhỏ cuối cầu thang , mở cửa phòng nhìn vào trong, một người đàn bà đứng tuổi đang nằm ngủ , tiếng thở đều đều vang lên . Hami đóng cửa lại , còn tưởng dì sẽ đi luôn không về chứ .

Ngồi trên trạm xe bus , trên tay em xách một cái túi nhỏ , giờ còn khá sớm , Hami rảo bước đến cửa hàng phía đối diện. Cả đời em chưa từng ăn sung mặc sướиɠ, huống chi là mặc đồ hiệu . Bước vào trong cửa hàng, đặt túi đồ lên quầy tiếp tân , Hami lịch sử nói

- tôi muốn bán lại bộ đồ này

Nhân viên ở đây cũng rất lịch thiệp, lấy bộ đồ ra kiểm tra, sau đó nói về nguồn gốc xuất xứ gì đó mà em chẳng hiểu . Bước ra khỏi cửa hàng , Hami thở dài, đúng là chủ tịch có khác , chỉ là một bộ đồ thôi mà, dù cho đã mặc rồi nhưng khi bán lại vẫn được tận mấy trăm ngàn won .

Đến trạm xe bus , cũng khá may vừa kịp chuyến . Hôm nay đi sớm nên có vẻ xe vắng hơn một chút , nhìn ra khung cửa xe , những tán bên ngoài khẽ rơi xuống , trời cũng đã cuối thu , mùa đông sắp đến . Năm nay nghe thời sự nói là mùa đông sẽ vô cùng khắc nghiệt, Hami nhắm mắt lại , có lạnh nữa thì cũng chẳng sao , vốn dĩ cuộc sống của em, ngày nào cũng là mùa đông lạnh lẽo ....

___________________________

Chớp mắt cũng được hai tháng từ sau đêm định mệnh ấy , Hami có vẻ chẳng để tâm gì đến nó nữa . Hôm nay công ty tổ chức đại hội thể thao, mỗi phòng sẽ cử ra một người đại diện , thật xui xẻo thay em lại là người được chọn . Vốn thể chất của em không được khoẻ mạnh cho lắm , thi thoảng rất hay ốm vặt vì thế nên cơ thể khá yếu . Thể thao chính là môn mà em tệ nhất , em đã từ chối mãi nhưng không được . Nhìn bộ đồ thể dục đang mặc trên người mình , Hami thở dài , sau đó lặng lẽ ngồi ở sân chờ .  Đợi mãi chưa đến lượt mình , Hami chán nản đi ra bàn đối diện, ở đây có đặt sẵn mấy chai nước, khi em định mở chai nước để uống , chật vật mãi không mở được nắp , thì ánh mắt của em lại va vào một con người vừa bước ra từ thang máy , đang đi đến chỗ em . Hami sửng sốt vội vàng quay mặt đi , là Jeon Jungkook.
Thấy chủ tịch đến , mọi người bắt đầu dừng lại mọi hoạt động, cúi đầu chào , Jungkook lịch sự gật đầy rồi đi ra phía ghế ngồi , đi cùng anh là Kim Taehyung.

- đúng là nhìn kĩ thì cô ấy trông non nớt thật

Taehyung nói nhỏ đủ cho mình Jungkook nghe thấy, anh cũng cảm thấy như vậy . Dáng người nhỏ nhắn cộng thêm gương mặt khá trẻ con , khác với những người con gái anh từng gặp trước đó , Hami giống như một mặt hồ , hoàn toàn trong sáng .

