[Snarry - HPSS] Thảm họa tán tỉnh

Chương 28

* Nếu có nhận xét gì với đoạn văn trong ảnh, các bạn vui lòng ấn vào Trả lời (dấu mũi tên) cho đoạn văn, không tạo bình luận mới ở ảnh nhé. Cảm ơn các bạn!

Chương 28

Severus nhìn về phía hành lang đầy bóng tối dẫn đến phòng trọ của quán Ba Cây Chổi, nơi Harry dường như không hiểu sao mà đã bị lạc, và tự hỏi liệu ông có nên đứng dậy và đi 'giải cứu' người đồng hành của mình khỏi bất cứ vấn đề nào đã khiến cậu ta bị kẹt lại trong đó suốt thời gian qua không, khi những lời giải thích hợp lý nhất cho sự chậm trễ khá thô lỗ này lại nghe có vẻ hợp lý đến mức khó tin.

Khoảng nửa giờ trước, người Gryffindor đã lấy cớ đi 'tưới vườn cây thảo dược' và cậu ta càng tốn nhiều thời gian để quay lại, thì Severus lại càng khó kiềm được sự nghi ngờ khủng khϊếp rằng cậu ta vừa bỏ rơi ông, một mình ông, mặc kệ ông đối mặt với tất cả khách hàng của quán rượu này.

Ông nhận thức được sự yên tĩnh không tự nhiên có vẻ như đã che phủ lên bầu không khí ồn ào thường thấy của quán Ba Cây Chổi, kể từ thời điểm họ bước vào đây cùng nhau, nhưng ông đã cố gắng phớt lờ nó hết mức có thể. Ông đương nhiên chú ý thấy những khuôn mặt ngày càng bối rối mà ông đang thu được trong mỗi giây trôi qua, khi ông vẫn lưu lại ngồi một mình trên chiếc bàn cứ như đang được chiếu sáng làm trung tâm của quán, khi ông cố chấp ép bản thân uống từng ngụm nhỏ từ chiếc ly luôn được làm lạnh của mình, để bày tỏ sự tự tin không bị họ làm ảnh hưởng, dù ông thực sự không cảm thấy như vậy chút nào.

Tâm trí ông tự biết, không chút nghi ngờ gì, rằng việc ông đến đây sẽ không gây ra nhiều sự chú ý không mong muốn như vậy, nếu ông không bước vào với Cậu bé Vẫn sống. Ông đã từng là một trong những khách quen của Rosmerta và tự đánh giá mình quen thuộc với hầu hết những người đang chăm chú nghiên cứu ông bây giờ.[Snarry - HPSS] Thảm họa tán tỉnh - Chương 28Ông sẵn sàng đánh cược rằng bà ấy đã thành công xoay xở để bày tỏ với người đồng hành của ông về mong muốn được nói chuyện riêng với ông, và bây giờ khi ông đã ngồi một mình trong hơn nửa tiếng, ông bắt đầu tự hỏi có chuyện quái quỷ gì với cả Harry và Rosmerta vậy. Ông chắc chắn có thể hiểu được sự sẵn sàng của người Gryffindor để cho bà chủ của họ sự riêng tư mà bà ấy dường như đã mong muốn, nhưng Severus không thể tưởng tượng tại sao người Tầm thủ lại cho phép bà ấy chậm trễ nhiều như vậy, sau một thời gian quá lâu bà ấy không tiếp cận cái bàn này.

Ông chỉ vừa mới xác định quyết định đứng dậy để đi tìm người bạn đồng hành cứng đầu của mình thì từ khóe mắt của mình, lại phát hiện ra Rosmerta cuối cùng đã tiến đến. Bà ấy đang đi thẳng về phía ông, khiến mọi ánh mắt đều đổ về hướng của ông và ông không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đứng thẳng và dựa lưng vào tựa lưng của chiếc ghế gỗ khó chịu của quán rượu, bày tỏ một thái độ mà ông hy vọng trông vừa tự tin vừa mang sự chào đón mơ hồ.

