[Snarry - HPSS] Thảm họa tán tỉnh

Chương 17

* Nếu có nhận xét gì với đoạn văn trong ảnh, các bạn vui lòng ấn vào Trả lời (dấu mũi tên) cho đoạn văn, không tạo bình luận mới ở ảnh nhé. Cảm ơn các bạn!

Chương 17

"Tôi thực sự có thể nhìn thấy chính mình trong bạc. Quan trọng hơn nữa, tôi có thể nhìn thấy ông bằng bạc."

"Ta không nghĩ là thích hợp để nói về đồ trang sức trong buổi hẹn hò đầu tiên của chúng ta, Potter. Xin đừng phạm sai lầm bằng việc nói trước tương lai quá sớm."[Snarry - HPSS] Thảm họa tán tỉnh - Chương 17Severus tránh nhìn vào trong khuôn mặt háo hức của người Gryffindor, ngẩn ngơ tự hỏi làm thế nào mà ngày xưa ông đã có thể bỏ qua không nhìn thấy sự tôn thờ rõ ràng lóe lên trong đôi mắt xanh lục bảo, như một ngọn hải đăng chiếu ánh sáng rộng hàng ngàn dặm.

"Ta sẽ không bao giờ phù hợp với bất kỳ hình ảnh nào về ta mà cậu đã vẽ lên trong đầu, Potter. Ta là một người đàn ông bằng xương bằng thịt. Ta chỉ là ... ta."

"Đúng thế. Ông là ông. Và ông là tất cả những gì tôi muốn, Severus. Người đàn ông mà tôi thường mơ mộng chỉ là hình ảnh nhạt nhòa của ông. Không phải là một phiên bản tốt hơn, sáng bóng hơn. Ông không cần phải lo lắng về việc làm tôi thất vọng. Sự thất vọng là phần việc của chính tôi trong bộ phim nhỏ này. Tôi là người phải quyến rũ ông như chính tôi đang có: một người đàn ông chỉ mới 25 tuổi, với danh vọng trong tên tuổi nhiều hơn bản chất của chính tôi. Một chàng trai có quá khứ mà ông không đặc biệt quan tâm và đang có một công việc mà ông có thể cho là vô giá trị. Tôi muốn nói ít nhất là đối với tôi, thì tôi có nhiều lý do để cảm thấy bất an hơn so với sự bất an ông có với chính mình."

Severus cau mày:

"Thật ngu ngốc, Potter. Cậu là..."

"Làm ơn đừng mang cái thứ Cậu bé Vẫn sống đó đến nơi đây, Severus. Hãy để chiếc mặt nạ đáng nguyền rủa đó trở về nhà, nơi nó thuộc về. Tôi không muốn phá hỏng buổi hẹn hò đầu tiên của chúng ta với đống hành lý đó. Tôi đang có một buổi tối tuyệt vời đã lên kế hoạch sẵn, tình yêu của tôi.

"Tôi muốn đưa ông lên tòa tháp, để chúng ta có thể tận mắt chiêm ngưỡng khung cảnh tuyệt đẹp của Bruges kỳ diệu được mở rộng như một vùng đất cổ tích nhỏ ngay dưới chân chúng ta. Tôi muốn chia sẻ với ông bữa ăn đầu tiên của tôi là bữa tối với món trai và bia truyền thống ở đây. Tôi muốn đi dạo qua công viên đầy ánh trăng ở phía bên kia thị trấn sau bữa tối với bàn tay nắm lấy tay người kia, Severus, và khi chúng ta đến cuối của khu vườn mùa đông đầu tiên, tôi muốn bắt lấy một trong những những chiếc xe ngựa đó và nhờ nó chở chúng ta chạy dọc theo những con kênh suốt quãng đường trở lại nơi đây.

"Tôi muốn kết thúc buổi hẹn hò này bằng cách chia sẻ một chiếc bánh quế sô cô la mới làm trong khi chúng ta ngồi trên bậc thềm của Vương cung thánh đường, cùng nhau ngắm nhìn thế giới. Tôi muốn đánh mất bản thân mình ở đây với ông, Severus, và bỏ lại sau lưng tất cả những thứ có thể đe dọa đêm yên bình mà tôi đã hình dung. Làm ơn, xin ông, trong tối nay đừng nói gì về Harry Potter và Severus Snape nữa, tôi cầu xin ông điều đó. Hãy cứ là Severus và Harry, cùng nhau lâu dài, không có dòng họ nào ám ảnh chúng ta."

Vẻ mặt cảnh giác của người Slytherin dịu đi đôi chút. Đôi mắt đen lấp lánh với một cái nhìn về nơi xa, bại lộ ra niềm khao khát ước ao mà Harry khá chắc chắn rằng cảm xúc ấy cũng đang được tô vẽ lên trên khuôn mặt của chính cậu. Ngay trong giây phút đó, cậu nhận ra rằng buổi hẹn hò của họ sẽ thành công tốt đẹp. Cho dù ông ấy có tự ý thức được hay không, thì trái tim của Severus cũng đang khao khát kiểu buổi tối mà cậu vừa mô tả và ông ấy, ngay lúc này, đang cố gắng hình dung nó bằng con mắt của trí óc mình. Họ đã tìm thấy điểm chung ở nơi cuối cùng. Đây là điều họ có thể chia sẻ. Một cái gì đó sẽ gắn kết họ. Một điều gì đó mà cả hai người đều mong muốn và sẽ có thể tận hưởng cùng nhau.
"Severus?" Harry thì thầm tên người đồng hành của mình bằng một giọng điệu nhẹ nhàng và dịu dàng. Bàn tay của cậu lại một lần nữa đặt lên cánh tay gầy yếu ấy và một tiếng thở dài nhẹ nhõm thoát ra khỏi đôi môi hơi khô ráp, khi đôi mắt đen bí ẩn ấy tập trung vào cậu một lần nữa với một cơn đói khát dữ dội đang cảnh giác nhìn ra thế giới bên ngoài, nhìn vào cậu từ sâu thẳm bên trong.

"Đủ công bằng rồi. Vậy thì hãy lên tháp và bắt đầu cuộc hẹn hò này của chúng ta đi. Nếu cậu có thể cung cấp thậm chí một nửa những gì cậu đang hứa, ta có thể sẽ phải đồng ý với sự khoe khoang không biết ngại của cậu, và thừa nhận rằng cậu không phải là loại đàn ông phung phí cơ hội của mình. Ít nhất thì sẽ không trong những buổi hẹn hò đầu tiên của cậu ... Harry."
Tiếng cười khẽ của chính ông ấy vang lên trước khi họ lên cầu thang, và Harry không thể không cười rạng rỡ khi nhìn Severus đảo mắt nhìn quanh với vẻ chán nản giả tạo. Một cảm xúc không phù hợp lắng đọng trong cậu và cậu đầu hàng nó một cách vui vẻ, mỉm cười hơi quá không đúng đắn với người đồng hành của mình trước khi có can đảm nói với ông ấy:

"Tôi cũng không phải loại đàn ông sẽ phung phí cơ hội của mình trong lần hẹn hò thứ hai đâu."

Hết chương 17

[Snarry - HPSS] Thảm họa tán tỉnh - Chương 17