[Trans][Jensoo] Câu chuyện tình yêu cảm động

04.

Author: 管宝

Translator: JinviTr

Vừa đến trường, Lệ Sa đã bị Phác Thái Anh giục đi cùng xuống căn tin mua đồ ăn vặt, vừa ra ngoài thì tình cờ nhìn thấy Kim Trí Tú đang xách ba lô, đỡ Kim Trân Ni từ hành lang đi vào. Cô ấy mở to mắt nhéo nhéo Phác Thái Anh bên cạnh để khẳng định mình không nằm mơ.

"Không phải chứ! Cậu, cậu mau nhìn Kim Trí Tú kìa!"

Phác Thái Anh bị véo đau đến mức vòng tay trái ra sau lưng và đấm mạnh vào lưng Lệ Sa, sau đó xoay mặt hướng về phía đi tới hai người giơ tay chào hỏi.

Kim Trí Tú đỡ Kim Trân Ni từng bước đi tới, cô ngước mắt nhìn Lệ Sa và Phác Thái Anh đang ở ngay đối diện, không biết vì sao mà cô có chút ngại ngùng, mỉm cười quay mặt đi. Tay phải còn dán băng keo cá nhân đặt trên eo Kim Jennie, Phác Thái Anh và Lệ Sa tươi cười chào đón Kim Trân Ni khi họ bước tới.

Sau khi Kim Trí Tú đưa Kim Trân Ni trở lại lớp, cô quay lại và bị Lệ Sa nhiều chuyện nắm lấy cánh tay, "Chuyện gì đang xảy ra với cậu vậy, Kim Trí Tú? Vì giúp tớ theo đuổi Kim Trân Ni nên chủ động đến gần cậu ấy? !"

Kim Trí Tú luôn là một người chậm nhiệt, ít khi chủ động, Lệ Sa nghĩ rằng cô bạn cùng bàn tốt đang tình nguyện mở đường cho cô ấy, cô ấy vỗ vai cô và nghĩ đến việc mua thêm đồ ăn vặt cho Kim Trí Tú để thưởng cho cô.

"Lạp Lệ Sa, tớ chưa từng thấy ai có chỉ số EQ thấp hơn cậu hết." Phác Thái Anh khoanh tay trước ngực, liếc Lệ Sa một cái.

Lúc vừa chạm mặt Kim Trí Tú và Kim Trân Ni, vẻ đỏ mặt và nụ cười trộm trên khuôn mặt họ đã bị Phác Thái Anh tinh tế bắt được, rõ ràng là hai chị gái này đang trong thời kỳ mập mờ, và chỉ có Lệ Sa, một kẻ ngốc, nhìn không ra, "Khó trách cậu không thể theo đuôi được Bùi Châu Hiền, hoa khôi của trường năm ngoái."

"Chị Trí Tú, em ủng hộ chị!" Phác Thái Anh cọ cùi chỏ vào vai Kim Trí Tú, nhướn mày lè lưỡi nhìn cô.

Kim Trí Tú hiểu ánh mắt tán thưởng của Phác Thái Anh, xấu hổ cúi đầu xuống, Lệ Sa bị kẹp ở giữa nhìn trái nhìn phải không hiểu hai người đang nói chuyện gì, cô ấy kéo tay Kim Trí Tú đang định hỏi Phác Thái Anh thì em tự nhiên nghiêng người sang. Em nắm lấy cánh tay cô ấy một cách dứt khoát, "Được rồi Lệ Sa, mau đi cùng tớ đến cửa hàng tạp hóa, tớ đói rồi."

Phác Thái Anh đẩy Lệ Sa về hướng cầu thang, đối phương hất tay đẩy em ra, "Tớ nói nè Phác Thái Anh, kiếp trước cậu có phải là sóc chuột không, ăn nhiều như vậy!"

Câu này vừa nói ra, Phác Thái Anh liền tức giận, toàn bộ không khí tràn ngập xấu hổ, Phác Thái Anh vuốt tóc, không thèm ngoảnh lại đi xuống lầu.

Nhận ra mình nói bậy, Lệ Sa quay đầu liếc nhìn Kim Trí Tú đang che miệng cười khúc khích phía sau như cầu cứu, Lệ Sa lắc đầu vội vàng đi theo, "Thái... Thái Anh, đợi đã!"

