[Snarry - HPSS] Thảm họa tán tỉnh

Chương 41

* Nếu có nhận xét gì với đoạn văn trong ảnh, các bạn vui lòng ấn vào Trả lời (dấu mũi tên) cho đoạn văn, không tạo bình luận mới ở ảnh nhé. Cảm ơn các bạn!

Chương 41

Nỗi kinh hoàng đột ngột lan truyền như ngọn lửa hoang dã bao trùm đám đông đang choáng váng, và mọi người lao theo mọi hướng trong cùng một lúc, cố gắng bỏ chạy với sự vô vọng không chút lễ nghi, và cuối cùng giẫm đạp nhau trong cơn tuyệt vọng để chạy trốn khỏi thứ dường như là biểu hiện rất mạnh mẽ của ma thuật không bị kiểm soát.

"Harry ..." Severus thì thầm nhẹ nhàng hết sức có thể, cố gắng làm cho tiếng của mình có thể nghe thấy giữa những tiếng la hét ngày càng lớn phát ra từ đám đông đang hoảng loạn. "Cậu phải bình tĩnh. Cậu đang làm những người này sợ hãi."

Vai của Harry căng thẳng dưới bàn tay vững vàng của Severus, nhưng cái đầu bù xù hơi đẩy về phía sau, cẩn thận dựa cằm vào tay ông với vẻ thoải mái đầy dịu dàng.

"Đừng lo lắng, hoàng tử của tôi. Tôi đã kiểm soát được ma thuật này. Tôi chỉ đang cố gắng làm họ bị sợ một chút."

Severus cau mày khi nghe lời giải thích thì thầm đó, bây giờ mới nhận ra rằng những lời đó chỉ dành cho tai ông, và Harry đã không chỉ có thể ném ra một bùa Bịt tai không có đũa phép vào xung quanh họ, mà còn có thể phản ứng lại với một đợt ma thuật có vẻ như không kiểm soát, với sự điềm tĩnh không thể giải thích được.

Nhìn về phía con phố đã nhanh chóng trở nên vắng vẻ, Severus nhận ra rằng vẫn chưa có ai xuất hiện để quản lý đám đông đang hoảng loạn. Các Thần Sáng đã không xuất hiện và không có đội ngũ nào của những kẻ Không-cần-nói cố gắng kiểm soát tình trạng lộn xộn này. Có vẻ gần như tất cả các cơ quan liên quan đã thất bại một cách không thể giải thích được trong việc phát hiện ra một tình huống nguy hiểm tiềm tàng như họ đang có lúc này.

"Cậu đã cố ý làm điều này? Cậu đã trả tiền cho một người nào đó để mớm lời cho Tờ tiên tri và ... dàn dựng ... cảnh tượng kinh khủng này? Cậu đã bắt ta phải trải qua tất cả những điều này chỉ để có cơ hội cảnh cáo mọi người? Cậu bị làm sao vậy, Potter? Cậu đã chơi đùa với họ, với ta. Cậu đã làm mọi người phát điên!"

"Severus ..."

Harry vội vàng quay lại và cố gắng nắm lấy cánh tay ông, nhưng ông chỉ đơn giản là nhanh hơn tên nhóc. Ông quay gót với vẻ mặt cau có thể hiện sự chán ghét, và bước vào cửa hàng của mình với vẻ hoàn toàn tức giận. Nếu không phải thực tế là người Tầm thủ đang dán chặt vào gót chân ông, thì ông đã đập cánh cửa trước vào mặt tên khốn nạn kia.

"Ông phải nghe tôi, thân yêu."

"Cậu vừa chơi ta như đã chơi một cây đàn vĩ cầm chết tiệt, Potter. Cậu đã biến một buổi sáng hoàn toàn dễ chịu trở thành một trong những cơn ác mộng tồi tệ nhất của ta, chỉ để làm sáng tỏ quan điểm của cậu với vấn đề này. Ta đã có quá đủ với công việc trở thành con rối không biết gì cả của mọi pháp sư quyền năng mà ta đã xui xẻo gặp phải. Ta có thể đã là con tốt dùng một lần của Albus, nhưng ta chắc chắn không muốn trở thành quân cờ của cậu."

"Severus, làm ơn ..."

