[Snarry - HPSS] Thảm họa tán tỉnh

Chương 40

* Nếu có nhận xét gì với đoạn văn trong ảnh, các bạn vui lòng ấn vào Trả lời (dấu mũi tên) cho đoạn văn, không tạo bình luận mới ở ảnh nhé. Cảm ơn các bạn!

Chương 40

Người thủ lĩnh ngu ngốc của họ đã cố gắng tiến lên một bước và đã được dạy cho một bài học đầy đau khổ về mức độ nguy hiểm đối với sức khỏe của một người nếu thử gây rối với kết giới của một cựu-Tử thần Thực tử. Lá chắn mà ông đặt bên ngoài cửa hàng của mình vẫn đứng vững, bất chấp sự đảm bảo của Draco rằng nó đang bị tấn công, và Severus không thể kìm nén được nụ cười tự hài lòng khi ông chờ đợi với sự tự mãn thích thú khi phép thuật mà ông đã ếm lên đó – Bùa xua đuổi chuyên biệt mà gần đây ông đã thêm vào trong các kết giới của cửa hàng, giải phóng sức mạnh của nó khi nó đã được kích hoạt bởi sự hiện diện của một vị khách quá rõ ràng là sẵn sàng gây tổn hại cho ông.

Ngay khoảnh khắc kẻ tấn công ngu xuẩn cố gắng vượt qua giới hạn bên ngoài của khu vực kết giới, hắn đã bị tấn công bởi một đòn ma thuật khá hào nhoáng, khiến hắn bị Choáng ngay tại chỗ, để cho tất cả đồng đội của hắn đều nhìn thấy. Bất hạnh bất ngờ của thủ lĩnh của họ đã đưa đám đông đang ồn ào biến về sự im lặng đầy phép màu, và Severus tận dụng cơ hội để bước ra ngoài một cách chậm rãi, ý thức được rằng mọi con mắt hiện đang dán vào ông. Chúng theo từng bước di chuyển của ông với một loại nọc độc đáng sợ, khi mọi người cuối cùng đi đến kết luận không thể né tránh rằng ông có thể sẽ tự hiện diện đơn độc trước họ, nhưng ông chắc chắn không phải là yếu đuối vô lực.

Ông là một pháp sư mạnh hơn nhiều so với bất kỳ người nào trong số họ và không có cách nào để họ đoán chính xác cách sắp đặt trong kết giới của ông. Họ không có manh mối gì về thứ sẽ dỡ bỏ được lá chắn của ông, hay chính xác là chúng nằm ở đâu. Họ chỉ biết rằng các Thư Sấm của họ không thể vào trong cửa hàng của ông và họ cũng không thể vượt qua mép ngoài của vỉa hè ngay trước cửa của ông.

"Mày nghĩ rằng mày đã làm chúng tao sợ hãi với những thủ thuật nhỏ thông minh của mày sao, Tử thần Thực tử?"

Câu hỏi đặt ra từ kẻ đứng ở hàng đầu, tạo thành một bức tường người trông rất đáng lo ngại trước mặt ông, và ông lắc đầu từ trái sang phải. Không phải để trả lời cho thử thách khá nhàm chán đó, mà đấy là phản ứng với suy nghĩ thích thú của chính ông về việc ông chưa bao giờ thực sự dạy được điều gì đáng học cho bất kỳ ai.

"Tên ta là Severus Snape. Đó là giáo sư Severus Snape đối với ngươi, ngươi ... Smith ... phải không? Zacharias Smith, tên Hufflepuff hèn nhát."

"Mày không được gọi tên tao, mày, thứ cặn bã bẩn thỉu! Tao là một phù thủy tử tế, là người sẵn sàng bảo vệ Vị cứu tinh ngây thơ của chúng ta khỏi bất kỳ thứ Nghệ thuật Hắc ám nào mà mày đã sử dụng lên cậu ấy."

