[Snarry - HPSS] Thảm họa tán tỉnh

Chương 26

* Nếu có nhận xét gì với đoạn văn trong ảnh, các bạn vui lòng ấn vào Trả lời (dấu mũi tên) cho đoạn văn, không tạo bình luận mới ở ảnh nhé. Cảm ơn các bạn!

Chương 26

Đôi mắt của Potter mở to vì kinh ngạc khi Severus lùi thêm một bước nữa và bắt đầu thì thầm với sự cảnh báo điên cuồng:

"Ta chưa sẵn sàng cho việc này. Ta chưa sẵn sàng cho bất kỳ điều gì trong số đó. Ta không thể cho cậu bất cứ thứ gì cậu muốn ở ta. Ta sẽ không bao giờ có thể ..." Lời nói của ông đột ngột dừng lại khi ông bắt đầu run rẩy từ đầu đến chân, ngay lập tức hoảng sợ trước sự hiểu biết sâu sắc đột ngột về giới hạn của bản thân mình.

Trái tim của ông bắt đầu đập loạn vào giới hạn chật hẹp của xương l*иg ngực, và ông cảm thấy chóng mặt vì lo lắng theo đúng nghĩa đen khi đầu ông bắt đầu lắc từ bên này sang bên kia trong sự bối rối phủ nhận mọi thứ mà người thanh niên kia giờ đây ám chỉ cậu ta mong muốn chúng từ ông, trước khi ông cảm thấy sẵn sàng để bắt đầu cho đi ngay cả phần nhỏ nhất trong bọn chúng.

Người Tầm thủ thu hẹp khoảng cách ngày càng tăng giữa họ bằng một vài bước tiến về phía trước và không lễ phép nắm lấy vai ông, với một cái nắm vừa đủ chắc chắn để cậu ta vẫn cho phép nhu cầu rút lui bản năng của ông, và đồng thời lại nhẹ nhàng vượt quá sức chịu đựng của ông.

"Potter ..." Severus thì thầm một cách khẩn trương, cố gắng gạt bỏ sự tiếp xúc đó ra xa, nhưng Harry đã siết chặt vai ông với một sức mạnh cẩn thận, và sau đó khẽ đung đưa thân người ngày càng cứng nhắc của ông, trong khi đó vẫn luôn thì thầm nhẹ nhàng:

"Thôi nào, tình yêu của tôi. Không cần phải hoảng sợ, Severus, tôi thề. Ông cần bình tĩnh lại và cho tôi cơ hội để cho ông thấy rằng tôi không cố ép ông phải cho tôi nhiều hơn những gì ông cảm thấy sẵn sàng cho tôi. Tôi không cố gắng dụ dỗ ông lên giường của tôi. Tôi đang cố thành thật với ông. Tôi đang cố gắng nói với ông rằng tình cảm của tôi dành cho ông có chiều sâu hơn là ông sẵn sàng nhìn thấy hoặc thậm chí chấp nhận vào ngay lúc này.

"Ông nên tin tưởng tôi hơn như vậy, tình yêu của tôi. Cho đến nay tôi vẫn chưa phản bội ông và tôi không định bắt đầu phản bội vào thời điểm này. Tôi là một người đàn ông trưởng thành ở độ tuổi hai mươi lăm tuổi, cho dù ông có nghĩ về mức độ trưởng thành của tôi như thế nào, Severus. Tôi có thể kiểm soát cả bản thân mình và những khát vọng của mình giống như cách những người đàn ông luôn say mê sẽ phải làm khi có sự hiện diện của người bạn đời mà người đó lựa chọn. Tôi không phải là người cổ đại giải quyết nhu cầu như thú hoang, ông biết không? Tôi sẽ từ bỏ sự vui sướиɠ ngay lập tức để chứng minh cho ông thấy rằng tình cảm của tôi với ông sâu sắc hơn là những điều nông cạn như da thịt, ông có hiểu tôi không? Tôi không muốn ông chỉ vì duy nhất tìиɧ ɖu͙©. Tôi muốn ông cho tất cả mọi thứ. Tôi muốn ông mãi mãi và không ai có được mãi mãi từ một vài lần lăn lộn trên giường, cho dù những lần ân ái đó có kỳ diệu như thế nào đi nữa, tình yêu của tôi."

"Harry..."

