[Trans][Jensoo] Câu chuyện tình yêu cảm động

03.

Author: 管宝

Translator: JinviTr

Tâm trạng Kim Trí Tú dọc đường đi không được tốt, cô cứ nghĩ đến cảnh Kim Trân Ni khóc trong bệnh viện vào buổi sáng khi đang băng bó vết thương, trước khi được mẹ đến đón, nàng đã quay lại và nổi giận với cô, "Kim Trí Tú, tất cả là lỗi của cậu!"

Càng nghĩ, cô càng bối rối, cuối cùng vẫn cảm thấy bất an, Kim Trí Tú gãi gãi đầu và chạy đến nhà Kim Trân Ni trên đường từ trường về nhà, lần theo địa chỉ nhà Kim Trân Ni mà cô biết được từ Lệ Sa.

Nhà của Kim Trân Ni là một ngôi nhà nhỏ ba tầng, và chỉ sau khi Kim Trí Tú đến vùng lân cận, cô mới nhận ra rằng có một khu biệt thự nhỏ ở trung tâm thành phố mà mỗi tấc đất đều quý giá như vậy.

Theo địa chỉ, Kim Trân Ni sống ở ngôi nhà trước mặt cô, nhưng cửa đóng chặt, Kim Trí Tú vì lễ phép hít sâu vài lần rồi bấm chuông cửa, nhưng không có ai ra mở cửa.

Kim Trí Tú lui về phía sau vài bước, rướn cổ nhìn vào bên trong, đèn trong phòng ngủ lầu hai còn sáng, mơ hồ có thể nhìn thấy một bóng người, vì sao không có người trả lời cũng không có mở cửa?

Một tiếng thút thít từ trong tòa nhà truyền đến, xông vào lỗ tai cực kỳ mẫn cảm của Kim Trí Tú, cô khẽ cau mày, trong lòng có một dự cảm không lành.

Kim Trân Ni!

Kim Trí Tú lao tới nhấn chuông cửa thêm vài lần, nhưng không có ai xuất hiện, sau khi cân nhắc rất nhiều, Kim Trí Tú cuối cùng cũng đặt mục tiêu vào bức tường thấp bên ngoài sân nhà Kim Jennie.

Quên đi, không cần để ý lễ nghĩa cùng liêm sỉ, ta đây chính là vì cứu người nha!

Học sinh ba tốt Kim Trí Tú thuyết phục bản thân rồi từ từ trèo lên hàng rào nhà Kim Jennie, và cuối cùng trèo lêи đỉиɦ hàng rào dọc theo dây leo, nhưng một giọng nói Âu Mỹ quen thuộc vang lên từ phía sau.

"Cậu đang làm gì vậy?"

Kim Trân Ni đứng ở cửa nhà và nhìn lên người xông vào tường nhà mình,khoanh tay trước ngực nhìn chằm chằm vào Kim Trí Tú với vẻ thích thú.

Kim Trí Tú ngồi xổm trên tường định nhảy vào sân đối phương, lại bị giọng nói của Kim Trân Ni ngăn lại, cô quay đầu lại, phát hiện người mình muốn tìm đang đứng ở cửa.

"Cậu? Sao cậu lại ở đây?" Kim Trí Tú quay đầu nhìn cửa nhà Kim Trân Ni, không biết cửa đã mở ra từ lúc nào, Kim Trân Ni vừa mới đi ra ngoài, mà cô lúc này chính là ngồi xổm trên hàng rào của ngôi nhà của nàng và bộ dáng trông như đang rình trộm, không có vẻ tốt lành gì.

Kim Trân Ni bị chọc cười, đây là nhà của mình, nhưng người trước mặt lại hỏi nàng tại sao lại ở trước cửa nhà mình, không phải là quá đáng sao!

Kim Trân Ni cúi đầu mỉm cười, thật ra nàng đã nhìn thấy Kim Trí Tú từ trên lầu khi cô bấm chuông cửa, nhưng bây giờ mắt cá chân của nàng đã được băng bó nên mới từ từ đi xuống mở cửa, không nghĩ tới người này tính tình vội vã như vậy, vì để thấy nàng đều không ngại leo tường. Kim Trân Ni lắc đầu một cái, ở trong lòng cười trộm cho rằng nàng quá có sức hấp dẫn.

Kim Trí Tú mím môi, chậm rãi từ trên tường trèo xuống, vỗ vỗ tro tàn trên tay, cẩn thận nhìn từ trên xuống dưới, người trước mắt ngoại trừ băng bó trên chân hình như không có vết thương nào, cũng không có một chút bị thương dáng vẻ. "Tôi vừa vặn giống như nghe bên trong có tiếng khóc, không phải là cậu sao?"

