[Snarry - HPSS] Thảm họa tán tỉnh

Chương 37

* Nếu có nhận xét gì với đoạn văn trong ảnh, các bạn vui lòng ấn vào Trả lời (dấu mũi tên) cho đoạn văn, không tạo bình luận mới ở ảnh nhé. Cảm ơn các bạn!

Chương 37

Severus nhìn chằm chằm vào cây chổi trong tay Harry với vẻ bối rối khó hiểu của một người đàn ông đã không đến gần sự khó chịu đến mức này với một trong những cái bẫy chết chóc hấp dẫn ấy trong suốt một thời gian dài. Ánh sáng phấn khích trong mắt của người Gryffindor nói với ông rằng bất cứ điều gì mà người Tầm thủ đã âm mưu sẽ không phải là điều ông có thể cảm thấy đặc biệt hài lòng, vì vậy ông cau mày thận trọng và quyết định đưa ra quan điểm của mình trước:

"Ta không thích chổi, Potter."

Harry mỉm cười nhẹ nhàng và tự tin bước lại gần, mạnh dạn nghiêng người vào không gian riêng của ông để vén một lọn tóc đen dài của Severus ra khỏi vầng trán nhợt nhạt với sự dịu dàng không hề câu nệ:

"Tôi nghĩ rằng ông đã nghiêm túc khi nói với tôi rằng ông đủ tin tưởng vào tôi để đến bất cứ nơi nào mà tôi dẫn ông đi."

Severus cứng đờ như phản ứng theo bản năng đối với cả sự dịu dàng khi tiếp xúc và sự quở trách mềm mại mang tính dỗ dành của Harry. Cái cau mày của ông càng rõ hơn và ông nhìn vào thanh gỗ sáng lấp lánh được cầm một cách thản nhiên trong bàn tay đeo găng của người Tầm thủ với sự lo lắng ngày càng tăng.

"Cậu đang vặn vẹo lời nói của ta để phù hợp với mục đích của cậu, và ngay cả khi cậu không làm vậy, thì ta cũng không thể tưởng tượng làm thế nào mà lời khẳng định cụ thể đó của ta lại có thể khiến cậu tin rằng ta sẵn sàng ngồi trên cây gậy mỏng manh ấy với cậu."

"Bay là một phần quan trọng trong cuộc sống của tôi, Severus. Đây không chỉ là những gì tôi làm để kiếm tiền sinh hoạt. Nó cũng là cách giúp tôi giải tỏa căng thẳng. Bài học bay đầu tiên của tôi là một trong những kỷ niệm thời thơ ấu tuyệt vời nhất của tôi và tôi chưa tìm thấy hoạt động nào khác mang lại cho tôi cảm giác yên bình mà việc ngồi trên một cây gậy mỏng manh sẽ luôn mang lại cho tôi. Tôi đã muốn chia sẻ niềm vui được bay với ông trong suốt một thời gian dài. Việc ông đồng ý bay cùng tôi sẽ có ý nghĩa rất lớn đối với tôi, hoàng tử của tôi."

Severus tiếc nuối lắc đầu và lùi lại một bước, gỡ những ngón tay đầy cẩn thận vẫn còn đang chải lướt qua lọn tóc dài của mình. Ông không thể kìm được cảm giác tội lỗi đang bùng lên trong lòng khi nghe thấy tiếng thở dài thất vọng của Harry và cảm thấy buộc phải giải thích phản ứng tiêu cực của mình đối với điều mà lẽ ra phải là một nguyện vọng đủ hợp lý.[Snarry - HPSS] Thảm họa tán tỉnh - Chương 37"Có thể thực hiện một nhiệm vụ mà không trông giống như một kẻ ngu ngốc khi buộc phải làm nó không có nghĩa là ta thích nó, Harry. Ta thường bị khủng bố bởi cha của cậu và những người bạn của hắn ta khi đang bay trên cây chổi của trường hồi còn đi học. Ta chưa bao giờ lọt vào đội Quidditch của Slytherin khi còn là học sinh vì sự phá hoại tàn nhẫn của tên Đạo tặc ấy đối với công cụ bay của ta. Ta hoàn toàn không thể luyện tập một cách an toàn và cuối cùng đã hình thành nên một xu hướng bản năng là cảm thấy kinh hãi tột độ trước ý tưởng ngồi trên một cây chổi. Ta chỉ — ta không thể thư giãn đủ để tận hưởng trải nghiệm, vì vậy nó không có ích gì. Ta sẽ không bao giờ có thể cảm nhận được loại niềm vui quên đi hết thảy mà cậu đang cố gắng chia sẻ với ta."

