[Snarry - HPSS] Thảm họa tán tỉnh

Chương 33

* Nếu có nhận xét gì với đoạn văn trong ảnh, các bạn vui lòng ấn vào Trả lời (dấu mũi tên) cho đoạn văn, không tạo bình luận mới ở ảnh nhé. Cảm ơn các bạn!

Chương 33

"A!" Severus đang quá bối rối đến mức trở nên tê liệt vì kinh ngạc, Harry đoán sự bối rối này thực sự chỉ tồn tại trong một giây ngắn ngủi, và cậu không dám lãng phí thêm thời gian vào những cuộc tranh luận ngu ngốc nữa. Cậu bước về phía trước một lần nữa, kiên quyết kéo hoàng tử của mình lại gần, cho đến khi không còn một chút khoảng cách nào giữa đầu đôi giày thể thao thoải mái của cậu với đôi ủng sáng bóng của Severus. Sau đó, cậu kéo người đàn ông lại gần hơn, lướt nhẹ lòng bàn tay đang mở ra của cậu di chuyển dọc theo đường sống lưng của người Slytherin, để ép chặt cơ thể mảnh mai đó vào ngực mình, cho đến khi người đàn ông không còn lựa chọn nào khác ngoài thở dài đầu hàng kiệt sức, và cho phép cổ ông ấy cúi xuống đủ thấp, để ông ấy tựa vầng trán nhợt nhạt của mình vào bờ vai đang chờ đợi của Harry.

Họ vẫn như vậy dường như là mãi mãi, trước khi Severus có can đảm nói ra suy nghĩ của mình:

"Ta không biết cậu tìm đâu ra sự kiên nhẫn để đối phó với tất cả những điều vô nghĩa của ta, Potter. Nếu là ta thì ta đã từ bỏ ngay sau đêm đầu tiên của chúng ta và đi ra ngoài để tìm kiếm một người yêu ít rắc rối hơn."[Snarry - HPSS] Thảm họa tán tỉnh - Chương 33"Ông thực sự muốn tôi buông ông ra hay ông phản đối cái ôm của chúng ta vì lo sợ rằng có người sẽ bắt gặp chúng ta? Tôi biết giữa Hogsmeade thực sự là một nơi quá công khai để cho bất cứ ai âu yếm nhau, nhưng hiện giờ không có ai khác ở đây cả, Severus, và lúc này ông cần một chút an ủi. Nó không giống như thể chúng ta đang ân ái trên những viên đá lót đường hay thứ gì đó tương tự thế."

Một tiếng cười giật mình ngắn ngủi vụt qua môi vị Đại sư Ma dược.

"Ân ái trên những viên đá lót đường? Điều đó sẽ rất khó chịu, Potter."

"Đó là khi người ta cần Bùa Nệm, yêu dấu ạ. Nhưng không phải tôi muốn mọi người trố mắt nhìn chúng ta trong sự choáng váng kinh ngạc đâu, nếu ông cảm thấy cần phải giúp tôi thoát khỏi vài năm trong tình trạng chán nản tìиɧ ɖu͙© mãnh liệt nhất mà ông có thể tưởng tượng ra được.

"Lần tiếp theo chúng ta làʍ t̠ìиɦ sẽ giống như lần đầu tiên, chỉ sẽ tốt đẹp hơn thôi, vì sẽ không có một giọt rượu nào gần chúng ta cả. Tôi sẽ yêu ông suốt đêm trên một chiếc giường thích hợp, với ngọn lửa bùng cháy trên lò sưởi và ánh đèn đã tắt. Chúng ta sẽ có tất cả thời gian trên thế giới này để nhìn, chạm và cảm nhận nhau và tôi sẽ không đặt bất cứ một động chạm nào lên ông bị vấy bẩn trong nỗi sợ hãi rằng đó có thể là sự tiếp xúc cuối cùng mà tôi từng dành cho ông.

"Tình yêu thương đó không phải là một cảnh tượng sẽ dành cho đại chúng, Severus. Tình cảm của tôi dành cho ông là một điều rất riêng tư. Tôi không ngại ôm ông ở đây, trên đường phố, cho mọi người đều nhìn thấy, nhưng đặc ân được thực sự nhìn thấy cơ thể trần của ông và được phép chạm tự do vào nó là một kho báu mà tôi không sẵn lòng chia sẻ. Sự thân thiết đó sẽ gắn kết chúng ta lại với nhau, giúp chúng ta thuộc về nhau theo một cách quá riêng tư để bất kỳ ai bên ngoài vòng tròn hai người nhỏ bé của chúng ta có thể chứng kiến."