- hình như cô ấy không mở được chai nước

- để tôi ra mở hộ

- ấy đừng

Taehyung vội vàng cản Jungkook lại khi anh đang định đứng lên

- cậu là chủ tịch đấy , cậu ra mở hộ thì người ta sẽ nghĩ thế nào ? cô ấy cũng bảo không muốn gặp cậu còn gì

Jungkook cũng cảm thấy rất đúng , anh ngồi ngay ngắn lại , ánh mắt vẫn đặt ở con nhóc đang loay hoay ở phía đối diện
- nhưng mà nhìn cô ấy cũng đáng yêu nhỉ

Taehyung ghé sát tai thì thầm . Jungkook gật gật đầu , đúng là đáng yêu thật

- mà cậu có nhớ hôm đấy như thế nào không ? có sướиɠ không ? cô ấy nhỏ như vậy tôi nghĩ ngực cũng không lớn lắm đâu

Jungkook nhíu mày nhìn Taehyung, tên này đang nói gì vậy chứ , lỡ có ai nghe được thì sao , ngay khi đang định nói gì đó thì Taehyung bất chợt kêu lên

- ôi , ôi trời ơi

Jungkook giật mình quay ra hướng mà Taehyung đang chỉ , em đã ngã xuống , nằm bất động ở trên đất. Jungkook bất ngờ, anh không suy nghĩ gì nhiều , vội vàng đứng dậy bế xốc em lên , vừa đi vừa ngoảnh lại nói với Kim Taehyung vẫn đang há hốc mồm ở trên ghế

- lấy xe , nhanh lên

Mọi người cũng bất ngờ không kém , từ sáng đến giờ em vẫn khoẻ mạnh mà ? sao tự nhiên lại ngất đi như thế này . Tất cả đang chơi hăng say thì dừng hẳn lại , nhìn theo bóng lưng của Jungkook đang bế em định mà bắt đầu xì xào bán tán
Ở trên xe , Jungkook ôm chặt em , không ngừng thúc giục Taehyung lái xe nhanh hơn

- cậu bình tĩnh đã , lỡ lái xe nhanh mà bị làm sao là chết cả 3 luôn đấy

Jungkook nhìn gương mặt trắng bệch đang nằm trong lòng mình , cái má bánh bao phúng phính cùng đôi môi nhỏ chúm chím , có hơi nhợt nhạt thiếu sức sống , người thì gầy như vậy tại sao gương mặt lại đầy đặn thế này nhỉ ?

Đến nơi , khi Taehyung chỉ vừa dừng xe thì Jungkook đã ôm em mà lao xuống , vội vã đưa em đến phòng bác sĩ .

Cả hai ngồi ngoài phòng chờ , Jungkook trân trân nhìn xuống đất . Taehyung ở bên cạnh  , đặt tay lên đùi anh

- cô ấy yếu vậy mà sao cái phòng đó lại chọn cô ấy nhỉ ?

- là tôi kêu họ chọn

Jungkook thản nhiên đáp , Taehyung nghe xong thì không khỏi sửng sốt

- sao lại chọn cô ấy làm gì ?

Jungkook không trả lời, chính anh cũng chẳng hiểu tại sao, khi nhìn thấy danh sách thí sinh, Jungkook đã kêu nhân viên chọn em , giống như có một lực vô hình nào đó vậy
- à , đó là lí do cậu một mực đòi xuống xem thi đấu chứ gì , bình thường có bao giờ cậu quan tâm đến mấy cái này đâu

Jungkook bị Taehyung nói trúng tim đen , anh không nói gì . Nhìn vào căn phòng cấp cứu vẫn đang đóng , cảm xúc của anh lúc này thật lẫn lộn

- không lẽ cậu thích cô ấy hả ?

Jungkook nghe thấy vậy thì vội vàng phản bác

- đương nhiên là không

- à , cậu cảm thấy tội lỗi chứ gì

Taehyung dựa người ra sau ghế , hai tay chắp lên đầu  . Đúng vậy , Jungkook cảm thấy day dứt , dẫu đêm đó là vì bị bỏ thuốc, không hoàn toàn là lỗi của anh

- cảm thấy có lỗi cũng phải thôi , nhìn cô ấy trẻ con như vậy , nếu là tôi chắc tôi cũng thế, giống như đã làm bậy với trẻ vị thành niên vậy

