[Snarry - HPSS] Thảm họa tán tỉnh

Chương 16

* Nếu có nhận xét gì với đoạn văn trong ảnh, các bạn vui lòng ấn vào Trả lời (dấu mũi tên) cho đoạn văn, không tạo bình luận mới ở ảnh nhé. Cảm ơn các bạn!

Chương 16

"Mọi thứ sẽ ổn thôi, Severus. Ông sẽ tận hưởng chính mình và ông sẽ được an toàn. Tôi hứa."

Sự căng thẳng đang tràn đầy trên đôi vai gầy ấy giảm bớt đi từng chút một, khi đối phương nghiêng đầu thừa nhận những lời trấn an của cậu, và Harry nhìn ông ấy cẩn thận đặt cuốn sách của mình trở lại tủ sách, ngón tay vô thức vuốt ve gáy sách bằng da cũ khi ông rút tay ra khỏi nó, nhắc nhở Harry rất mạnh mẽ về khoảnh khắc khi chính đầu ngón tay đó lần theo cổ họng lộ ra của cậu, mang lại cho cậu cảm giác run rẩy, khiến hơi thở của cậu dồn vào phổi và cậu phải cắn môi dưới để tránh tạo ra tiếng rêи ɾỉ hoàn toàn không phù hợp đang cố gắng hết sức để thoát khỏi môi cậu.

"Ông đã sẵn sàng để đi chưa?" cậu hỏi gần như không thở nổi, và cố gắng cười rạng rỡ nhất có thể khi Severus nghi ngờ nhìn cậu.

"Chính xác thì cậu định đưa ta đi đâu vậy, Potter? Trông cậu rất bình thường đối với dạng 'cuộc hẹn' mà ta đã mong đợi cậu sắp đặt. Ta đã có ấn tượng rằng cậu muốn lật tung tất cả các địa điểm để tránh đi đến chỗ nào 'tầm thường'."

Thần kinh của Harry đã trở lại bình thường, và mặc dù cậu cười với một chất giọng tương đối nhẹ nhàng, nhưng cậu đang quá căng thẳng để có thể đối phó với sự cáu kỉnh thường ngày của người mình yêu.

"Hãy tử tế một chút, làm ơn. Cho dù tôi có thể tỏ ra bình tĩnh với ông đến đâu thì trong tôi vẫn đang sắp hoảng loạn rồi đây, và điều cuối cùng mà một trong hai chúng ta cần ngay bây giờ là kết thúc mọi chuyện bằng một cuộc tranh cãi vô nghĩa theo thói quen."

"Potter ..."

"Được rồi. Chỉ – cứ đi đi, làm ơn, Severus. Tôi nghĩ chúng ta cần phải ra khỏi đây và cho phép các giác quan hoạt động. Cả hai chúng ta đều đang suy nghĩ quá nhiều cho chuyện này rồi."[Snarry - HPSS] Thảm họa tán tỉnh - Chương 16Mặc dù vậy, Harry không quan tâm đến điều đó. Cậu thích thú với vẻ choáng ngợp được dán rõ ràng lên trên khuôn mặt nhợt nhạt của Severus. Cậu cảm thấy thành công và hạnh phúc, thật nhẹ nhõm trước việc mình rõ ràng đã làm ngạc nhiên và làm hài lòng người đồng hành của mình, đến nỗi sự tự tin mặt dày thường ngày của cậu bắt đầu quay trở lại trên vai cậu, giống như một chiếc áo choàng mùa đông quen thuộc.

"Làm sao tôi biết rằng ông luôn muốn thấy Bruges ư? Ông đã từng nói với tôi tất cả về nó. Lúc đó chúng ta đang cùng ngồi chung bàn trong bữa tiệc chiêu đãi mà Draco tổ chức để kỷ niệm lễ đính hôn của cậu ta và bằng cách nào đó, cuộc trò chuyện chung chuyển sang gợi ý về những địa điểm cho cặp đôi hạnh phúc để hưởng tuần trăng mật mùa đông dài ba tuần của họ.

"Mọi người đều đồng ý rằng điểm đến lãng mạn nhất sẽ được tìm thấy vào giữa tháng 1 là một bãi biển nhiệt đới hẻo lánh. Tất cả mọi người ngoại trừ ông, Severus. Ông đã nói về bầu không khí yên bình và tĩnh lặng của thành phố nhỏ huyền diệu này và mô tả một bức tranh về nó mà ông đã thấy rất lâu trước đó trên một tập sách du lịch. Ông đã đề cập đến việc một phù thủy lai dũng cảm nào đó đã quyết định tái tạo những con đường rải sỏi giống hệt nhau và cả tòa tháp đang ở trước mặt chúng ta lúc này khi ông ấy bắt đầu xây dựng phiên bản Muggle của thị trấn. Ông đã nói về phép màu của Bruges với sự thoải mái vô thức của một người đàn ông thực sự nghĩ rằng nơi này rất xinh đẹp, với niềm khao khát của một người vô cùng mong muốn được nhìn thấy nó. Đó là một trong những ký ức quý giá nhất của tôi về ông."
Severus hơi cau mày nhìn cậu. Biểu cảm bối rối phủ khắp khuôn mặt của ông ấy đang lộ ra một cách bất thường, chứng tỏ cảm xúc hoang mang không thể phủ nhận mà ông ấy đã cảm thấy từ trong ánh sáng rực rỡ tỏa ra từ tòa tháp.