Harry có vẻ như vừa bị đánh mạnh trước lời đề cập đến vai trò của cha cậu ta với việc ông không thích bay, và Severus thậm chí còn cảm thấy tội lỗi hơn nữa về sự thẳng thừng không cần thiết trong lời giải thích của mình. James Potter đã từng là một tên ngốc tuyệt đối, nhưng cũng thật tồi tệ khi chà xát sự thật đó vào mặt chính con trai hắn ta. Tuy nhiên, ông không thể tìm ra cách nào khác để có thể giải thích cho việc không thích bay phi lý của mình, mà không nhắc đến ảnh hưởng của nhóm Đạo tặc.

"Tôi xin lỗi vì cha tôi đã là một tên khốn với ông, thân yêu. Ông ấy chắc chắn cảm thấy bị đe dọa bởi kỹ năng bay của ông, nếu không ông ấy sẽ không nhắm vào chúng. Tôi không thể tin được rằng trò gian lận đầy thao túng của ông ấy sẽ cướp đi một trải nghiệm mà tôi đã mong chờ được tận hưởng từ quá lâu rồi. Tôi thậm chí còn không nhớ được về ông ta, ông biết không? Nhưng ông ta đã là một tên khốn kể từ khi tôi nhận ra ông ta không phải là vị thánh mà mọi người vẫn cố gắng miêu tả."
"Ta thực sự xin lỗi, Harry."

"Ông không phải là người cần phải cảm thấy có lỗi, Severus. Tôi mới là người có lỗi ở đây. Chúa ơi! Tôi không thể tin rằng tôi ích kỷ như thế nào. Tôi đã mơ ước được bay cùng với ông trong nhiều năm rồi và bây giờ tôi chỉ cảm thấy tồi tệ về điều đó. Tôi đã lập rất nhiều kế hoạch mà không thèm hỏi ý kiến ​​của ông, mong đợi ông thực hiện chúng chỉ vì tôi đã lập kế hoạch cho chúng. "

"Harry ..."

"Đó là sự thật. Tôi không thể tin rằng tôi dám xuất hiện ở đây, cầm cây chổi trong tay, bất chấp thực tế là tôi thậm chí chưa bao giờ hỏi ông rằng ông có muốn đi chơi trên cán chổi với tôi không, và ông đã không bao giờ đồng ý thứ gì liên quan đến chổi. Ginny sẽ xé nát đầu tôi nếu tôi đối xử với cô ấy như thế này và Hermione có lẽ sẽ không ngừng giảng cho tôi về tầm quan trọng của việc giao tiếp đúng mực. "
"Ôi trời, làm ơn đi! Nếu không vì nó ngu ngốc đến mức rất giải trí, thì ta sẽ muốn cậu tha cho ta về sự cường điệu của nhà Gryffindor." Severus khịt mũi, bất chấp sự khó chịu ngày càng tăng của ông với cơn giận dữ bất ngờ tự mắng chính mình của Harry. "Chắc chắn cậu có thể thấy rằng cậu đang làm một vấn đề tưởng chừng bình thường trở nên cực kỳ nghiêm trọng, Harry."

"Nhưng tôi làm như vậy mọi lúc mà, phải không? Nó không chỉ là về bay, Severus. Đó là tất cả mọi thứ. Ngay từ đầu, tôi đã bỏ qua tất cả những ám chỉ tinh tế mà ông đã gửi cho tôi về mức độ thoải mái của ông với điều này —với chúng ta. Ý tôi là, thôi nào, kể từ khi chúng ta đến Rosmerta, thì ông đã nhảy cẫng lên như một con mèo bị bỏng mỗi khi tôi đến gần ông. Nên càng không thể nào ông có phản ứng tích cực với một hoạt động thực tế đòi hỏi sự gần gũi về thể chất, phải không? Nhưng tôi vẫn tiếp tục thúc ép ông, cố gắng để ông chấp nhận kiểu gần gũi mà rõ ràng là ông chưa sẵn sàng."
Severus há hốc mồm kinh ngạc ngay khi não ông ghi nhận được câu nói vừa rồi của Harry. Mặt ông đỏ bừng và đôi mắt đen tròn xoe như viên bi được đánh bóng, khi nhìn chằm chằm không chớp vào biểu cảm ngập ngừng đang bắt đầu nở rộ trên những đường nét hấp dẫn đến đáng ghét của người đồng hành.