"Ta sẽ không để cậu lợi dụng ta như vậy. Ta chỉ — ta không thể." Vào thời điểm đó, giọng ông vỡ ra với sự mong manh đáng xấu hổ nhất và ông không thể tiếp tục nói. Ông cũng không thể tiếp tục nhìn vào biểu cảm hối lỗi đang làm ánh mắt đáng yêu của Harry tối đi. Ông không thể chịu đựng được suy nghĩ rằng ông lại bị lợi dụng như thế này bởi một người mà ông đã học được cách tin tưởng người đó.[Snarry - HPSS] Thảm họa tán tỉnh - Chương 41"Nhưng cả Thần Sáng và những kẻ Không-cần-nói đều không xuất hiện. Trong tình huống vẫn có thể sẽ là một thảm họa tiềm ẩn. Ta không thể tin rằng họ sẽ bỏ qua loại hành vi kiểu như vậy của đám đông, chỉ vì nó tập trung xung quanh cửa hàng của ta, và ngay cả khi họ không chuyên nghiệp đến như vậy, thì họ vẫn nên bắt đầu Độn thổ tới chỗ này ngay sau khi dấu hiệu ma thuật của cậu xuất hiện trong hệ thống rà quét của họ."
Harry cười với vẻ nài nỉ, và dám có can đảm chậm rãi tiến lại gần ông từng bước một, cho đến khi cậu ta cuối cùng có thể cuộn cánh tay đang hơi run rẩy quanh eo của ông, trong một động tác dường như để neo đậu chính cậu ta lại bên ông, hơn là để nhốt Severus trong vòng tay của mình.

"Tôi có thể nói gì đây? Tôi có những người bạn có địa vị cao. Ron là Trưởng Ban Thần Sáng và Hermione điều hành khá nhiều Người Không-cần-nói, mặc dù theo lý thuyết cô ấy chỉ là trưởng nhóm nghiên cứu của họ. Và có một mối quan hệ cá nhân thân thiết với Bộ trưởng Bộ Pháp thuật cũng không gây hại gì với tôi."

"Cậu đang ám chỉ rằng họ cố tình bỏ qua tình huống này? Làm thế nào họ có thể làm một điều như vậy? Cậu vừa nói với ta rằng cậu không hề có kế hoạch nào trong số này cả."
"Tôi không có. Tôi xin thề. Nhưng tôi đã rất nỗ lực để cố gắng dự đoán điều gì có thể xảy ra sau khi mối quan hệ của chúng ta được công khai. Tôi rất tệ với việc lập kế hoạch, Severus, ông biết điều đó mà. Tôi có thể làm tốt theo chỉ dẫn của người khác và tạo ra những sức mạnh cần thiết cho một câu thần chú, nhưng, ngoài mấy điều đó ra, tôi khá vô dụng trong một tình huống gần-giống chiến đấu.

"Tôi đã luôn là người lính chứ không phải tướng quân, nhưng tôi sẽ không trốn sau lời bào chữa đó và mạo hiểm làm ông bị tổn thương bởi những người hâm mộ cuồng nhiệt của tôi, vì vậy tôi đã đến gặp bạn bè của mình. Lời nguyền mà tôi vừa phóng ra là tác phẩm của Hermione, và Ron đã nghĩ ra các loại cảnh tượng phản ứng mà chúng ta có thể sẽ gặp. Họ đã giúp tôi tập luyện giải quyết với những tình huống kiểu sỉ nhục ông như thế, đến mức mà, khi cuối cùng thật sự là như vậy, tôi đã có thể phản ứng theo cách có lợi nhất để mang lại lợi ích cho chúng ta."
Severus chớp mắt. Sự lên kế hoạch chu đáo của bộ ba thật ấn tượng, mặc dù bản thân ông không thích khen họ tí nào..

"Cậu như vậy gần như là Slytherin."

Vì lý do nào đó, lời nhận xét đó khiến Harry cười nhẹ và đôi mắt ngọc lục bảo tuyệt đẹp đó nhìn thẳng vào mắt ông với ánh mắt khẩn cầu, mà ông nghi ngờ rằng ngay cả Chúa tể Hắc ám cũng không thể cưỡng lại được.

"Ông không còn giận tôi nữa phải không? Tôi hiểu tại sao ông lại khó chịu như vậy, nhưng ... tôi không phải là Albus Dumbledore, Severus. Tôi sẽ nói với ông những gì tôi đã dự tính, nếu ông làm những gì tôi mong đợi ông sẽ làm và ở lại trong cửa hàng."

Severus cựa quậy một cách khó chịu.

"Ta chưa bao giờ là người sẽ trốn tránh, Harry. Ta — Draco yêu cầu ta trở về nhà và tạm lánh đi, nhưng đó không phải là điều ta quen làm. Trước đây chưa từng có ai sẽ đến giải cứu ta và thành thật mà nói, ta không trông đợi cậu sẽ xuất hiện, vì vậy ta đã cố gắng tự giải quyết tình huống một mình."
Harry lắc đầu và thở dài một cách tuyệt vọng, cánh tay còn lại của cậu ta được đưa ra, nối với phần tay mà cậu đã cuộn quanh vòng eo mảnh mai của Severus, ôm lấy tình yêu của cậu ta một cách nhẹ nhàng.

"Ông quá dũng cảm dù là với chính ông, hoàng tử của tôi. Tôi liên tục cố gắng dự đoán những gì ông sẽ làm bằng cách tự nhắc nhở bản thân rằng ông là một Slytherin, và kết quả vẫn luôn tính toán sai hành động của ông vì tôi luôn quên rằng ông không thể được đơn thuần coi như Nhà đó.

