[Snarry - HPSS] Thảm họa tán tỉnh

Chương 25

* Nếu có nhận xét gì với đoạn văn trong ảnh, các bạn vui lòng ấn vào Trả lời (dấu mũi tên) cho đoạn văn, không tạo bình luận mới ở ảnh nhé. Cảm ơn các bạn!

Chương 25

Đôi mắt đen như mun nhắm lại biểu lộ một cảm xúc nhẹ nhõm khi toàn bộ thân người của Severus chùng xuống, như thể quả bóng căng phồng cuối cùng cũng xì hơi. Thân hình cao dài đó cuối cùng cũng từ bỏ sự cứng nhắc bất an của tư thế phòng thủ mà người đàn ông đã luôn thể hiện kể từ khi đến đây, và một tiếng cười nhỏ thoát ra khỏi đôi môi mỏng nhợt nhạt hiếm khi nở nụ cười ấy, trong khi những lọn tóc đen bắt đầu nhảy múa xung quanh khuôn mặt của chủ nhân của chúng như ông lắc đầu từ bên này sang bên kia, trong khi bày tỏ suy nghĩ.

"Ta đã quá quen với sự mạnh mẽ ép buộc thường thấy của người nhà Gryffindor các cậu, đến mức ngay khi cậu bắt đầu hành động như một người chủ nhà chu đáo và ân cần, ta đã bắt đầu đánh giá nhầm thông điệp của cậu. Nhưng ta tin rằng cậu đang suy nghĩ quá mức, Harry. Đúng là ta không hoàn toàn thoải mái khi ở đây, nhưng điều đó không có nghĩa là ta sẽ cảm thấy tốt hơn nếu cậu bắt đầu đột nhiên cư xử bất thường như vậy. Ta đã đến ngôi nhà này theo ý chí tự do của mình, và mặc dù ta hoàn toàn ý thức về những gì đã xảy ra giữa chúng ta trong lần cuối cùng ta ở đây, thì ta cũng đã tin tưởng cậu khi cậu nói với ta rằng cậu sẵn sàng chờ đợi ta đến lúc ta cảm thấy sẵn sàng trở lại giường của cậu."

Mặc dù cảm giác nhẹ nhõm lập tức tràn ngập các giác quan của Harry khi nghe những lời trấn an của vị hoàng tử, thì cậu vẫn không thể không cảm thấy hơi chán nản bởi thực tế rằng tình yêu của cậu dường như hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi sự quyến rũ thể chất được cho là 'không thể cưỡng lại' của cậu.

"Thật là quá khoa trương với lời tuyên bố của Tuần báo Phù thủy rằng mình là người đàn ông độc thân đáng mơ ước nhất trong Thế giới Phù thủy ngày nay," cậu nghĩ với một chút cay đắng và không thể không biểu lộ cảm xúc ấy ra ngoài qua một tiếng khịt mũi nhỏ. Âm thanh nhẹ nhàng nhưng pha chút thất vọng rõ ràng, và Severus bằng cách nào đó đã nhận ra cảm xúc của cậu, xét thấy việc vai ông ấy nhanh chóng cứng đờ khủng khϊếp.

"Potter, cái quái gì vậy ...?"