Bà ấy thoáng cho ông một nụ cười nhỏ, môi cong lên, ngay lập tức làm ông hiểu rằng bà ấy đã nhìn xuyên qua sự làm ra vẻ dũng cảm của ông, và ông thở dài với sự cam chịu mệt mỏi. Rosmerta luôn có thể đọc ông như cuốn sách, cho dù ông đã cố gắng rất nhiều để không bao giờ bị đọc được như thế. Ngay từ lần đầu gặp ông, bà ấy đã thích ông mà không cần lý do, đã đi xa đến mức luôn che chở ông khỏi sự bắt nạt hung ác của những tên trong Hội Đạo tặc, bất cứ khi nào họ công khai nhắm mục tiêu vào ông tại quán rượu của bà hoặc trong ngôi làng này.

Bà ấy cũng là một trong số rất ít người ở vị trí chứng kiến ​​rất nhiều giao dịch hai mặt của ông với cả Tử thần Thực tử và các thành viên của Hội, nhưng bà ấy sẽ không bao giờ phản bội những cuộc gặp bí mật của ông với phía bên kia, với bất cứ phe nào trong hai nhóm đó.

Ông thật sự tin rằng bà ấy đã rút ra kết luận của riêng mình về bản chất thực sự của lòng trung thành của ông trong cả hai cuộc chiến từ rất sớm, và cho dù bà ấy đã thấy ông làm hoặc nghe ông tuyên bố lớn tiếng bất kỳ điều gì trong quán rượu của bà, thì bà đã đặt đủ niềm tin vào ông, cho ông lợi ích của sự nghi ngờ, cho phép các hành động của ông vẫn được duy trì trong suốt những năm tháng đen tối và đầy bạo lực đó.

Bây giờ khi ông hoàn toàn nhận thức được sự thật rằng sự im lặng kiên định của bà ấy có lẽ đã cứu rỗi cái vỏ bọc khốn khổ của ông trong hơn hai mươi lần, và mặc dù không ai trong họ sẽ bận tâm nói thẳng về vấn đề một cách cởi mở, thì ông vẫn luôn nghi ngờ rằng người chủ quán rượu không có con cái này nghĩ về ông với sự yêu mến của một người mẹ – không biết về mặt tình cảm thì có gần gũi đến mức thế không – với con trai mình.
Bà ấy là người duy nhất trong những người quen ông vẫn giữ thái độ trung lập với vai trò không-quá–bí-mật của ông đối với cái chết của Albus, trong cái năm khủng khϊếp mà ông bị buộc phải đóng vai trò Hiệu trưởng trường Hogwarts, đã đi xa đến mức làm hành động như ngẫu nhiên nhẹ nhàng siết chặt vai ông, và cuối cùng nó đã trở thành tiếp xúc an ủi duy nhất mà ông đã nhận được vào thời điểm ông thấy mình bị bỏ rơi hoàn toàn bởi những người bạn và đồng minh suốt cả đời mình. Những năm tháng ông bị những mưu đồ tàn nhẫn của Albus ép buộc, để ôm lấy sự nịnh hót khủng khϊếp được tự do dâng lên từ những kẻ địch đáng kinh tởm của ông.

"Severus ... Thật tốt khi cậu đã trở lại, cậu bé ạ. Ta bắt đầu nghĩ rằng cậu đã quên tất cả về chúng ta rồi." Giọng nói vui vẻ của Rosmerta chào đón ông với niềm vui thực sự ngay khi bà ấy đến gần bàn của ông, khiến ông thoát khỏi những suy nghĩ khó chịu của mình. Ông thừa nhận lời nói của bà với một nụ cười nhỏ lịch sự, và giật mình khi bà ngang nhiên phớt lờ sự chào đón lạnh lùng của ông và tiến tới đặt một nụ hôn nhẹ nhàng đầy tình mẫu tử lên gò má ửng đỏ của ông.
"Đừng làm thế!" ông nói, hoàn toàn bối rối, chọc cười bà đến mức bà vỗ nhẹ vào vai ông.

