[Snarry - HPSS] Thảm họa tán tỉnh

Chương 49

* Nếu có nhận xét gì với đoạn văn trong ảnh, các bạn vui lòng ấn vào Trả lời (dấu mũi tên) cho đoạn văn, không tạo bình luận mới ở ảnh nhé. Cảm ơn các bạn!

Chương 49

"Cô ta sẽ không thành công đâu, Ron. Mình không đời nào để con cɧó ©áϊ đó tách bọn mình ra."

"Chính là tinh thần đó, anh bạn ạ. Bây giờ, tất cả những gì chúng ta phải làm là tìm ra nơi mà một Severus Snape bị nghiền nát sẽ đến để liếʍ láp vết thương của ông ta trong yên bình, và đảm bảo làm ông ta hiểu rằng cậu không quan tâm tí nào đến chiều dài mũi của ông ta hoặc trông ông ta kinh khủng như thế nào khi gầm gừ với những người chọc giận ông ta. Chỉ với một cái chạm vào, người đàn ông ấy có thể khiến cậu tỏa sáng như một ngôi sao lấp lánh, Harry. Nhân danh Merlin, mình đã tận mắt chứng kiến ​​ông ta làm điều đó. Không ai trong số những Adonis tuyệt đẹp mà cậu từng hẹn hò trong quá khứ có thể khiến cậu tỏa sáng trong bất kỳ hình dạng nào, vì vậy những lý lẽ lảm nhảm nói bọn họ tốt hơn ông ta đã chết từ trong trứng nước, chết ngay tại đó rồi. Mình sẵn sàng nói điều đó vào khuôn mặt tái nhợt của ông ta nếu con dơi già ấy không tin cậu, anh bạn ạ."

Cổ họng khô khốc đầy đau đớn của Harry co thắt lại vì niềm xúc động tuyệt đối khi nghe lời đề nghị giúp đỡ đầy kiên quyết của Ron. Bạn bè của cậu đã luôn sẵn lòng chấp nhận tình cảm của cậu đối với Severus, nhưng sự hỗ trợ nhiệt tình này vẫn là một điều gì đó mới mẻ. Một điều gì đó không giống với mong muốn hỗ trợ trung thực nhưng hơi do dự trước đây của họ. Đây là người bạn thân nhất của cậu, gần như là người anh em của cậu, ngay cả cậu ấy cuối cùng cũng đã bị thuyết phục 100% về tính đúng đắn của tình yêu của Harry dành cho giáo sư cũ của họ, và sự thay đổi này có ý nghĩa như mọi thứ với Harry. Bởi vì nếu Ron có thể hết lòng chấp nhận điều này một cách quá dễ dàng sau khi nhìn thấy họ bên nhau dù chỉ một lần, thì phần còn lại của thế giới chắc chắn cũng sẽ như vậy khi có cơ hội.

"Mình nghĩ mình biết ông ấy sẽ ở đâu. Ông ấy sẽ không bao giờ đi đến với Draco vì chuyện này, Ron. Ông ấy luôn nhìn đứa con đỡ đầu của mình như một người cha sẽ nhìn một đứa con trai, ông ấy sẽ không bao giờ muốn tỏ ra yếu đuối trước mặt cậu ta. Không. Ông ấy sẽ quay trở lại với hình tượng người cha thực sự đầu tiên của mình. Trở lại với người đàn ông duy nhất đã ở bên ông ấy cả lúc tốt lẫn lúc xấu, và đã luôn đối đãi với ông ấy như đứa con trai mà cụ già ấy chưa từng có. Mình khá chắc rằng ông ấy đã đến trường Hogwarts. Ông ấy đã đến mộ của cụ Dumbledore."

Ở phía bên kia ngọn lửa, Ron vỗ trán và đôi mắt xanh đảo quanh với vẻ tự chán ghét.

"Không thể tin được là mình đã không tự nghĩ ra chuyện đó! Mình sẽ gửi Thần hộ mệnh cho hiệu trưởng, nhờ bà ấy xác nhận xem ông ta có ở đó không."

