[Snarry - HPSS] Thảm họa tán tỉnh

Chương 19

* Nếu có nhận xét gì với đoạn văn trong ảnh, các bạn vui lòng ấn vào Trả lời (dấu mũi tên) cho đoạn văn, không tạo bình luận mới ở ảnh nhé. Cảm ơn các bạn!

Chương 19

Cuối cùng ông cũng thu thập đủ sức mạnh để trượt đầu ngón tay trỏ của mình xuống dưới dải ruy băng màu xanh lam đang giữ cho tờ giấy da cuộn chặt thành cuộn, kéo sợi dây nhỏ ra bằng đôi tay rõ ràng đang run rẩy. Ông mở tờ giấy dày, chậm rãi làm phẳng nó, và sau khi buộc bản thân hít sâu một hơi thở run run cuối cùng, ông hướng ánh mắt đen tối của mình xuống hàng chữ viết lộn xộn quen thuộc mà ông nhận ra ngay lập tức, từ hàng triệu lẻ một bài luận văn mà ông phải sửa trong những năm đi học của cậu nhóc.

-Chào buổi sáng hoàng tử của tôi:

Biệt danh lãng mạn là một trong những điều kì lạ khó hiểu của nhà Gryffindor. Xin hãy tha thứ cho điều này và cho phép tôi sử dụng nó trong tương lai gần. Tôi đã luôn khao khát được tự do gọi ông bằng một cái tên mà chỉ có tôi mới có thể sử dụng.

Tôi biết ông sẽ phản đối nói rằng rất ít người gọi ông là Severus, nhưng dù sao thì ... Cái tên đó thuộc về bức chân dung của Albus Dumbledore và Minerva Mcgonagal. Của Poppy Pomfrey và Molly Weasley. Của Ginny, Shacklebolt và Arthur. Của tất cả những người yêu mến ông như một người bạn nhưng sẽ không bao giờ yêu mến ông như tôi đang yêu.

Tôi nhận ra rằng tình cảm của ông đối với tôi không có gì khác ngoài sự tò mò. Tôi hiểu rằng trước đây ông chưa bao giờ nghĩ về tôi trong khía cạnh lãng mạn, nhưng tôi thực sự hy vọng rằng đêm qua sẽ cho phép ông thấy chúng ta thực sự phù hợp với nhau như thế nào. Chúng ta có thể hoàn hảo bên nhau, Severus. Chúng ta có thể là dấu chấm hết cho sự cô đơn của nhau.

Tôi đã đi ngủ với một nụ cười trên mặt và thức dậy, mới vừa rồi, với tên ông trên môi. Tôi ước gì ông ở đây, ước tha thiết đến nỗi tôi không thể kiềm chế mình và cuối cùng đã viết cho ông bức thư này chỉ để nói lời chào buổi sáng.

Tôi đánh cược là bây giờ ông đang nghĩ tôi bị điên. Và tôi tự hỏi liệu ông có bận tâm trả lời lá thư này không. Ông chưa bao giờ trả lời bất kỳ lá thư nào khác, vì vậy tôi đoán rằng ông sẽ không trả lời. Tôi cho rằng một câu trả lời cho lá thư này là không thực sự cần thiết. Tôi chỉ đang lảm nhảm một cách ngu ngốc với ông thôi, tôi biết, nhưng ... Dù sao thì cũng rất vui nếu nhận được một đáp lại nào đó. Sẽ thật nhẹ nhõm nếu có một số xác nhận rằng tôi không mơ về đêm qua và ông thực sự thích buổi hẹn hò của chúng ta cũng nhiều như tôi đã yêu thích.

Ông đã đồng ý cho tôi một cơ hội và tôi biết rằng tôi đã hứa sẽ rời đi nếu cuối cùng ông không bị thuyết phục. Vì vậy, tôi cảm thấy tôi phải hỏi ông một câu hỏi này, mặc dù chính ý tưởng về việc hỏi một câu như vậy đang khiến ruột gan tôi sôi sục với nỗi sợ hãi khủng khϊếp nhất. Ông có sẵn sàng để tôi tán tỉnh ông nhiều hơn nữa không, Severus? Tôi có nên lên kế hoạch cho cuộc hẹn hò thứ hai của chúng ta hay tôi nên... buông tay?

Làm ơn, đừng để bản thân ông rời xa chúng ta như một phản ứng trước nỗi sợ hãi. Tôi cũng sợ như ông vậy, tôi thề. Nhưng hạnh phúc không bao giờ gõ cửa một cánh cửa đã đóng chặt. Tại sao nó sẽ gõ chứ? Nó có đủ công việc để làm như nó vốn có và không lãng phí thời gian cho những nguyên nhân đã đánh mất nó đi.

Dù sao, tôi chỉ muốn chúc ông một buổi sáng tốt lành, hoàng tử thân yêu của tôi. Chúc một ngày tốt lành, Severus. Tôi sẽ nghĩ về ông mỗi giây, mỗi phút và mỗi giờ, suốt cả ngày.

Luôn luôn của ông.