Severus thoáng mỉm cười, rõ ràng rất hài lòng với những lời đó. Cái đầu đen của ông ấy hơi quay sang trái, cho phép thân hình cao của ông ấy đứng thẳng với khuôn mặt của Harry theo cách mà ông ấy có thể nhìn thẳng trực tiếp vào đôi mắt xanh lục sáng rực của cậu. Ánh mắt của họ va chạm và hòa vào nhau trong một sự trầm lặng yên bình, mang đầy cảm giác thả lỏng và sẵn sàng bùng nổ vẻ đẹp chớm nở của niềm tin.
"Cậu thật sự rất dẻo miệng đấy, cậu Potter. Bất cứ khi nào cậu mở miệng giảng cho ta về những điều tốt đẹp của tình yêu, ta lại thấy tha thiết muốn tin rằng mình có thể đạt đến cùng mức độ của niềm đam mê cao độ như thế. Cậu có thể truyền cảm hứng cho các đội quân bảo vệ cậu để dốc kiệt tia sáng ma thuật cuối cùng của họ. Albus sẽ rất tự hào về cậu."

"Albus là một người già cả đầy tính thao túng, thân yêu. Tôi không nói như vậy để đạt được sự ưu ái của ông. Tôi chỉ nói to ra những quan điểm ​​của mình với hy vọng rằng chúng sẽ giúp ông hiểu rõ hơn những gì tôi muốn ở ông. Cuộc tán tỉnh này của chúng ta không phải là một trò chơi, Severus. Nó có ý nghĩa rất lớn đối với tôi. Đây là cơ hội để cuối cùng tôi có thể vươn tới tất cả những điều mà tôi luôn mơ ước có được."
"Cậu mơ được ta yêu. Cậu đã có một giấc mơ kỳ lạ. Một số người thậm chí có thể cho rằng nó giống như một cơn ác mộng hơn là một giấc mơ, Harry. Ta sợ rằng hy vọng của cậu cho tương lai có vẻ không sáng suốt cho lắm."

Harry khẽ khịt mũi trong sự tức cười, từ chối nhận ra những hàm ý tự chê bai bản thân đã được nhấn mạnh trong lời tuyên bố của hoàng tử. Họ đã trò chuyện với nhau đủ nhiều lần về vấn đề này rồi, và cậu đã quyết định ngừng cố gắng chiến đấu với trận chiến cụ thể này mỗi khi Severus nhắc đến nó. Dù sao thì chỉ có thời gian mới giải quyết được nỗi sợ hãi có thể hiểu được của người đàn ông này. Chỉ đơn thuần từ ngữ thì không đủ.

Cậu mỉm cười nhẹ nhàng thay vì trả lời, để tay rời khỏi vị trí thoải mái quanh hông Severus và từ từ di chuyển chúng lên trên dọc theo cánh tay khẳng khiu đó, cho đến khi cậu có thể đặt chúng lên gò má quá-dễ-thương của hoàng tử, tiếp tục nâng niu khuôn mặt tái nhợt đó như thể nó là một viên pha lê mỏng manh, mặc dù sự chạm vào của cậu thực sự đã khiến thân hình đó hoàn toàn đông cứng. Cậu khóa chặt nó vào vị trí trong khi cướp đi cơ hội để nó có thể quay đi và trốn tránh sự chân thành mà cậu có thể cảm thấy đang tỏa sáng trong sâu thẳm đôi mắt của mình, khi cậu thì thầm câu trả lời của mình trực tiếp vào đôi môi đã hé mở khẽ thở gấp vì giật mình ngạc nhiên.
"Yêu ông có thể không phải là điều khôn ngoan nhất mà tôi từng làm, nhưng ông chắc chắn xứng đáng với bất cứ rắc rối nào mà tình cảm của tôi dành cho ông đã mang lại cho tôi. Đừng bao giờ để bất kỳ ai khác nói với ông điều khác, Severus. Ông có hiểu tôi không?