"Đó là bởi vì con chó của tôi đang gọi bảo rằng không có đủ thức ăn cho nó." Kim Trân Ni không nói nên lời, chẳng lẽ cái người này không phân biệt được tiếng người và tiếng chó sủa sao? Kim Trân Ni bộ dạng như đang nhìn một kẻ ngốc, tự hỏi làm thế nào Kim Trí Tú có thể lớn lên như vậy.

À? ? ? Vậy thì cô leo tường phí công rồi sao?!

Kim Trí Tú xấu hổ bĩu môi, vừa ngước mắt nhìn đối phương thì tình cờ bắt gặp ánh mắt soi mói của Kim Trân Ni, thôi xong rồi, sáng thì đυ.ng phải nàng, bây giờ nàng ta lại vừa mới bắt được cô trèo qua tường nhà nàng, đây là một sự hiểu lầm lớn. Ah! Đường đột, đường đột!
Kim Trí Tú cúi đầu xoa xoa mũi, ngượng ngùng cười cười, dũng cảm nói lời tạm biệt với Kim Trân Ni: "Ồ, tôi hiểu lầm rồi, vậy tôi đi trước."

Ba mươi sáu kế tẩu vi thượng sách, Kim Trí Tú cười cười quay người bỏ chạy, nhưng lại bị người phía sau dùng dây đeo vai kéo lại.

"Rốt cuộc cậu muốn nói gì?" Kim Trân Ni tiến lên, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào đôi môi trái tim của Kim Trí Tú, cố nén cười khúc khích, cố gắng từ trong miệng cô đào ra vài câu quan tâm. Chiêu này thực sự cũng có thể áp dụng cho Kim Trí Tú.

Kim Trí Tú liếʍ môi, thản nhiên kéo dây đai của chiếc ba lô đeo chéo chỉnh lại, và nhìn chằm chằm vào chân của đối phương được quấn trong vòng băng y tế, cô lúng túng hỏi nàng rằng vết thương ở chân đã đỡ hơn chưa, bên kia ngay lập tức trả lời là chưa.

Kim Trí Tú lúc này hoàn toàn sững sờ tại chỗ, xấu hổ muốn lập tức tìm một cái lỗ dưới đất, Kim Trân Ni đứng đối diện nhìn thấy Kim Trí Tú vặn vẹo, cảm thấy thật đáng yêu, đột nhiên nảy ra ý định trêu chọc cô.
"Kim Trí Tú, cậu làm tôi bị thương, cậu phải chịu trách nhiệm!"

Kim Trí Tú sửng sốt, người trước mắt này sao khác với con mèo sữa nhỏ khóc nhè lúc sáng, bây giờ đứng trước mặt cô với vẻ trịch thượng, ra vẻ tình thế bắt buộc, sự tương phản dễ thương như vậy rất thu hút Kim Trí Tú.

Kim Trí Tú ngẩng đầu ngơ ngác nhìn nàng, Kim Trí Tú còn chưa kịp nói lời từ chối, Kim Trân Ni đã lập tức hé môi, sắp xếp rõ ràng cho đối phương: "Chính là như vậy, chỉ vài ngày nữa mẹ tôi sẽ ra nước ngoài, không thể chăm sóc tôi, cậu nhớ kỹ sáng mai đi học đón tôi, tôi đi đứng bất tiện."

Khi đó Kim Trí Tú mới nhận ra rằng Kim Trân Ni rõ ràng muốn coi mình như lao động miễn phí, Kim Trí Tú sắc mặt nghiêm túc, cô cảm thấy Kim Trân Ni buổi sáng đυ.ng phải cô là do nàng cố ý ăn vạ.

Kim Trí Tú nuốt nước miếng, đang định tìm Kim Trân Ni phân xử, đối phương liền nhìn mình từ trên xuống dưới, đi tới kéo cổ tay cô, "Cậu giúp tôi đi vào trước đi."
Không biết chuyện gì đang xảy ra, khi Kim Trân Ni nắm lấy cổ tay Kim Trí Tú, đầu óc Kim Trí Tú nhất thời trống rỗng, ánh mắt không dám nhìn thẳng vào người trước mặt, nhịp tim không ngừng tăng tốc, lòng bàn tay đổ mồ hôi, đến cả vành tai cũng đỏ bừng. Kim Trí Tú suýt chút nữa cho rằng mình mắc phải bệnh tim nan y nào đó, mãi sau này cô mới biết loại tình huống này có thể dùng một thuật ngữ đặc biệt để miêu tả, gọi là động tâm.