"Ôi, chuyện chết tiệt này!" Cuối cùng thì Harry cũng bùng nổ với sự thất vọng không nhỏ với sự bất lực của chính bản thân mình, trong việc thực hiện kế hoạch hoàn hảo đáng chết của cậu, và cậu cũng hoàn toàn thất bại với dự tính sẽ tránh đẩy Severus đi quá nhanh so với mức độ thoải mái của ông ấy. Cậu biết đây là một ý tưởng tồi, nhưng cảm giác về sự công bằng trung thực bẩm sinh của cậu luôn thường trực không ngừng cào cấu trong tâm trí cậu, khiến cậu trưng bày tất cả các ý nghĩ của mình lên bàn, và ngừng cố gắng che giấu sự hấp dẫn thể chất của ông ấy mà ông ấy đang gây ra với cậu, khi ông ấy luôn là đối tượng cậu vẫn luôn khao khát.[Snarry - HPSS] Thảm họa tán tỉnh - Chương 25Mặt Severus lập tức đỏ bừng lên. Đôi mắt đen của ông mở to và ông ngay lập tức trở nên bối rối. Ông rõ ràng là bị ngạc nhiên và không thể che giấu được rằng ông đang dao động như thế nào. Thái độ nghiêm túc cứng rắn thường ngày của ông đã bay biến mất, như thể ông đã quên làm thế nào để giữ nó chắc chắn lâu hơn, để giữ nó luôn bao bọc linh hồn yếu ớt dễ bị tổn thương của mình, vỏ bọc bay đi, chỉ để lại cậu thiếu niên vụng về mà nó đã luôn bảo vệ, để cậu ấy hoàn toàn phơi bày trước ánh mắt dịu dàng của Harry.

Sự quyến rũ tự nhiên của chàng Hoàng tử lai ngây thơ của cậu khiến cậu say mê ông ấy hơn bao giờ hết và cậu cảm thấy một khát vọng nhu cầu mãnh liệt để bảo vệ người yêu quý giá của cậu, trong khi người đàn ông ấy đã luôn thiếu kinh nghiệm với thế gian, đã không ngừng bị phản bội nên phản ứng đầu tiên của ông luôn là lùi bước. Cậu muốn bảo vệ ông mãnh liệt khi thấy bờ vai gầy rung động không chút ưu nhã, như một biểu hiện nhỏ của sự bất lực khi ra vẻ mình can đảm. Yêu ông ấy khi nhìn sự tò mò và run sợ pha trộn với nhau, trở nên trong suốt như pha lê, đã biến đôi mắt đen láy thường ngày không thể nhìn thấu ấy thành cảm xúc nhận thức sáng ngời rõ ràng.

"Ta đã đoán rằng cậu đã thỏa mãn xong bất cứ ham muốn thể xác nào mà cậu đã cảm thấy đối với ta sau lần cuối cùng cậu đã có được ta. Ta không quen với việc có ai muốn lặp lại trải nghiệm cụ thể đó. "
Harry khịt mũi một cách vụng về. Cậu nhìn thẳng vào đôi mắt đen tuyệt đẹp đó với kiểu hiểu biết say mê đến mê mẩn, bằng cách nào đó, cảm xúc của cậu đã có thể giữ cho con hươu cái rụt rè của cậu bị ghim chặt tại chỗ.

"Ông đã bao giờ nghĩ rằng không ai trong số những đối tượng một đêm của ông có thể yêu cầu ông lặp lại đêm đó với họ, vì ông có xu hướng biến mất từ rất lâu trước khi họ thức dậy vào sáng hôm sau? Có một lý do tại sao ông chọn ngủ với người lạ mỗi khi ông cảm thấy có nhu cầu muốn được ôm, Severus. Ông sợ điều này. Ông sợ phải chịu đựng cái nhìn đầy hiểu biết của ai đó đã nhìn thấy ông trần trụi. Ông sợ chết khϊếp khi phải đứng đó và đối phó với nhận thức rằng họ đã nhìn thấy ông. Thực sự đã nhìn thấy ông. Rằng họ đã lần theo những vết sẹo của ông bằng tay của họ. Bằng lưỡi của họ. Ông sợ hãi khi phải đối mặt với ý nghĩ rằng có ai đó có thể đã tìm thấy dấu vết của vẻ đẹp huy hoàng, cho dù ở đó chính ông không thấy gì ngoài sự xấu hổ và tự nhục nhã."
Ấm đun nước chọn đúng giây đó để rít to trong khoảng không im lặng dày đặc và cả hai người cùng lúc bị giật mình, họ đang quá tập trung vào nhau đến nỗi họ thực sự quên mất mình đang ở đâu và đang làm dở việc gì. Harry thở dài mạnh một hơi và loạng choạng sải bước về phía cái ấm kiểu Muggle với vẻ thiếu kiên nhẫn rõ ràng, cậu lấy cái ấm ra khỏi bếp lửa và nhanh chóng đưa căn phòng trở lại không gian yên tĩnh đầy ngột ngạt, mà Severus không chắc bản thân mình muốn phá bỏ sự yên tĩnh ấy.

