[Snarry - HPSS] Thảm họa tán tỉnh

Chương 5

* Nếu có nhận xét gì với đoạn văn trong ảnh, các bạn vui lòng ấn vào Trả lời (dấu mũi tên) cho đoạn văn, không tạo bình luận mới ở ảnh nhé. Cảm ơn các bạn!

Chương 5

"Nói với ta rằng chúng ta đã không ..." ông ấp úng, rõ ràng co rúm người khi nhận ra rằng ông thậm chí không thể tự mình hoàn thành câu nói cực kỳ xấu hổ đó. Ông cảm thấy khó xử không nói nên lời, ngồi trên chiếc giường của Chúa Cứu Thế đáng nguyền rủa mà không có một mảnh quần áo nào, trong khi người Tầm thủ trầm ngâm nhìn chằm chằm vào ông, cậu ta được che chắn an toàn khỏi sự xấu hổ cay đắng khi phơi bày thể xác, bằng một chiếc quần jean Muggle vừa vặn và một chiếc áo trắng đơn giản, chiếc áo làm tôn lên cơ thể cường tráng của cậu ta trong một sự hoàn hảo đến mức điên cuồng.

Như thể đọc được suy nghĩ của ông, bàn tay của Potter cẩn thận hạ thấp về phía chăn mỏng, lặng lẽ nắm tấm chăn nhàu nhĩ trước khi đắp nó quanh làn da trần ở dưới cái hông nhô lên của ông một cách hết sức dịu dàng. Lớp bông mềm mại làm theo sự điều khiển của người Gryffindor, nó kín đáo che phủ chân và bụng dưới của Severus, và khiến một khối nghẹn có kích thước bằng Hogwarts tạo ra một tiếng nổ nhỏ trong khí quản đang co thắt nguy hiểm của ông. Mái đầu đen của ông cúi thấp xuống trong sự xấu hổ tột cùng, ánh mắt không tập trung chất đầy sự bối rối không thể nhìn thấy, ánh mắt ông lắng đọng trên chỗ lớp chăn nhô lên, đánh dấu vị trí nơi đầu gối ông được che phủ mỏng manh dưới lớp vải, trong khi ông cố gắng đối mặt với sự thật khó hiểu rằng sự dịu dàng đáng kinh ngạc của Potter đang khiến ông cảm thấy bị đe dọa.[Snarry - HPSS] Thảm họa tán tỉnh - Chương 5Trong một giây hạnh phúc ngắn ngủi, ông chỉ nhìn chằm chằm vào mắt Potter mà không ghi nhận được ý nghĩa của lời nói của cậu ta. Cuối cùng, khi những từ ấy chìm vào trong tâm trí hoang mang của ông, ông thấy mình thực sự không thể hiểu được bất cứ điều gì có thể đã thúc đẩy, khiến ông thực sự mở chân ra để giải trí cho người thanh niên này, ngay cả khi ngay từ đầu, bằng cách nào đó ông đã xoay xở để hoàn thành kỳ tích dường như không thể thực hiện được, là thu hút được sự chú ý của Chúa Cứu Thế.

Sau đó, một ký ức chói lọi duy nhất ập vào ông như một chiếc búa tạ đáng nguyền rủa và ông có thể cảm nhận được sức nặng mơ hồ của những cánh tay - cánh tay của Potter - đang bao quanh ông theo đúng nghĩa đen. Người Gryffindor đã dành cả đêm dài để ôm lấy ông với một thứ tình cảm ấm áp yêu thương mà trước đây chưa từng có người nào bận tâm mang lại cho ông. Ông nhớ mình đã mệt mỏi chìm vào giấc ngủ trong khi được nâng niu như một báu vật vô giá trong trái tim của một người đàn ông, về mặt đạo đức và xã hội, đều tốt hơn ông trong mọi khía cạnh. Ông được che chở, xoa dịu và bảo vệ trong suốt những giờ phút đen tối vô tận của những gì có thể là đêm cô độc nhất và đau lòng nhất mà ông buộc phải chịu đựng hàng năm. Ông đã được ban tặng sự dịu dàng không giới hạn. Đã được đưa cho sự dịu dàng an ủi... chăm sóc.