"Tôi biết rằng ông đang sợ, Severus. Tôi có thể nhìn thấy nó rõ ràng như tôi đang nhìn thấy màu đen của mái tóc của ông. Tôi có thể cảm thấy cảm xúc ấy rõ ràng như cách tôi đang cảm thấy sự mềm mại của vải áo choàng của ông trên lòng bàn tay tôi. Ông đang sợ và tôi hiểu điều đó. Nhưng ông phải hiểu rằng tôi ở đây để giúp ông. Tôi có thể và sẽ hỗ trợ ông vượt qua tất cả những điều này. Đó là một phần của những gì chúng ta đang xây dựng. Tuy nhiên, tôi không thể giúp ông nếu ông không cho phép tôi giúp. Tôi không thể giữ ông an toàn trong vòng tay tôi nếu ông nỗ lực giữ tôi cách xa khỏi ông. Tôi không thể ép ông chấp nhận tôi trong chuyện đó được, Severus. Ông cần phải có khao khát muốn được tôi ôm, được ở nơi đây, khao khát ấy phải được tự do cảm nhận và tự do cho đi, nếu không việc tôi không ngừng kí©ɧ ŧɧí©ɧ thúc đẩy ông cuối cùng sẽ phá hủy cả hai chúng ta."[Snarry - HPSS] Thảm họa tán tỉnh - Chương 26"Làm sao cậu có thể không xấu hổ vì yêu ta?" Severus cuối cùng cũng dám hỏi câu hỏi đã đốt cháy đầu lưỡi của mình kể từ khi ông cuối cùng chấp nhận sự thật khó hiểu rằng người đàn ông này, người tình cờ là người đàn ông độc thân đáng mơ ước nhất trong Thế giới Phù thủy, đã nảy sinh tình cảm chân thành với ông từ, theo nghĩa đen, chẳng từ lí do nào cả.
"Ông không tin tôi nhiều đến mức như vậy phải không? Hoặc ít nhất thì ông đã không tin tưởng sức mạnh tình cảm của tôi dù là mức độ nhỏ nhất. Ông đã quyết định rằng ông không đủ tốt với tôi và việc bản thân không thể tìm ra lý do tại sao tôi thực sự yêu ông, chắc chắn làm ông vô vọng nghĩ đến muốn rối tung cả đầu. Ông nghĩ rằng đây chỉ là một sự ưa thích. Một cái gì đó sẽ đến và đi như một mùa sẽ trôi qua nhanh chóng. Một thứ gì đó yếu ớt và dễ vỡ như một lớp thủy tinh mỏng. Ông tin rằng tình yêu của tôi chẳng qua chỉ là một ý thích nhỏ nhoi mong manh mà cuối cùng sẽ không thể chịu được áp lực của dư luận, sẽ đầu hàng trước quan điểm của công chúng. Trong trái tim ông đã có kết luận rồi, ông đã tin chắc rằng chúng ta sẽ không bao giờ vượt qua được, phải không, hoàng tử của tôi?"
Severus bất an trước cảm giác cay đắng đã bắt đầu hòa lẫn trong giọng nói vui vẻ thường ngày của Harry, bị nhuốm màu chất độc đen tối:

"Ta không nghĩ tình yêu có thể lớn lên từ con số không. Ta chưa bao giờ đối xử tốt với cậu khi cậu còn là học sinh của ta và ta khá chắc chắn rằng cậu đã cực kỳ ghét ta trong suốt cuộc chiến tranh. Ta biết rằng sau trận chiến cuối cùng, lòng trung thành của ta với Albus đã làm dấy lên lòng thương hại nào đó trong trái tim cậu, biết cậu đã ngay lập tức thương hại cho bản thân khốn khổ tội nghiệp của ta, nhưng ... Cậu đã làm chứng thay cho ta và ta đã rời đi ngay sau đó. Chúng ta đã không liên lạc trở lại cho đến khi ta quay về nước Anh, và mặc dù kể từ đó chúng ta đã cố gắng cư xử với nhau một cách lịch sự, thì giữa chúng ta chưa bao giờ đủ gần gũi để khiến cậu coi ta như một người bạn tình và đối tượng lãng mạn nào đó."
"Ông không thể làm bản thân mình cân nhắc rằng tôi sẽ quá dễ dàng bị thu hút bởi một người đàn ông lớn tuổi lịch lãm, một người tình cờ là một trong những người thông minh nhất mà tôi từng gặp, sau khi được làm quen lại lần nữa với ông, sau khi tôi đã không còn có quan điểm thành kiến ​​về ông, sau khi tôi đã lớn lên, không còn là một thiếu niên chưa trưởng thành và đầy thành kiến?

"Ông thật sự tin rằng tôi sẽ không thể mê muội một người không thể với tới, một người chưa bao giờ và sẽ không bao giờ choáng váng tôn sùng ngưỡng mộ, khi nhận ra rằng chính Chúa cứu thế đang đến gần người đó và đang muốn trao đổi với người đó vài câu? Ông có thực sự nghĩ rằng tôi sẽ không muốn một người quá trung thành, người đã trở về nhà – một căn nhà với vô số ký ức khó chịu và sự khinh miệt không xứng đáng của công chúng đầy thù hận, chỉ vì tình yêu dành cho đứa con đỡ đầu duy nhất của mình? Ông có thực sự tin rằng tôi sẽ chọn một gã bảnh bao hào hoa giỏi thích ứng xã hội nào đó, thay vì chọn một anh hùng đã luôn ở phía Ánh sáng trong cuộc chiến kia, một người anh hùng sẽ thực sự có thể hiểu được những con ác quỷ đen tối nhất của tôi ngay khi chúng nâng cao cái đầu nhỏ khó chịu của mình khi ông ấy đang có mặt?"
Hết chương 26

[Snarry - HPSS] Thảm họa tán tỉnh - Chương 26