Ông cảm thấy mất cân bằng và bị căng thẳng. Ông cảm thấy khó chịu. Mất phương hướng. Hoàn toàn không chắc chắn. Ông đang có những suy nghĩ thứ hai, thứ ba và thậm chí thứ tư về sự khôn ngoan của mình khi đã quyết định đến nơi đây. Đối với quyết định đến với ngôi nhà này, đến nơi họ đã từng thân thiết hơn rất nhiều so với những gì họ đã từng có từ trước đến nay. Đến nơi đáng lẽ chỉ thuộc về những người bạn lâu dài hay người yêu lâu năm của Potter.
Ông tin rằng ông không nên đến đây. Ông không thể kìm được ý nghĩ rằng ông đang giả vờ như mình có quyền lợi ở đây, rằng sự hiện diện của mình được chấp nhận trong không gian này, trong những bức tường trước đây đã từng che chở ông khỏi thế giới bên ngoài. Ông không có quyền đòi hỏi tình cảm hay sự dâng hiến gì của chủ nhân căn hộ này. Ông không có quyền được có yêu cầu gì đối với người bạn đồng hành này. Không có quyền mong đợi bản thân được nâng niu hay được cung cấp sự bảo vệ, chăm sóc và sự làm bạn đơn giản trong căn bếp hơi lộn xộn này. Ông đáng ra không được ở trong căn nhà giản dị, thậm chí còn bừa bộn, mà người Gryffindor đã tự tạo ra cho chính cậu ta.

"Severus?"

Tên ông vang đến bên tai như tiếng thở dài nhẹ nhàng thường thở ra khi kết thúc một buổi cầu nguyện, và đôi mắt đen lo lắng của ông nhìn lên, va chạm mạnh với Harry. Đôi mắt xanh lục đó đang nghiên cứu ông quá kỹ lưỡng, chắc chắn không ở mức độ có thể làm ông thoải mái. Chúng đang cào lên những nét mặt nhợt nhạt của ông với một cường độ mãnh liệt, không thể xoa dịu đi nỗi sợ hãi sâu sắc đang lan truyền như chất độc gây chết người trong huyết quản của ông.
"Đừng nhìn ta như vậy, làm ơn."

Người Tầm thủ cau mày với vẻ bối rối khó hiểu, rõ ràng là không nhận thức được sự đói khát trong sâu thẳm tâm hồn mà biểu cảm phản bội của ông đã để lộ ra.

"Chính xác là không nhìn ông như thế nào? Tôi đang rất cố gắng để không làm ông lo sợ, hoàng tử của tôi. Tôi xin lỗi nếu tôi chỉ làm cho ông khó chịu. Đó không phải là ý định của tôi, tôi thề như vậy. Tôi chỉ – tôi cần ông hiểu rằng khao khát của tôi đối với ông không chỉ là tình cảm thuần túy không tìиɧ ɖu͙©. Ham muốn của tôi với ông sẽ không bị dập tắt hoặc bị hủy hoại hoặc bị lãng quên. Nó cũng sẽ không biến mất, và rất có thể là nó sẽ không bao giờ biến mất. Tôi mong muốn toàn bộ của ông, Severus. Tôi khao khát sự hiện diện của ông bên cạnh tôi về tất cả: thể xác, tâm trí và linh hồn. Đôi khi tôi cảm thấy mình không thể thở được trừ khi nhìn thấy khuôn mặt của ông. Nghe giọng nói của ông. Có một cơ hội để chạm vào mái tóc của ông, má của ông, những đầu ngón tay duyên dáng của ông."
Hết chương 25

[Snarry - HPSS] Thảm họa tán tỉnh - Chương 25