[Snarry - HPSS] Thảm họa tán tỉnh

Chương 29

* Nếu có nhận xét gì với đoạn văn trong ảnh, các bạn vui lòng ấn vào Trả lời (dấu mũi tên) cho đoạn văn, không tạo bình luận mới ở ảnh nhé. Cảm ơn các bạn!

Chương 29

"Tôi đã không chọn vai diễn của mình, Rosmerta. Đó là công việc của Albus."

Khuôn mặt của bà tái đi khi nghe câu trả lời của ông và bà không thể ngăn vài tiếng thở thoát ra khỏi đôi môi đỏ tươi của mình. Hai tay bà đan vào nhau trên chiếc tạp dề màu trắng tinh khôi mà bà đang mặc, đôi mắt bà trầm ngâm ngắm nhìn ông trong một thời gian rất dài.

"Cậu thực sự tưởng tượng rằng bây giờ chúng ta không biết điều đó ư? Nếu chúng ta có thể tha thứ cho cậu – người đã chưa từng tin tưởng chúng ta, vậy tại sao cậu không thể cho chúng ta điều tốt đẹp tương tự?"

Severus hạ thấp ánh mắt của mình xuống bàn, không thể cũng như không muốn ngồi đây để nhìn thẳng vào đôi mắt đã có tuổi của bà trong khi bà nhắc đi nhắc lại quá khứ đầy đau đớn của họ.

"Làm ơn đừng nói về chiến tranh. Tôi đang cố gắng bỏ lại tất cả những thứ đó, ở nơi nó thuộc về. Tôi đang cố gắng sống sót vượt qua quá khứ và tất cả những tổn thương liên quan đến nó theo cách tốt nhất có thể, Rosmerta. Tôi không muốn bị mắc kẹt trong một vòng lặp không bao giờ kết thúc của những lời buộc tội cay đắng sẽ không bao giờ có sức mạnh xoa dịu nỗi bi thương của bất kỳ ai."

"Và đây là cách cậu đang cố gắng làm điều đó? Cậu có thực sự tin rằng việc bỏ chạy đến châu Âu và khép mình lại với tất cả những người có thể đã chào đón cơ hội xin lỗi cậu và bắt tay vào xây dựng lại những cây cầu đã từng kết nối giữa cậu với những người khác, sẽ mang lại cho cậu sự chữa lành thích hợp?"

"Cho đến nay cách ấy đã có tác dụng với tôi, thưa bà. Tôi không có ý định cho phép bà làm tôi cảm thấy tội lỗi, vùi tôi trong sự hối tiếc vì quyết định bỏ đi của mình. Tôi không có nghĩa vụ phải cung cấp cho bất kỳ ai cơ hội để chuộc lại lỗi lầm của chính họ."[Snarry - HPSS] Thảm họa tán tỉnh - Chương 29Severus nuốt nước bọt một cách khó chịu và cố nở một nụ cười mang tính phản đối. Đôi mắt ông nhìn thẳng vào mắt bà khi ông đưa cho bà sự thật bằng một giọng điệu đi kèm với sự phòng thủ cứng nhắc:

"Tôi cũng biết điều đó."

Trông bà ấy giật mình đến mức ông không thể bỏ qua nút thắt vặn xoắn của nỗi sợ hãi đang cố gắng lắng đọng trong ruột gan ông, khi đôi mắt bà ấy mở to vì sự kinh ngạc không thể tin được.

"Cậu đang cố nói với tôi rằng Harry Potter và cậu đang ở bên nhau? Nhưng đó là sự điên rồ, Severus! Cậu ta đủ trẻ để trở thành con trai của cậu. Cậu ta từng là học trò của cậu. Cậu ta là..."

"Không còn là một học sinh nữa, mà là một người đàn ông đã thấy tôi hấp dẫn. Một người đàn ông đã đủ can đảm để ngỏ lời đề nghị hẹn hò với tôi, thưa bà."

"Nhưng các cậu đã căm ghét nhau trong suốt nhiều năm."

"Bây giờ chúng tôi đã có những điểm chung để yêu nhau. Chúng tôi đã trở nên gần gũi hơn với nhau." ông lặng lẽ chỉ ra để đáp lại, xoay người một cách khó chịu trên chiếc ghế gỗ đơn giản của mình và tự hỏi có lý do gì trên đời làm tên nhóc chết tiệt đó không đến giải cứu ông. Cậu ta không thể thấy rằng sự gián đoạn đúng lúc của cuộc trò chuyện không thoải mái này chắc chắn sẽ là điều ông hoan nghênh nhất sao?

Rosmerta tiếp tục đọc ra những suy nghĩ của ông, bà tiếp thu và chọn lọc những suy nghĩ ấy một cách dễ dàng giống như những gì bà ấy luôn thể hiện bất cứ khi nào có liên quan đến ông.