Nỗi đau khổ tột cùng đã biến thân hình vốn đã cứng nhắc của ông thành hòn đá tảng. Đôi mắt ông mở to hơn nữa và vì sự xấu hổ sâu tận xương tủy, mà khuôn mặt vốn đã đỏ bừng của ông trở nên bốc cháy theo đúng nghĩa đen. Ông giật lùi về phía sau theo bản năng, kéo cằm mình ra xa khỏi sự đυ.ng chạm tinh tế đến mức không thể chịu nổi của Potter, tránh xa hết mức ông có thể. Đôi mắt đen mất tinh thần của ông nhắm lại khi ông cố gắng thoát khỏi vòng xoay siêu tốc của những cảm xúc làm người phát ốm, thoát khỏi những cảm xúc mà những tin tức hoàn toàn không được hoan nghênh này vừa tạo ra trong ông.

Ông cảm thấy khó thở với cú sốc tuyệt đối. Ông xấu hổ đến mức không thể chịu đựng và bị làm nhục đến mức thực sự run rẩy. Ông cảm thấy kinh hoàng và bị tổn thương. Hoàn toàn bị lạc hướng. Hoàn toàn bị nhục nhã khi biết rằng ông đã chọn lời đề nghị ... an ủi ... của Potter trên cả sự an toàn của con hẻm tối không tên quen thuộc của ông. Ông hầu như không thể tin rằng ông đã đủ mê muội, đủ đáng thương, đến mức đặt mình vào vị trí phải chịu đựng sự xua đuổi tàn nhẫn mà ông biết sẽ đến ngay khi người làm chủ cuộc vui này mở miệng.
"Không cần phải có tất cả những chuyện tự hành-xác này, Severus. Cả hai chúng ta đều là người lớn. Cả hai đều độc thân không có quan hệ với ai. Chúng ta không làm hại người nào bằng cách qua đêm với nhau cả. Tôi không thể hiểu tại sao ông lại tiếp nhận điều này một cách tồi tệ như vậy."

Tiếng cười cuồng loạn nổi lên trong cổ họng khô khốc của Severus. Đôi mắt ông mở ra một lần nữa để trừng mắt với sự khinh miệt không thể nhầm lẫn được, với kẻ ngu đần đang ngồi rất bình tĩnh bên cạnh ông.

"Ta đã từng là giáo viên chết tiệt của cậu, Potter. Ta tình cờ thay lại quen biết cậu, cá nhân quen biết cậu. Ta sẽ không thể thoát khỏi sai lầm đặc biệt này. Thậm chí không thể thoát khỏi nó sau khi ta rời khỏi phòng ngủ này. Nhân danh Merlin, cậu là một trong những người bạn tốt nhất của Ginevra! Đôi khi chúng ta sẽ buộc phải tương tác với nhau khi bị mắc kẹt cùng nhau trong nhà của Draco, và ta sẽ luôn nhận thức được sự thật rằng cậu đã nhìn thấy ta như thế này. Cậu đã ở bên trong ta. Cậu biết chính xác ta trông như thế nào bên dưới lớp quần áo. Cậu biết giọng ta như thế nào khi ta đang cận kề cực khoái. Cậu biết chính xác làm thế nào để đường nét khuôn mặt của ta hạ xuống, trở thành sự thả lỏng không chút đáng yêu ngay sau khi ta cho phép chính mình bắn ra."
"Severus ..."

"Vào một trong những ngày sau, cậu sẽ đi câu lạc bộ và kể cho tất cả bạn bè nghe câu chuyện thú vị về việc cậu đã cắm gã Severus Snape kinh khủng, đè hắn xuống nệm của mình như thế nào. Cậu sẽ phá lên cười đến khản cổ trong khi mô tả chi tiết một cách chán nản về nhiều khuyết điểm của ta, và từng người trong số những người đang cười với cậu sẽ là những người mà ta đã từng dạy Độc dược. Đó sẽ là những người luôn căm ghét ta. Cậu sẽ chia vui với những kẻ sẽ rất thích thú khi có cơ hội nhìn thấy ta bị sỉ nhục."

Hết chương 5

[Snarry - HPSS] Thảm họa tán tỉnh - Chương 5