"Làm thế nào cậu có thể nhớ điều gì đó ta đã nói một cách rất tình cờ từ gần năm năm trước?"

"Tôi nhớ tất cả những gì ông đã từng nói với tôi kể từ khi ông trở lại nước Anh. Ông có thể nghĩ rằng những lần gặp gỡ ngắn ngủi của chúng ta trong một hoặc nhiều cuộc gặp khác của Ginny là hoàn toàn bình thường, nhưng sự thật là tôi đã ... sống ... chỉ vì chúng trong một thời gian rất dài. Tôi đã trân trọng từng khoảnh khắc trong những cuộc trò chuyện nhỏ bé mà ông, không nghi ngờ gì, đã buộc bản thân phải nói chuyện với tôi vì phép lịch sự. Ông có ý nghĩa như mọi thứ với tôi. Mọi thứ, Severus."
"Potter ..."

"Không sao cả. Ông không cần phải quá lo lắng như vậy, tình yêu của tôi. Tôi sẽ không lao vào ông ngay giữa The Markt. Tôi không có ý định tấn công ông, trừ khi ông chỉ ra rất rõ ràng rằng cử chỉ đó sẽ được hoan nghênh. Tôi đang hành xử ở mức độ tốt nhất của mình, ông có thấy không? Ông chỉ cho tôi một cơ hội thôi."

Một làn sóng nhẹ nhõm trong suốt cuốn trôi vẻ mặt cảnh giác của Severus, như đáp lại nỗ lực của cậu trong việc xua bớt đi bầu không khí nặng nề mà cậu đã vô tình tạo ra.

"Ta nhớ cậu đã khoe khoang rằng một cơ hội là tất cả những gì cậu cần, Potter, vì vậy cậu không được quyền than vãn về cách tiếp cận công bằng đến keo kiệt của ta."

Lần này tiếng cười của Harry vừa ngạc nhiên vừa chân thật. Cậu cười toe toét, giơ tay tự tin để nắm khuỷu tay Severus, kéo ông về phía trước, nhìn khắp nơi xung quanh như một du khách trẻ vui vẻ háo hức đến thăm tòa tháp huyền thoại trước mặt.
"Ôi, thế là đủ rồi! Tôi sẽ cho ông biết rằng Hoàng tử tuyệt đẹp của tôi không có bất kỳ keo kiệt nào cả. Người ấy là linh hồn của sự công bằng. Đó là lý do tại sao người ấy đã rất hào phóng đưa cho tôi một cơ hội duy nhất để chứng minh rằng tôi có thể làm người ấy mê mẩn tôi. Người ấy hoàn toàn biết rằng tôi không cần thêm cơ hội và không muốn làm tôi buồn với ngụ ý rằng tôi sẽ cần nhiều thời gian hơn thế. Một cơ hội để tôi cho người ấy thấy những gì tôi thực sự có thể làm được có vẻ rất công bằng đối với tôi."

Dù không muốn, thì Severus vẫn mỉm cười trước sự khoác lác không biết xấu hổ, cảm thấy thoải mái một cách đáng ngạc nhiên khi ông cho phép người Tầm thủ háo hức kéo ông qua vài bước cuối cùng của quảng trường The Markt, để tới lối vào của Belfry.
"Đừng quá mặt dày, Potter. Tiếp theo, cậu sẽ nói với ta rằng linh hồn cậu thực sự là vàng ròng."

Đôi mắt màu xanh lục tuyệt đẹp tập trung vào ông với sự thích thú vô tư và cậu nhóc có đủ sự dũng cảm để mỉm cười với ông, cho ông một hình ảnh về người thanh niên có má lúm đồng tiền, hàm răng trắng, mái tóc rối và sự quyến rũ đơn giản của niềm vui không che giấu.

"Tất nhiên tôi là vàng ròng từ đầu đến chân, Severus. Tôi khá ngạc nhiên khi ông nghi ngờ điều đó. Ông đã không chú ý đến những cái tên ngớ ngẩn mà họ đã đặt cho tôi trong nhiều năm qua sao? Tôi luôn có một cảm giác khá rùng rợn về nỗi ám ảnh của Thế giới Phù thủy với tất cả những thứ bằng vàng như thế. Cứ như thể không có bất cứ kim loại nào và đá quý nào khác có thể có giá trị hơn vàng. Tôi thực sự có thể nhìn thấy chính mình trong bạc. Quan trọng hơn nữa, tôi có thể nhìn thấy ông bằng bạc."
Hết chương 16

[Snarry - HPSS] Thảm họa tán tỉnh - Chương 16