"Ôi! Tôi xin lỗi. Tôi không nên đề cập đến phần cuối cùng đó. Đó không phải là một lời phàn nàn, Severus. Tôi thề. Ông có mọi quyền trên thế giới này để cảm thấy không thoải mái với bản tính thích-tiếp-xúc của tôi. Tôi chỉ – tôi thực sự không biết chuyện quái gì đã xảy ra. Trước khi chúng ta đến Hogsmeade, ông dường như đã đủ thoải mái với những vuốt ve vô hại của tôi, và sau khi rời khỏi đó thì mọi thứ trở thành địa ngục. Nó không quá tệ. Ý tôi là đôi khi ông để tôi nắm tay ông, và — vâng. Nhưng chúng ta đã không thực sự hôn nhau kể từ khi đó và ... tôi chỉ ước ông để tôi đến gần hơn một chút. Sau cùng đây cũng là một việc trong quá trình tán tỉnh."
Severus cứng người từ đầu đến chân, bất chấp nỗ lực có ý thức để tránh bị đông cứng như thế.

"Ta thấy rất kỳ lạ khi cậu nghĩ rằng ta đang quá không thể tiếp cận được, hãy nhớ rằng sự tán tỉnh này của chúng ta đã bắt đầu ngay sau khi ta đã để cậu đè ta xuống giường. Ta tin rằng cậu đã đến gần ta hết mức cậu có thể đến được, Potter."

Harry nhăn mặt khi nghe lời nhận xét của ông và cười với mức độ hơi cuồng loạn.

"Và bây giờ ông đang giận tôi và giận cả cái miệng to bự của tôi. Ông chỉ quay trở lại với cách gọi "Potter" đáng sợ đó khi ông đang quá kích động đến mức ông thực sự quên rằng chúng ta đang cố gắng trở thành bạn trai của nhau."

"Bạn trai?" Severus sắc bén đặt câu hỏi, hoàn toàn bị ngạc nhiên trước danh từ ngọt ngào đến phát ốm đó.
"Ông muốn tôi gọi ông bằng gì khác nữa? Ông sẽ bắt đầu chạy xuyên qua những ngọn đồi ngay khi tôi đề cập đến từ 'người yêu', và chỉ có Godric mới biết ông sẽ làm gì nếu tôi dám đưa ra những khái niệm thậm chí sẽ còn làm ông căng thẳng hơn, ví dụ như về đính hôn, chồng hoặc bạn đời tương lai."

"Đính hôn?" Severus nghẹt thở vì đột nhiên dường như thiếu không khí. Đôi mắt ông lồi ra khỏi hốc mắt và tư thế cứng nhắc của ông cuối cùng sụp đổ thành một vẻ trầm mặc ngơ ngác. Hàm của ông trở nên chùng xuống cho đến khi nó mở ra một cách bất thường và ông chắc chắn rằng mình bây giờ trông giống như một bức tranh của sự ngu ngốc kinh khủng, khi ông chớp mắt vì kinh ngạc, nhìn thẳng vào ánh mắt màu xanh lục rất kiệt sức của Chàng trai-Vẫn-Sống-Để-Làm-Ông-Phát-Điên "Cậu muốn cưới ta? Cậu có bị điên không, Potter?"
"Điên?" Harry rít lên một từ mà chỉ một từ này dường như đã làm cạn kiệt lòng kiên nhẫn yêu thương dường như vô tận của cậu ta, và cậu ta khoanh đôi tay mạnh mẽ đến khó tin đó trước bộ ngực lực lưỡng của cậu ta, trông vô cùng tức giận. "Ý ông là cái quái gì khi nói đến từ 'điên'? Tất nhiên là tôi muốn cưới ông rồi, đồ ngốc! Đó không phải là điểm quan trọng cuối cùng của sự tán tỉnh sao?"

Hết chương 37

[Snarry - HPSS] Thảm họa tán tỉnh - Chương 37