Severus cười khinh miệt, thích thú với niềm vui tự do khi cho phép bản thân có được kɧoáı ©ảʍ khi đặt tên ngốc vào đúng vị trí của hắn. Trong những năm gần đây, ông càng lúc càng mệt mỏi với những ánh liếc nhìn khinh bỉ mà hầu hết mọi người đều nhìn ông từ khóe mắt, khi ông lướt qua họ trên đường phố, và thật tuyệt vời khi có cơ hội nghe thấy họ đang nghĩ gì, đồng thời có cảm giác chắc chắn rằng việc kiềm chế những phản ứng nóng nảy của bản thân sẽ không giúp ích được gì cho sự yên ổn của ông nữa. (Dịch giả: tức là ngày xưa, dù tức giận khó chịu thì Severus vẫn nhịn, không biểu lộ ra để tránh gây phiền phức với công chúng, nhưng bây giờ công chúng đã biểu lộ rõ là ghét ông rồi, ông có nhịn thì họ vẫn ghét thôi, nên ông cũng chẳng cần nhịn tiếp nữa)
"Ta không sử dụng Nghệ thuật Hắc ám, tên nhóc. Nếu ngươi quan tâm đúng mức đến các giáo sư của ngươi ở Hogwarts, thì bây giờ ngươi sẽ có thể nhớ rằng chuyên môn cụ thể của ta khi nói đến chủ đề đó là việc Phòng chống lại môn phép thuật ấy, chứ không phải là sử dụng chúng thay vì dựa vào các phương pháp hợp pháp có thể được chấp nhận để có được kết quả ... thỏa mãn ... như nhau."

"Chúng tao không tin mày. Mày là một kẻ phản bội và một kẻ dối trá. Mày là một kẻ sát nhân máu lạnh. Chắc chắn mày đã cho Harry Potter uống một liều Tình dược để cậu ta có thể bận tâm nhìn vào khuôn mặt kinh tởm của mày lần thứ hai!"[Snarry - HPSS] Thảm họa tán tỉnh - Chương 40"Cậu nghĩ mình là cái quái gì? Sao cậu dám xúc phạm và sau đó là đe dọa một anh hùng chiến tranh đã luôn nằm trong quyền bảo vệ của tôi? Ai trên trái đất này đã cho bất kỳ ai trong các người quyền can thiệp vào cuộc sống riêng tư của tôi? Cút khỏi đây ngay!"
"Không đời nào!" Smith gầm gừ, qua vai Harry, y bắn một cái nhìn tràn đầy ý gϊếŧ người về phía Severus, và ông cứng người để phản ứng lại, cả với cơn giận dữ ngày càng tăng của Harry, và với vẻ kinh hoàng đang bắt đầu hiển hiện trên các khuôn mặt đang kinh ngạc với lập trường bảo vệ của người Tầm thủ.

Đám đông di chuyển về phía trước một bước, gần như thể tất cả bọn họ đã trở thành một thực thể duy nhất, tràn đầy cơn thịnh nộ, và việc Harry giữ nghiêm đôi vai lực lưỡng của mình theo kiểu đối đầu chỉ khiến sự tức giận của họ tăng cao hơn. Sau đó, Smith có ý tưởng tuyệt vời là giơ đũa phép về phía hai người họ trong khi cố gắng cầu xin Harry lần cuối:

"Cậu phải đi cùng chúng tôi, Harry. Cậu không thể nhìn thấy rõ ràng chuyện gì đang xảy ra bởi vì tên khốn này đã cố lừa cậu tin rằng cậu yêu hắn, cho dù cậu không như thế. Cậu không bao giờ có thể yêu một thứ tồi tệ như thế này, và chúng tôi sẽ không để hắn thoát tội với bất cứ điều gì hắn đã làm với cậu."
"Tôi đã nói: CÚT. KHỎI. ĐÂY. NGAY!" Harry gầm lên, mất kiểm soát đến mức toàn bộ con phố đột nhiên bị nguy hiểm, đầu tiên là cảm thấy nóng không thể chịu nổi, sau đó là lạnh đến mức đáng sợ, cứ như thể họ đang bị ngâm vào một thùng nước sôi và sau đó là trực tiếp bị đổ vào một xô đầy đá.

Hết chương 40

[Snarry - HPSS] Thảm họa tán tỉnh - Chương 40