"Cậu không cần phải cố gắng triệu hồi cậu ta với một cái nhìn cầu xin như vậy đâu, Severus. Cậu ta sẽ có mặt ở đây trong tích tắc nếu cậu ta nghĩ rằng ta đang khiến cậu khó chịu vì nỗi thù hận nào đó. Cậu ta đã canh chừng chúng ta như một con diều hâu kể từ khi bước ra khỏi nhà vệ sinh. Đứa trẻ ấy không biết cách để yêu đương nhẹ nhàng. Không một đứa trẻ cô độc nào có thể làm được điều đó, và cậu ta còn nổi tiếng hơn, bướng bỉnh hơn và mạnh mẽ hơn gần như tất cả mọi người. Cậu ta sẽ gần như là hấp dẫn không thể cưỡng lại được nếu cậu ta đã xác định mục tiêu và quyết tâm để được chấp nhận."
Severus cau mày trước lời cảnh báo yên lặng mà bà ấy không bận tâm che dấu theo bất kỳ cách nào. Ông kéo ánh mắt lơ đễnh của mình ra khỏi các biểu cảm chăm chú của Harry, và tập trung ánh mắt sang bên cạnh, để đôi mắt đen của ông chạm vào nét mặt đầy suy nghĩ hiện rõ trên khuôn mặt xinh đẹp của bà. Ông căng thẳng với sự lo lắng rõ ràng đang biểu hiện trong ánh mắt đầy cảm xúc của bà, và hoàn toàn bực bội với câu hỏi có sắc thái tế nhị mà bà ấy không thể nói ra, nhưng vẫn cố gắng truyền đạt ý của nó.

"Có phải bà đang ám chỉ rằng cậu ta đang ... ép buộc ... tôi đến đây với cậu ta không? Cậu ta không phải là Voldemort, Rosmerta."

"Cậu ta cũng không phải là Albus Dumbledore. Cậu ta sẽ không yêu cậu như một người dẫn đường hay một người anh em. Cậu ta sẽ không để cậu rời xa, Severus. Harry Potter là loại đàn ông sẽ có tất cả hoặc không có gì. Cậu ta vẫn giữ quan hệ với những người bạn từ thuở nhỏ và quan tâm đến họ vô cùng. Cậu ta sẽ là một người yêu rất mãnh liệt: đầy bảo vệ, trung thành và chung thủy đến tận cùng thời gian. Cậu ta sẽ đầy đam mê và luôn dâng hiến vượt qua mọi logic thông thường. Cậu ta chính xác là những gì cậu cần, cậu bé ạ, nhưng cậu ta sẽ không đến với cuộc sống của bất kỳ ai mà không có cái giá nào phải trả. Cậu ta quá nổi tiếng để có thể yên ổn dễ dàng như thế."
"Sự nổi tiếng của cậu ta không phải lỗi của cậu ta. Thật không công bằng nếu xa lánh cậu ta vì điều đó."

"Nhưng cậu đã nói với ta rằng cậu muốn tìm ra cách để sống trong hòa bình, quên đi chiến tranh, bỏ lại những tổn thương mà nó đã mang lại cho cậu và vứt quá khứ lại sau lưng. Làm thế nào cậu có thể đạt được điều đó khi ở bên cạnh Harry Potter? Chính bản thân cậu ta đã là Chúa Cứu Thế rồi, Severus. Cậu ta sẽ không thể thoát khỏi việc cậu ta là ai và cậu ta đã đạt được những gì. Cậu sẽ tự kết án chính mình khi dành cả đời để dán vào biểu tượng lớn nhất của cuộc chiến tranh đó, nếu cậu tiếp nhận cậu ta."

"Nếu không tiếp nhận cậu ta, thì tôi chắc chắn sẽ tự kết án mình với sự cô đơn. Cậu ta mang lại cho tôi sự bình yên. Cậu ta hiểu tôi khi chưa từng có ai hiểu được. Cậu ta khiến tôi mỉm cười bất cứ khi nào cậu ta ở bên và đó là điều mà vào lúc này tôi không sẵn sàng để từ bỏ."
"Vậy cậu có yêu cậu ta không? Bởi vì cậu ta đã yêu nhiều như vậy. Ta có thể thấy điều đó rất rõ ràng, và ta đánh cược rằng sẽ không mất bao lâu để có người gọi cho Rita Skeeter và nói với bà ta chính xác điều đó."

"Tôi tin rằng tôi có thể yêu cậu ta nếu tôi cho mình cơ hội để thử."

Hết chương 29

[Snarry - HPSS] Thảm họa tán tỉnh - Chương 29