Kim Trí Tú đỡ cánh tay của Kim Trân Ni, nàng quay đầu nhìn gò má của người kia, với đôi lông mày rõ ràng, sống mũi cao, đôi môi trái tim nhếch lên, đường nét thanh tú hiện ra trước mắt, làn gió chiều thổi qua khuôn mặt xinh đẹp của Kim Trí Tú làm bay tóc, người mặc áo sơ mi toát lên vẻ trẻ trung, Kim Trân Ni say mê nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nghiêng của Kim Trí Tú, trái tim nàng bắt đầu rung động vì cô, trái tim cô gái nảy sinh tình cảm và chìm vào đáy mắt Kim Trí Tú.
Khi bước vào nhà và bước lên bậc thang, Kim Trân Ni đã vấp ngã vì quá mải mê ngắm khuôn mặt của Kim Trí Tú, Kim Trí Tú nhanh chóng giơ tay lên và vòng tay qua eo Kim Trân Ni, ôm nàng vào lòng. Tình yêu lớn dần trong mắt, Kim Trân Ni nghe thấy giọng nói đặc biệt và dễ nghe của Kim Trí Tú.

"Cẩn thận." Cô nói.

Mọi vật đều im lặng, trăng treo trên cành cây lắng nghe gió thổi lá bay, lần đầu tiên Kim Trân Ni phát hiện ra rằng giọng nói tuyệt vời của ai đó trên thế giới này có thể đẹp hơn cả âm nhạc.

Kim Trí Tú ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của đối phương, Kim Trân Ni lập tức thu hồi ánh mắt, âm thầm cúi đầu vỗ vỗ buồng tim thở một hơi thật dài bình phục tâm tình liếc về một cái Kim Trí Tú lôi kéo cô đi vào.

"Tay."

Kim Trí Tú ngoan ngoãn đỡ Kim Trân Ni ngồi xuống ghế sofa theo chỉ dẫn của nàng, và lấy hộp thuốc theo hướng dẫn của bên kia, cô còn tưởng rằng là Kim Trân Ni cổ chân đau cần phải thay thuốc, lại không nghĩ rằng đối phương nhưng lại lấy ra bông vải ngẩng đầu nhìn mình muốn cô vươn tay.
Kim Trí Tú không biết tại sao nên rụt rè đưa tay trái ra.

Đồ đần!

Kim Trân Ni gạt tay trái của Kim Trí Tú, cúi người kéo tay phải của đối phương bị dây leo cắt đứt, cúi đầu dùng tăm bông nhẹ nhàng lau vết máu, "Kim Trí Tú, cậu không có cảm giác sao? Cậu không thấy đau sao?"

Kim Trân Ni chậm rãi thổi khí vào vết thương, và cẩn thận dán nó bằng băng cá nhân. Nàng đã nhìn thấy vết thương này khi lần đầu tiên tìm thấy Kim Trí Tú, kẻ ngốc duy nhất hiểu lầm tiếng sủa của một con chó trèo tường vào và để mu bàn tay của mình cào vào tường.

"Không có phát hiện, vừa rồi không đau, nhưng là cậu vừa nói liền bắt đầu đau." Kim Trí Tú rút tay về, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng sờ vết thương, cúi đầu nhìn xuống.

"Vậy thì da của cậu cũng khá dày đấy." Kim Trân Ni cất hộp thuốc đi, quay đầu lại cố ý trêu chọc cô.
Chà, không nên trả lời những lời của nàng. Kim Trí Tú đảo mắt, nghĩ rằng Kim Trân Ni cái gì cũng giỏi nhưng lại bị hỏng miệng, một lúc lâu sau, Kim Trí Tú cũng là thật lâu sau này mới biết miệng của Kim Trân Ni thực sự ngọt ngào hơn bất cứ thứ gì khác.

"Sáng mai nhớ tới đón tôi!" Kim Trí Tú trước khi rời đi, Kim Trân Ni dựa vào cửa, cười nói với sau lưng cô, sợ đối phương quên lời hứa.

Kim Trí Tú vừa quay người muốn nói gì đó, đối phương đã đóng cửa lại phát lệnh trục xuất, Kim Trí Tú chỉ có thể cong môi oán trách trong lòng.

Cái gì vậy trời, cô ta thực sự nghĩ rằng cô là một kẻ lao động miễn phĩ?! Người lao động dù sao cũng nên kiếm được một số tiền nhỏ chứ.

Kim Trí Tú liếc nhìn miếng băng màu hồng trên mu bàn tay cô, nghĩ đến cách Kim Trân Ni cúi đầu giúp cô lau vết thương vừa rồi, cô bất giác mỉm cười, dọc đường vui vẻ về nhà.