Jungkook trầm lặng , Taehyung nói cũng đúng . Khi cả hai đang nói chuyện thì cửa phòng mở ra , vị bác sĩ tiến đến chỗ hai người  . Cả Jungkook và Taehyung vội vàng bật dậy đi đến chỗ bác sĩ
- cô ấy sao rồi

Jungkook hỏi

- do kiệt sức với ăn uống không điều độ nên mới bị ngất thôi, đứa bé vẫn ổn

Rầm

Một tiếng sét trời giáng đánh xuống hai người đàn ông đang ngơ ngác , cả 2 quay ra nhìn nhau , trên gương mặt của ai cũng vô cùng bàng hoàng

- cô ấy .. đứa bé là sao ? cô ấy có thai sao?

Bác sĩ khó hiểu nhì cả hai

- đúng vậy , gần 3 tháng rồi

Một lần nữa khiến cho cả Jungkook và Taehyung như sụp đổ

- chút nữa cô ấy tỉnh thì có thể vào thăm , các cậu tranh thủ đi đóng tiền viện phí nhé

Sau khi vị bác sĩ rời đi , chỉ còn Jungkook và Taehyung đứng bất động . Taehyung bình tĩnh lại , võ vai Jungkook

- cậu chết chắc rồi

Jungkook hoảng hốt , cúi mặt xuống đất , giọng anh run rẩy

- tôi nhờ cậu theo dõi cô ấy đúng không? trong khoảng thời gian vừa qua cố ấy có qua lại với ai không thế ?
Taehyung nghe thấy vậy thì thở dài lắc đầu

- đáng tiếc cho cậu là không , đứa bé là con của cậu một trăm phần trăm

Jungkook như người vô hồn , mắt anh đặt vào khoảng không , trên gương mặt không có một vệt cảm xúc .

- giờ tôi phải làm sao đây ?

- thì chịu trách nhiệm đi

Taehyung ngồi bên cạnh cũng khổ tâm không kém , chính anh cũng đang không biết phải làm gì để giúp Jeon Jungkook

- cậu làm như đơn giản lắm vậy

- nhưng đấy không phải là lỗi của cậu sao ? giờ mọi chuyện đến bước này rồi , cậu làm gì có lựa chọn nào khác chứ ??

Jungkook im lặng không nói gì , giọng của Taehyung trầm xuống

- hay là cậu bảo cô ấy phá....

- không

Nghe đến đây, Jungkook một mực cắt ngang Taehyung

- tôi sẽ chịu trách nhiệm với cô ấy

Thấy Jungkook trả lời chắc nịch như vậy, Taehyung cũng không biết phải làm sao
- cậu chắc chứ ? mọi chuyện không đơn giản chỉ là chịu trách nhiệm là xong , nó sẽ làm thay đổi cả cuộc đời của cậu , cuộc đời của cô ấy và hơn nữa... còn Mina thì sao ? Không phải hai người cũng đã có hôn ước rồi sao ? .. Jeon Jungkook, không chỉ cậu , cô ấy mà còn liên luỵ đến cả Mina nữa. Cậu suy nghĩ cho kĩ vào

- nhưng đây là lỗi của tôi ....

Jungkook không biết đang suy nghĩ điều gì , chỉ thấy sau đó , anh mở cửa phòng bệnh rồi bước vào , trước khi đi còn dặn Taehyung đi mua ít đồ ăn

Hami đã thức dậy , ánh mắt em nhìn chằm chằm vào trần nhà , thấy có người bước vào , em đưa mắt nhìn , em không thể tin được trước mặt em là Jeon Jungkook.

- tỉnh rồi à ?

Jungkook đi đến cái ghế bên cạnh giường bệnh , kéo ghế rồi ngồi xuống

- sao lại là anh ?

- tôi là người đưa em đến bệnh viện, không phải tôi thì là ai
Hami cảm thấy trong người như muốn rã rời

- tôi bị làm sao thế?