Harry.-

Severus chớp mắt khi đọc toàn bộ nội dung lần thứ hai, chỉ để đảm bảo rằng Potter thực sự đã viết chính xác những gì ông nghĩ rằng ông đã đọc trong lượt đọc đầu tiên của mình, và một nút thắt đau đớn, đột ngột của cảm xúc tuyệt đối đọng lại trên ngực ông như một tảng đá lớn. Ông chưa bao giờ nhận được một lá thư như thế này. Ông chưa bao giờ được bất cứ ai gọi là 'hoàng tử thân yêu của tôi'. Ông chưa bao giờ bị cầu xin là hãy suy nghĩ bằng trái tim thay vì dùng cái đầu. Ông chưa bao giờ được nói rằng ông ... được yêu mến.[Snarry - HPSS] Thảm họa tán tỉnh - Chương 19Ông thực sự đang sôi sục với rất nhiều cảm xúc dâng trào đến nỗi ông không thể bắt đầu hiểu rõ được hết bản chất của tất cả bọn chúng. Ông chỉ biết rằng ông đang ngây ngất, nhẹ nhõm, choáng váng và sợ hãi, tất cả ở mức độ tương đương và trong cùng một lúc. Ông cảm thấy hy vọng và đồng thời cũng cảnh giác, nhưng đã đủ liều lĩnh để lấy cây đũa phép của mình và triệu tập một mảnh giấy da và một cây bút lông từ chiếc bàn đặt trong góc phòng, trước khi quyết định viết một câu trả lời đủ đơn giản, có thể sẽ không khá dài dòng như lời kể của Harry, nhưng ông hy vọng ít nhất sẽ truyền đạt được một số ... cảm xúc ... đang phát triển của ông theo một cách rõ ràng tương tự như trong thư của chính cậu ấy:
-Cũng chúc cậu buổi sáng tốt lành, Harry.

Ta nhớ lời khoe khoang không biết xấu hổ của cậu về việc cậu cũng không phải là loại người phung phí cơ hội thứ hai của mình. Vì vậy, ta thách thức cậu cung cấp những gì cậu đã hứa một cách quá tự tin như vậy.

Cảm ơn cậu vì một buổi hẹn hò tuyệt vời và ... vì bức thư này. Ta chưa bao giờ nhận được những lá thư như nó trước đây, mặc dù có tình cảm Gryffindor tràn đầy trong nó, thì trải nghiệm này không phải hoàn toàn không được chào đón.

Trân trọng

Severus –

Đôi mắt ông đảo qua vài câu đó khi ông ngồi tựa lưng vào gối trong một khoảnh khắc đầy nghi ngờ. Liệu ông có thể thực sự đủ khả năng để bước đi trên con đường mà ông sẽ phải đi, nếu ông cho phép bản thân mình có sự liều lĩnh cần thiết để gửi lá thư này? Và liệu ông có thể sống với sự hèn nhát của chính mình nếu ông không gửi nó? Với tất cả mọi chuyện, thì ông có thực sự muốn mạo hiểm rất nhiều cho một thứ có thể sẽ không bao giờ thành công không? Potter và chính ông ... nghe có vẻ hoàn toàn vô lý, phải không? Nhưng nó không cảm thấy nực cười chút nào. Nó mang lại cảm giác vừa tuyệt vời vừa đáng sợ. Bằng cách nào đó, chống lại tất cả các đạo lý thông thường, sự bên nhau ấy cảm thấy đúng. Có cảm giác như cuối cùng ông đã tìm thấy thứ gì đó đáng để chiến đấu. Một thứ gì đó có giá trị và sạch sẽ. Một thứ gì đó ... trong sáng thuần khiết.
Ông bò ra khỏi giường và lao về phía bàn của mình, tìm kiếm bên trong ngăn kéo trên cùng để lấy ra một dải ruy băng màu đen đặc biệt của mình. Ông cuộn lời đáp lại của mình thật gọn gàng, buộc ruy băng quanh nó một cách khéo léo trước khi triệu hồi con cú sừng khổng lồ của mình chỉ bằng một cái búng ngón tay.

"Gửi tin nhắn này cho Harry Potter." ông nói với con vật một cách rõ ràng, mở khóa cửa sổ trong giây tiếp theo bằng một cái vẫy đũa phép, và nhìn Hermes bay lên bầu trời buổi sáng sớm để tìm kiếm người đàn ông duy nhất từng dám gọi ông là 'hoàng tử của tôi' trước mặt ông, ít nhất là dám gọi bằng văn bản.

"Mình chắc chắn bị điên rồi." ông thì thầm vào sự yên tĩnh kỳ lạ bị bỏ lại sau khi con chim bay đi, và không thể kìm nén cơn rùng mình kinh hoàng chạy dọc suốt sống lưng khi ông đóng cửa sổ lại và đứng sau nó, trầm ngâm nhìn lên những đám mây xám xịt bên ngoài, nhìn chúng nuốt chửng hình bóng nhanh như ánh sáng của con cú, và ước với cả trái tim mình rằng cuối cùng ông đã đưa ra lựa chọn đúng. Cầu nguyện rằng cuối cùng ông đã tìm được đúng đôi bàn tay để đặt niềm tin đã bị tổn thương của mình vào đó, và tuyệt vọng hy vọng rằng Harry Potter thực sự có khả năng cung cấp mọi thứ mà cậu ta đã hứa.
Hết chương 19

[Snarry - HPSS] Thảm họa tán tỉnh - Chương 19