"Đừng nhìn ta như vậy, cậu bé. Ta đã nhớ cậu quá nhiều để bận tâm đến thái độ lịch sự mệt mỏi của cậu. Cậu đã rời nước Anh mà không nói lời tạm biệt với một số lượng lớn người quen, và bây giờ khi cậu cuối cùng đã trở lại, cậu lại hiếm khi lưu ý đến thăm chỗ này. Cậu không thể trách ta vì đã muốn nắm lấy cơ hội của mình khi cơ hội ấy xuất hiện, khi cậu chịu đến đây, phải không?"

"Tôi thường xuyên đến đây. Tôi thường mang hoa đến mộ Albus." ông đáp trả một cách cứng rắn, không muốn thô lỗ đến mức phớt lờ sự trách móc thân thiện của bà, nhưng cũng không thực sự có thoải mái để bà tiếp tục đối đãi với ông như với một thiếu niên hư hỏng.
Ông không có gì để che giấu, nhưng ông cũng không nợ bất cứ ai ở đây sự tôn trọng đặc biệt của ông. Cuối cùng ông đã bỏ lại cuộc sống trước đây của mình ra sau lưng. Ông đã xoay sở được để từ bỏ hầu hết những nỗi thất vọng cũ và những người luôn làm ông tức giận, đã cho phép bản thân mình trở nên mạnh mẽ hơn sau sự hủy hoại về tình cảm mà họ từng gây ra cho ông. Ông đã chiến đấu trong một trận chiến gian khổ, lâu dài với chính mình để vượt qua những vết thương mà cảm giác bị phản bội đã tạo nên trong ông, đã vượt qua những vết thương đã làm tan nát trái tim ông với nỗi thất vọng gần như không thể nguôi ngoai trong năm cuối cùng của cuộc chiến, và bây giờ ông hoàn toàn không có ý định cho phép bất cứ ai lại kéo ông xuống bóng tối và con đường đau khổ đó nữa.
"Albus đã chết, Severus. Cậu có thể nói chuyện với ông ta từ chiếc ghế bên lò sưởi và linh hồn ông ta vẫn sẽ nghe thấy cậu. Ông ta không phải là người duy nhất lưu ý đến những chuyến thăm ngắn ngủi và thường không thể đoán trước của cậu vào khu đất của trường Hogwarts.

"Minerva nói với ta rằng cậu vẫn chưa đặt chân vào lâu đài. Cậu cũng không đến thăm cô ấy. Cậu không đến thăm ta, Fillius, hay thậm chí cả Poppy. Ta không thể tin được khi cậu thậm chí còn không đến dự buổi lễ củng cố kết giới phòng thủ của lâu đài. Sự tham gia của cậu sẽ làm cho ma thuật mạnh hơn, vì vai trò của cậu như một cựu Hiệu trưởng của trường đã trói buộc sức mạnh của cậu với mảnh đất này theo cách mà không ai ngoại trừ Minerva đã trải nghiệm qua. Cậu đã trốn tránh tất cả chúng ta một cách đau đớn nhất, cậu bé ạ."
Việc nhắc đến những đồng nghiệp cũ mang lại cảm giác tội lỗi khó chịu cho l*иg ngực ngày càng thắt chặt của ông. Ông biết rằng ông đã không phản ứng tốt với việc họ đã dễ dàng bị thuyết phục như thế nào về sự phản bội của ông. Sự thiếu tin tưởng của họ đối với ông, đặc biệt là Minerva, đã cắt vào ông rất sâu. Nhát đâm chém quá sâu để ông có thể điềm tĩnh với nó và bước tiếp.