Jungkook nhìn em , gương mặt tròn trĩnh , đang dùng đôi mắt ngây thơ nhìn xung quanh

- em ăn uống không điều độ nên mới bị ngất

Hami mệt mỏi , đưa tay dụi dụi mắt

- tôi xin lỗi.....

câu nói của Jungkook khiến em cảm thấy khó hiểu, em đặt tay lên trán mình, nhẹ nhàng đáp lại anh

- nếu là chuyện hôm đó thì tôi đã quên rồi

Jungkook nhìn xuống chân mình, hai tay anh bấu chặt vạt áo , anh không biết phải nói với em như thế nào

- ừm , xin lỗi về chuyện hôm đó , và cả hiện tại . Tôi thật sự xin lỗi, em ..... có thai rồi

Hami đang nhắm mắt, nghe anh nói vậy mà bật dậy hoảng hốt

- anh nói cái gì ??????

- em có thai rồi, ....tôi xin lỗi....

Hami như không tin vào tai mình , hết nhìn đến Jungkook rồi lại nhìn bụng của mình. Có thai sao .... nhìn Jungkook có vẻ như đang chắc chắn đây là sự thật. Hami nhìn vào khoảng không, cười khẩy
- anh không dùng bảo hộ sao ?

Jungkook chỉ biết cúi đầu không nói gì , anh cũng tưj trách bản thân mình tại sao lại lơ đãng như thế

- tôi bị người ta bỏ thuốc, lúc đấy tôi cũng không còn ý thức nên ..

- đưa tôi đi gặp bác sĩ

Hami cắt ngang lời anh, em giật phăng ống truyền nước đang cắm trên tay mình

- cẩn thận, để tôi đỡ em

- đừng chạm vào tôi

Jungkook nghe vậy thì không nói gì nữa, chỉ biết lẳng lặng đi sau chỉ đường cho em

_____________

" cơ thể cô thực sự rất yếu, nếu giờ mà phá thì tôi e rằng từ giờ về sau cô sẽ không thể mang thai được nữa đâu "

Câu nói của bác sĩ như một gáo nước lạnh hất vào mặt em và cả Jungkook đứng bên cạnh . Đưa em trở về phòng bệnh , Jungkook lo sợ rằng em sẽ nghĩ quẩn , nhưng thật sự bây giờ anh cũng đang rất rối , không biết phải làm thế nào mới phải
Hami như người mất hồn ngồi trên giường bệnh , cuộc đời em chưa đủ khổ hay sao ? bố mẹ đã không còn , một chỗ dựa cũng không có , đã bị người ta lấy mất đi thứ quan trọng nhất của đời người con gái bây giờ còn mang thai , nếu em sinh đứa bé ra thì em phải làm sao đây ? còn nếu bỏ đứa bé thì em cũng mất đi khả năng thiêng liêng nhất của một người phụ nữ .

Cửa phòng mở ra , Taehyung trên tay cầm hộp cháo mang vào . Không gian chìm vào im lặng, Jungkook đứng dậy, nhìn em đang ngồi bơ phờ trên giường bệnh rồi dặn dò Taehyung

- cậu chăm sóc cô ấy nhé , bảo cô ấy ăn nhiều một chút , tôi đi có việc

Taehyung chưa kịp trả lời thì Jungkook đã đi khuất sau cánh cửa , chỉ còn mình anh ở lại . Taehyung chỉ biết lắc đầu , mọi chuyện rối bời thật đấy

Jungkook lái xe đi trên con đường quen thuộc , anh dừng xe trước một dinh thự xa hoa . Bước xuống xe , những người ở đây đều cung kính chào anh . Jungkook không còn tâm trạng để tâm đến điều đó , giọng anh có chút gấp gáp
- bố tôi đâu ?

Một người làm đã lớn tuổi lịch sự trả lời anh

- thưa cậu chủ , lão gia đang ở trên sân thượng ạ