"Không. Cứ để mình giải quyết chuyện này một mình, Ron. Cậu không phải đang chính thức tìm kiếm ông ấy, phải không? Cậu đã làm điều này vì mình và bây giờ khi mình biết chuyện gì đang xảy ra, mình có thể tiếp nhận và giải quyết được nó."

"Mình cũng đang làm điều này cho ông ta nữa, bồ tèo ạ. Mình phải thú nhận rằng mình chưa bao giờ thực lòng đồng ý với quyết định của cậu về việc yêu thương một người đàn ông khắc nghiệt, luôn sống như một thầy tu khổ hạnh, nhưng đối với mình, bữa tối hôm qua đã thay đổi mọi thứ. Cuối cùng thì mình cũng đã nhìn thấy sinh vật đáng yêu mà cậu đã say mê bấy lâu nay và nó giống như một cảm giác mặc khải* vậy, Harry. Mình không thể thực sự hiểu tại sao trước đây mình chưa bao giờ nhìn thấy nó. Thật chết tiệt ... người đàn ông đó là hoàn hảo cho cậu. Ông ta thực sự là như vậy. Và cậu cũng hoàn hảo cho ông ta nữa. Mình không muốn bất cứ ai thuyết phục ông ta theo hướng khác, khi mà cuối cùng chính mình đã nhận ra sự thật chết tiệt ấy. Thừa nhận điều này còn kinh khủng hơn cả một sự xấu hổ thông thường, anh bạn ạ. Đây là một thảm họa chết tiệt, và lạy Chúa, hãy nói với tên khốn đó rằng mình sẽ gϊếŧ ông ta ngay lập tức theo cách đau đớn nhất mà mình có thể tưởng tượng được vì ông ta vừa bắt mình diễn đạt theo kiểu Rita-Cɧó ©áϊ-Skeeter."
*Mặc khải: hiểu biết/nhận thức về một điều thiêng liêng màu nhiệm mà lý trí không thể giải thích được[Snarry - HPSS] Thảm họa tán tỉnh - Chương 49Severus giật mình quay đầu lại, nhìn về phía cậu qua bờ vai gầy gò. Đôi mắt đen như mực va chạm với màu xanh lá cây, và Trái đất chỉ đơn giản là ngừng quay trong khi họ nhìn chằm chằm vào nhau, cố gắng đọc suy nghĩ của người kia trong sự im lặng ngày càng dày đặc nặng nề.

"Vậy thì cậu ta cũng đã xem bài báo đó." Đấy là tất cả những gì Severus nói, và thực tế rằng ông ấy dường như không muốn hỏi xem Harry đã xem nó chưa, cũng như cách ông ấy đang phản ứng lại với chuyện này, đang khiến dạ dày vốn đã đủ sôi sục của người Tầm thủ rơi bịch xuống mặt đất.
"Tôi cũng đã xem nó. Và tôi sẽ làm những gì tôi đã tự hứa với bản thân rằng tôi sẽ không bao giờ làm với con bọ đáng giận đó. Tôi sẽ phá vỡ một thỏa thuận mà tôi đã thực hiện với cô ta từ lâu trước đây, và đảm bảo rằng cô ta không thể sử dụng bí mật nhỏ của mình để hủy hoại bất kỳ cuộc sống nào nữa theo cách mà cô ta đang cố gắng hủy hoại cuộc sống của tôi. Đã đến lúc Rita Skeeter biết chính xác cảm giác như thế nào khi có ai đó tàn nhẫn tiết lộ những bí mật quý giá nhất của cô ta trước sự chế nhạo của mọi người."

Severus không phản ứng với lời nói của cậu theo bất kỳ cách hữu hình nào. Ông ấy chỉ ngồi đó, lơ đãng nhìn về phía những mái nhà của Hogwarts, dường như có ý định đếm từng viên mái ngói màu xám chết tiệt mà ông có thể nhìn thấy từ đây, thấy xuyên qua những tán cây ngăn cách ngôi mộ trắng mà ông đang ngồi với ngôi trường mà ông đã từng là hiệu trưởng.
"Đừng để cô ta làm điều này với chúng ta, Severus. Nó chỉ là một bài báo. Một bài báo xấu xí, nhỏ bé được chế tạo rất khéo léo với mục đích duy nhất là làm tổn thương ông."

