[Snarry - HPSS] Thảm họa tán tỉnh

Chương 27

* Nếu có nhận xét gì với đoạn văn trong ảnh, các bạn vui lòng ấn vào Trả lời (dấu mũi tên) cho đoạn văn, không tạo bình luận mới ở ảnh nhé. Cảm ơn các bạn!

Chương 27

Severus cố gắng nuốt cục nghẹn dày nằm ở giữa cổ họng nhưng vô ích, không nuốt xuống được. Ông cảm thấy bị phơi bày tất cả một cách thô sơ nhất, những gì dễ bị tổn thương nhất trong con người ông đều bị lộ ra ngoài. Ông cảm thấy vừa bị thách thức vừa được trân trọng. Vừa được hoàn toàn thấu hiểu và được suy nghĩ quan tâm. Vừa được đánh giá cao hơn giá trị thật của bản thân ông, vừa được yêu thương vượt qua mọi logic và mọi lý trí. Lần đầu tiên trong ký ức của ông, ông được yêu theo nghĩa chân thật nhất của từ này.

"Ta – Đúng. Ta tin rằng ta có thể làm bản thân mình cân nhắc tất cả những điều đó, Harry." ông thì thầm đáp lại với một nụ cười nhỏ nở ra trên môi, khi người Gryffindor thốt ra một tiếng thở phào hoàn toàn nhẹ nhõm.

"Cảm ơn Merlin vì điều đó, hoàng tử của tôi. Ông đã khiến tôi lo lắng như cách một con gia tinh sẽ phản ứng trước cảnh tượng không được chào đón của một núi quần áo sạch. Tôi không biết về sau liệu tôi có sống sót sau cuộc trò chuyện như thế này với ông nữa không, Severus, vì vậy ... Nếu ông thực sự tin rằng chúng ta không thể làm được, làm ơn, hãy cho tôi lòng thương xót để bỏ đi ngay bây giờ. Tôi nghĩ rằng chúng ta đã đi đủ xa trong giai đoạn tán tỉnh này để ông ít nhất đã có một số loại ý nghĩ về bản chất của tình cảm trong tương lai của ông đối với tôi. Ông có thấy bản thân mình sẽ thích tôi không, tình yêu của tôi? Ông có thể hình dung ra chúng ta trên cùng một chiếc giường, trong cùng một phòng tắm? Mỉm cười với nhau trong một căn phòng đông đúc hoặc chăm sóc lẫn nhau khi bị ốm với sự quan tâm lo lắng?"

Những hình ảnh mà những dòng chữ đó vẽ ra hiện lên trong nơi sâu thẳm nhất của tâm trí Severus, những hình ảnh vừa đáng sợ vừa đáng quý. Ông có thể hình dung chúng rõ ràng đến mức cảm thấy chúng là định mệnh của họ nhiều hơn câu hỏi. Là lời tiên tri nhiều hơn là giấc mơ. Nhiều khả năng có thể xảy ra hơn bất kỳ tương lai nào mà ông từng dám thử tưởng tượng cho chính mình. Những ngón tay nhợt nhạt của ông giơ lên ​​thật chậm rãi, trên thực tế tự cư xử như thể chúng có suy nghĩ của riêng mình, những suy nghĩ riêng hướng dẫn chúng chính xác vào trong mớ tóc đen rối bời của Harry.[Snarry - HPSS] Thảm họa tán tỉnh - Chương 27Harry thở ra trên đôi môi đang đè lên môi cậu với niềm vui chân thành và mở cái miệng run rẩy trước sự tấn công mang lời đề nghị ​​của chàng hoàng tử. Trong giây tiếp theo, một đầu lưỡi ngập ngừng chạy dọc theo đường vành ẩm ướt của môi dưới và hương vị quen thuộc của Severus bùng nổ trong miệng cậu. Một tiếng rêи ɾỉ thoát ra khỏi từ một trong hai người, nhưng Harry không thấy phiền vì âm thanh nhẹ nhàng, không có ý định muốn tìm xem ai trong số họ thực sự đã tạo ra nó. Cậu chỉ có thể cảm thấy niềm vui khi được người đàn ông này hôn cậu với sự thiếu kỹ xảo giống như những gì ông đã từng thể hiện với cậu trước đây.

Sự đυ.ng chạm của Severus có một sự ngập ngừng không thể nhầm lẫn của một thanh niên chưa bao giờ được trao cơ hội học cách hôn đúng cách, nhưng sự thiếu kinh nghiệm của người Slytherin chắc chắn đã được bổ sung hoàn hảo bởi sự nhiệt tình tuyệt đối, và các giác quan của Harry bị cảm giác phấn khích hoàn toàn và vô cùng phù hợp chiếm lĩnh, cảm giác ấy quét qua toàn bộ cơ thể cậu, từ đỉnh đầu tóc đen cho đến đầu ngón chân cong lại, ngay khi lưỡi của Severus quyết định lao xuống cuối cùng và quấn lấy lưỡi của cậu.

Sự thiếu không khí cuối cùng buộc họ phải tách xa nhau và cuối cùng họ nhìn vào mắt nhau với một cảm giác kỳ diệu sững sờ. Môi của Severus trông đỏ và sưng lên, lần đầu tiên trong trí nhớ của Harry, đôi môi ấy đang mỉm cười với vẻ hài lòng không thể kiềm chế, đi cùng với hình ảnh đôi mắt mềm mại mà tình yêu của cậu đang có trong khoảnh khắc này, đã khắc sâu trong trái tim đang đập điên cuồng của cậu, như thể trái tim cậu đã bị ngọn lửa đóng dấu. Những đầu ngón tay dài, luôn nhuộm trong ma dược, vẫn tiếp tục xoa qua những lọn tóc ngắn lộn xộn của cậu khiến cậu không dám cử động dù chỉ một chút, vì sợ phá vỡ bất cứ thứ bùa mê nào đã cho phép hoàng tử quý giá của cậu tìm thấy dũng khí được chúc phúc để chạm vào cậu theo cách này.
"Tôi yêu ông, Severus Snape. Tôi yêu ông bằng cả trái tim mình." cậu thì thầm lặng lẽ vào sự im lặng mãn nguyện đã nở rộ giữa họ sau nụ hôn đầu tiên lúc tỉnh thức không có chất rượu, và cậu cảm thấy như thể chính Merlin đã ban cho cậu tất cả phép thuật của những Nhà sáng lập, khi hoàng tử yêu quý của cậu chấp nhận tuyên bố của cậu với một nụ cười dịu dàng, và ông tiến tới thì thầm nhẹ vào tai cậu:

"Chúng ta nên đến thăm bà Rosmerta vào buổi hẹn hò tiếp theo, Harry. Ta tin rằng đã đến lúc đưa mối quan hệ này của chúng ta ra khỏi thế giới bóng tối và phơi bày nó dưới ánh sáng đầy đủ của buổi ban ngày. Chúng ta nên mang bí mật nhỏ của mình ra khỏi cái túi buộc chặt của nó. Chúng ta nên thả nó tự do và cho phép nó trở thành một thực tế mà không ai có thể phủ nhận. Chúng ta nên để mối quan hệ sơ sinh này đứng trên hai chân của nó và nhìn nó bước đi mà không cần trợ giúp. Hãy để nó phát triển đủ tự tin để tự do lang thang ra ngoài trời, nơi nó thuộc về."
Hết chương 27

[Snarry - HPSS] Thảm họa tán tỉnh - Chương 27