Minnie đã tóm được ông trong khi ông bị mắc kẹt ở Thánh Mungo và đã cố ép ông nghe những lời xin lỗi đẫm nước mắt của bà vào thời điểm mà ông đang quá cay đắng để có thể nhẫn nại cho bà. Ông nhớ mình đã đi xa đến mức nói với bà rằng ông đã tha thứ cho sự thiếu niềm tin của bà, chỉ để thành công thoát khỏi bà. Nhưng sự thật là lòng tin của ông vào tình cảm của bà dành cho ông đã bị tổn hại quá nhiều, đến mức việc quay trở lại tình bạn trước đây của họ là điều không thể thực hiện được.
Có thể nói tương tự như vậy với những đồng nghiệp còn lại của ông, và bản thân tòa lâu đài cũng lưu giữ rất nhiều ký ức kinh hoàng đối với ông đến nỗi ông đã từ chối quay lại với nó hết lần này đến lần khác. Ông đã từ chức Hiệu trưởng của mình ngay khi ông đủ sức khỏe để chịu được nghi lễ ma thuật, để làm tan biến mối liên kết của ông với trường học.

Sau đó, ông tiếp tục từ chối cả cơ hội dạy môn Độc dược và Phòng chống nghệ thuật hắc ám, từ chối tiếp tục gắn bó với trường với tư cách là người đứng đầu Nhà Slytherin, người sống ở nhà Slytherin, giáo sư của Hogwarts, đồng thời từ chối đề nghị trở thành cấp phó của Minerva.

Ông đã đi xa đến mức quyên góp hầu hết đồ đạc của mình cho trường, chỉ để tránh phải đặt chân đến nơi này để thu thập bất cứ thứ gì Draco đã không thể mang đi, khi ông cử cậu bé đi đóng gói đồ đạc còn ông ngay sau đó đã lập tức rời khỏi mảnh đất này, dù sau đó cũng không thể tìm thấy sự thoải mái ở bất cứ chỗ nào khác nữa. Ông không thể đối phó với ý nghĩ rằng ông đã quyết định từ bỏ nơi duy nhất mà ông gọi là nhà trong gần suốt hai mươi năm trời, và cuối cùng kết thúc của ông là đã không còn nơi nào an toàn để trốn chạy.
"Tôi đã bỏ lại cuộc sống này khi chiến tranh kết thúc, Rosmerta. Một số thứ đã quá mục nát để tồn tại cho dù có trải qua những chắp vá đau đớn thế nào, và tôi đã học một cách khó khăn để không làm vấy bẩn những kỷ niệm đẹp bằng sự cay đắng của những ký ức khó chịu hơn về nó. Không có cách nào để tôn vinh những tình bạn trong quá khứ khi nó đã đổ vỡ, dù không phải là lỗi của bất cứ ai."

Bà ấy như tan nát khi những lời ông nói chìm vào tâm thức của bà ấy như những chiếc phi tiêu tẩm chất độc. Khi đứng đó, ở bà ấy có một sự mong manh đến đau lòng, bà nhìn ông qua đôi mắt đầy hối hận trong khi bộ ngực đầy đặn của bà phập phồng với vẻ đau khổ rõ ràng, và các lọn tóc nâu sóng dao động xung quanh khuôn mặt bà khi bà lắc đầu từ trái sang phải trong nỗi thất vọng tan vỡ.
"Cậu đã luôn quá khắc nghiệt với những người đã sai lầm với cậu. Ta hiểu lúc đó chắc chắn cậu đã cảm thấy bị phản bội như thế nào. Ta thực sự hiểu, nhưng – cậu đã rất cố gắng để khiến chúng ta ghét cậu, Severus. Cậu đã muốn chúng ta tin vào lời nói dối mà cậu đã nói với chúng ta. Cậu đã biểu hiện quá tốt vai diễn mà cậu đã chọn."

"Tôi đã không chọn vai diễn của mình, Rosmerta. Đó là công việc của Albus."

Hết chương 28

[Snarry - HPSS] Thảm họa tán tỉnh - Chương 28