"Ta biết điều đó, Harry."

Đôi vai căng cứng của người Gryffindor chùng xuống. Sự nhẹ nhõm hiện lên trên khuôn mặt trẻ tuổi, ngay cả khi bản năng cảnh giác đã từng giúp cậu giành chiến thắng trong cuộc chiến tranh, đã thì thầm bảo cậu rằng chưa phải lúc bắt đầu ăn mừng chiến thắng.

"Ông biết sao? Trông ông không giống một người đã quyết định bỏ qua mớ dối trá đáng khinh đó."

"Nhưng cô ta không thực sự nói dối, phải không? Cô ta đã sử dụng những bức ảnh, những thước đo thời gian và sự phân tích một cách khéo léo về những điều cậu thích và không thích ở đàn ông, để chứng minh một quan điểm rất đơn giản."
"Không. Đó chỉ là – Không, Severus. Rita Skeeter không có một ý niệm quái quỷ gì về việc tôi thích hay không thích điều gì với bạn đời của tôi, và tôi sẽ không đứng yên để ông tiếp tục cho cô ta có nhiều quyền lực như vậy, mà không nghe tôi nói trước đã."

"Và cậu có thể nói gì chứ? Ta đã luôn biết cậu thích đàn ông tóc đen, mảnh mai. Chính cậu đã nói với ta điều đó, và bây giờ ta đã thấy những bằng chứng không thể phủ nhận về gu thẩm mỹ ấy trong lăng kính hào nhoáng đầy màu sắc của báo Phù thủy. Ta đã tin cậu khi cậu nói với ta rằng ta là mẫu người của cậu, và sau khi xem bài báo chết tiệt đó, chỉ có một kẻ vừa ngốc vừa mù mới dám phủ nhận việc ta đáp ứng mọi yêu cầu ấy, nhưng ... các thuộc tính vật lý như chiều cao, dáng người và màu sắc, sẽ không tạo nên một mối quan hệ, Harry, và đó là tất cả những điểm tương đồng giữa những người đàn ông đó và ta, cũng như sẽ tương đồng ở việc chúng ta sẽ cùng đột ngột kết thúc quan hệ với cậu."
"Bọn họ kết thúc với tôi cũng vì cùng một lý do đã dẫn đến sự thất bại của những lần kết giao nhanh chóng ấy. Không ai trong số bọn họ là ông và tôi đang cố gắng tìm kiếm sự thay thế cho ông, Severus. Tôi đã nói với ông điều này hàng chục lần rồi, hoàng tử của tôi ạ. Tôi đã nghĩ ông là thẳng. Tôi hoàn toàn không thấy tia sáng gì nếu cứ tiếp tục u mê ông. Tôi đã cố gắng hết khả năng để tìm người khác thay thế vị trí của ông, nhưng tôi không thể. Tôi chỉ là ... không thể."

"Làm sao cậu có thể cố gắng thay thế ta khi không một ai trong số họ trông giống ta? Họ là những siêu mẫu chết tiệt, Harry. Và ta – ta ... Nhìn ta này! Ta không phải là vị anh hùng Byronic hấp dẫn nào đó. Nhân danh Merlin, ta không thể cạnh tranh với loại hoàn hảo về thể chất mà cậu đang hướng tới!"
*Byronic: đặc điểm của thơ Byron, miêu tả những người đàn ông đen tối, quyến rũ và đầy bí ẩn.

"Nhưng đó mới là vấn đề, ông không thấy sao? Ông không phải cạnh tranh với bất kỳ ai cả. Ông cần hiểu rõ rằng ông không phải là người đang đấu lại họ để giành tình cảm của tôi. Họ đang cạnh tranh với ông, Severus, và không một ai trong số họ có thể sánh ngang với ông."

Hết chương 49

[Snarry - HPSS] Thảm họa tán tỉnh - Chương 49