"Hãy để mặc những người quan tâm đến những việc như vậy tranh luận xem liệu ông có xứng đáng với tôi, hay tôi có xứng đáng với ông, hoặc bất cứ điều gì nhảm nhí khác mà họ muốn suy ngẫm cho đến khi mặt họ tái xanh và cổ họng khô cạn. Tâm trí tôi đã quyết định sẵn và không ai được phép gây sự với quyết định này. Trái tim tôi là của tôi để tôi cai trị, đó là sự thật đơn giản và rõ ràng. Tôi là một Gryffindor can đảm mà, ông nhớ không? Sự khôn ngoan không phải là thứ mà chúng tôi luôn theo đuổi, đó đúng hơn là một mục tiêu của Ravenclaw. Chúng tôi, những con sư tử, luôn tìm kiếm vàng ròng, hỡi tình yêu của tôi, xin hãy hiểu cho điều ấy, và không có kho báu nào trên Trái đất quý giá hơn trái tim của ông, Severus Snape."
Trái tim của cậu đập lỡ một nhịp khi thay vì giật mình lùi lại trong sự rút lui đầy kích động, như cậu đang nửa chờ đợi người yêu của mình sẽ làm, thì người đàn ông lại dựa vào sự tiếp xúc của cậu một cách tinh tế, ấn những đường nét trên gò má của ông ấy chắc chắn hơn vào lòng bàn tay cậu. Để cậu nâng niu chúng trong một cử chỉ khiến ông ấy trông giống như một chú mèo con màu đen to cỡ lớn.

Đôi mắt đen thẳm nhắm lại trong im lặng biểu lộ sự đầu hàng tuyệt đẹp trong khi tình yêu của cậu vẫn rất tĩnh lặng, lặng lẽ cho cậu thấy loại tin tưởng mà trước đây ông ấy chắc chắn chưa từng trao cho bất kỳ ai. Một quả bóng lớn ấm áp của lòng biết ơn tuyệt đối lắng xuống trong lòng cậu và cậu kiễng chân lên để đặt một nụ hôn thành kính duy nhất lên trên vầng trán nhợt nhạt của Severus. Làn gió lạnh xô đẩy những lọn tóc dài, làm chúng ôm lấy khuôn mặt vô cùng đáng yêu giữa chúng, buộc những lọn tóc đen như mực ấy quấn quanh cổ tay, những đầu ngón tay và bờ vai rắn chắc của hoàng tử, như những sợi dây tơ lụa mỏng manh của thế giới lúc nửa đêm.
"Tôi yêu ông với tất cả những gì tôi có, Severus Snape." cậu thì thầm sự thật lớn nhất mà trái tim cậu từng biết, thì thầm gần như tàn nhẫn vào bầu không khí im lặng xung quanh, cho phép từng âm tiết mang cảm xúc say mê rơi xuống thân ảnh người Slytherin quý giá của cậu như một lời chúc phúc nhẹ nhàng. Mí mắt mỏng như giấy lại mở ra một lần nữa, và đôi mắt đen và đầy những cảm xúc thường xuyên bị tổn thương đó nhìn thẳng vào chính cậu với nhu cầu đói khát.

"Thật là mỉa mai khi chúng ta có vẻ đồng điệu về mối quan hệ này, Harry. Cậu vừa nói với ta rằng yêu ta có thể không phải là khôn ngoan, nhưng cậu vẫn nghĩ điều đó là xứng đáng, và ngu ngốc thay ta cảm thấy phải thú nhận rằng ta đã nói điều tương tự với Rosmerta cách đây không lâu.

"Cậu đã tuyên bố cậu yêu ta và ta đã tin tưởng cậu đủ để tin rằng cậu thực sự như vậy. Ta tin tưởng cậu, đủ để muốn mở trái tim của ta với cậu và xem điều đó sẽ dẫn ta đến đâu. Đó chắc chắn không phải là lựa chọn khôn ngoan nhất mà ta từng thực hiện, nhưng ta nghĩ nó xứng đáng. Ta nghĩ rằng cậu đáng để ta mạo hiểm, Harry Potter, và ta nhiệt thành hy vọng rằng một ngày nào đó cuối cùng ta có thể nhìn vào mắt cậu và ngay lập tức cảm thấy cần phải nói với cậu rằng ta yêu cậu."
Hết chương 33

[Snarry - HPSS] Thảm họa tán tỉnh - Chương 33