"Tôi nghĩ Dumbledore đã đúng: ông đã bị phân loại vào nhầm nhà, Severus. Khi Draco Floo gọi đến sân vận động và đề cập rằng cậu ta đã bảo ông về nhà, tôi đã bảo cậu ta là một tên ngốc. Tôi đã nói với cậu ta rằng chắc chắn ông sẽ ở lại đây vì ông rất bướng bỉnh, nhưng tôi chưa bao giờ tưởng tượng rằng ông đủ liều lĩnh để một mình đối đầu với một đám đông. Tôi nghĩ trái tim mình đã hoàn toàn ngừng đập khi mặt Draco đột nhiên tái mét và nói với tôi rằng cậu ta vừa cảm thấy cửa trước của cửa hàng mở ra từ bên trong."
"Ta ngạc nhiên là cậu ấy đã không đi cùng cậu."

"À, cậu ta muốn chứ, nhưng tôi đã giao nhiệm vụ cho cậu ta, nhờ cậu ta thông báo cho Ron và Hermione về những gì đang xảy ra, để phòng khi mọi thứ trở nên thực sự tồi tệ. Nếu có vấn đề gì, họ sẽ xuất hiện ở đây trong nháy mắt nếu chúng ta cần họ. Quyết định của ông về việc đối đầu trực tiếp với những kẻ sỉ nhục chúng ta đã buộc tôi phải thực hiện kế hoạch trước cả khi tôi có thời gian để giải thích mọi thứ với ông, nhưng tôi nghĩ nó đã thành công, mặc dù quá gấp rút.

"Ron tin rằng một lời nhắc nhở nhỏ và hơi đáng sợ về việc ma thuật của tôi có thể trở nên không thể đoán trước như thế nào khi có ai đó chọc tức tôi, sẽ khiến hầu hết mọi người phải suy nghĩ kỹ trước khi cố gắng tấn công ông khi ông ở một mình, và phần còn lại thì ... Chỉ có thời gian mới thuyết phục được tất cả mọi người về cam kết của chúng ta khi ở bên nhau. Nhưng tôi sẽ tự nguyện kiên nhẫn với sự ngu ngốc thông thường của công chúng nếu tôi có thể chắc chắn một cách hợp lý rằng sẽ không ai cố gắng làm hại ông, trong khi họ còn đang dần làm quen với mối quan hệ của chúng ta."
Severus bực bội, hơi bối rối trước sự thật rằng Bộ ba vàng chết tiệt và chính Bộ trưởng Bộ Pháp thuật, đã âm mưu bảo vệ ông như thể ông là một thiếu nữ mỏng manh nào đó.

"Ta không cần bất cứ ai đứng ra giải cứu mình như một hiệp sĩ chết tiệt nào trong bộ áo giáp sáng chói. Ta là một bậc thầy về Nghệ thuật Hắc ám. Ta đã là một Tử thần Thực tử trong hai mươi năm dài đau khổ kia. Ta đã sống sót sau sự độc ác diễn ra trong nội bộ những kẻ tiếp cận nhất với Chúa tể Hắc ám mà không cần bất kỳ ai giúp đỡ. Ta không phải là một công chúa nhỏ vô dụng cần được cứu, Potter."

Một nụ hôn nhẹ nhàng đáp xuống ngay trên cổ áo choàng của ông như một lời xin lỗi tinh tế, và Severus cảm thấy sự ngọt ngào bất ngờ của sự tiếp xúc đầy dâng hiến đó đốt cháy ông đến tận xương.
"Tôi biết ông có thể tự bảo vệ mình, hoàng tử thông minh, can đảm của tôi. Nhưng tôi muốn — Không. Tôi cũng cần phải bảo vệ ông. Ông không còn cô đơn nữa. Bây giờ ông là một phần của tôi. Ông đã trở thành một phần của gia đình tôi, cho dù ông muốn hay không. Bây giờ ông là Weasley danh dự và là thành viên thứ tư của Bộ ba vàng. Đây là cảm giác khi là một nửa của một cặp đôi, Severus, và tôi sẽ không xin lỗi vì nhu cầu của tôi với việc muốn giúp đỡ ông.

"Tôi sẽ đến cứu ông mỗi khi tôi nghĩ rằng ông đang gặp nguy hiểm, mặc dù tôi nhận ra rằng có lẽ ông không cần tôi làm như vậy. Tôi sẽ đến không phải vì tôi tin rằng ông không có khả năng đối phó với kẻ cố gắng làm hại ông, mà bởi vì tôi cần ở đây, chiến đấu chống lại những kẻ đe dọa ông. Tôi sẽ đến bởi vì bất cứ ai cố gắng làm hại ông, cuối cùng sẽ làm hại tôi. Ông không còn cô đơn nữa, thân yêu. Bây giờ ông là bạn đời của tôi, và tôi sẽ bị nguyền rủa xuống Địa ngục trước khi để mặc ông một mình đối mặt với kẻ thù của chúng ta, tình yêu của tôi ạ."
Hết chương 41

[Snarry - HPSS] Thảm họa tán tỉnh - Chương 41