Hai người này là một đôi dở hơi, không yêu nhau thì thật đáng tiếc! Kim Trí Tú vẫy tay với Lệ Sa sau lưng, quay đầu lại cười nói, vừa vào lớp liền tình cờ nhìn thấy Kim Trân Ni đang ngồi bên cửa sổ ở lớp bên cạnh lộ nửa cái đầu nhìn sang. Kim Trí Tú nhếch đôi môi trái tim cười với nàng, đối phương có vẻ hơi ngại ngùng vì bị bắt gặp nhìn trộm, nhưng nàng chỉ đáp lại một nụ cười không mặn không nhạt rồi lại đem đầu nhỏ rụt trở về.

Thật đáng yêu!

Giáo viên trong lớp bình tĩnh bước ra khỏi lớp sau khi chuông reo, và các học sinh đã lâu không kìm được tâm trạng vui vẻ sau khi thoát khỏi biển khổ học tập, từng người một reo hò trong khi giáo viên không có ở đó, nhanh chóng thu dọn sách giáo khoa của họ và vội vã ra ngoài.

Lệ Sa đeo cặp lên lưng, quay đầu nhìn Kim Trí Tú đang an tĩnh ngồi trên ghế, lại chọc vào cánh tay cô, "Đi thôi, làm gì ngẩn người vậy!"
Kim Trí Tú mím môi cười, khoác ba lô lên người, "Không, các cậu đi về trước đi, một hồi tớ đi một mình."

Kim Trí Tú, Phác Thái Anh và Lệ Sa luôn về nhà cùng nhau sau giờ học, nhưng lần này một người đã rời đội khiến mọi người thắc mắc. Vì vậy, sau khi nhìn thấy ánh mắt soi mói của Lệ Sa, Kim Trí Tú lập tức đầu hàng và nói ra sự thật về những gì đã xảy ra trong hai ngày qua.

"Vậy nên tớ phải đi đón Jennie về nhà, các cậu đi trước đi." Cái tên tiếng Anh này là do Kim Trân Ni nói cho cô sáng nay, Kim Trân Ni nói rằng nàng thích nghe Kim Trí Tú nói tiếng Anh nên muốn cô gọi tên tiếng Anh của nàng.

Mãi rất lâu sau đó, Kim Trí Tú mới biết rằng Kim Trân Ni chưa bao giờ chủ động nói với bất kỳ ai khác tên tiếng Anh của nàng, có lẽ ngay từ đầu, Kim Trí Tú đã khác với những người khác trong lòng Kim Trân Ni.
Lệ Sa không thể hiểu tại sao Kim Trí Tú bị buộc phải làm cu li cho Kim Trân Ni mặc dù cô là người bị đυ.ng phải. May mắn thay, Phác Thái Anh, người vốn nhạy cảm với cảm xúc, đã nhìn thấu suy nghĩ nhỏ của Kim Trí Tú trong nháy mắt, em khoác tay người bên cạnh đẩy Lệ Sa đi ra ngoài, vừa quay đầu lại vừa cười nhạo cô, em trêu chọc: "Xem ra sau này chị Trí Tú sẽ không có thời gian về nhà với chúng ta!"

Trời tối dần, đèn đường của trường đã bật sáng, đám đông náo nhiệt giải tán ở cổng trường, Kim Trí Tú đón Kim Trân Ni từ lớp bên cạnh dìu nàng chậm rãi đi bộ về nhà.

Kim Trân Ni là một người rất bướng bỉnh, rõ ràng là bị bong gân ở chân và quấn băng lại nhưng vẫn không chịu dùng nạng, nhất quyết bắt Kim Trí Tú ôm eo nàng, đỡ lấy tay nàng, còn mình dính vào lòng người kia và yêu cầu cô đưa nàng về nhà.
"Tôi không nghĩ vết thương ở chân của cậu rất nghiêm trọng đâu." Kim Trí Tú rất tự nhiên cầm chiếc túi của Kim Trân Ni đeo lên cổ, cô cúi đầu nhìn mắt cá chân của đối phương, thấy đối phương đi lại không bất tiện như trong tưởng tượng, cô liền bĩu môi tự hỏi có phải mình đã bị Kim Trân Ni lừa hay không.

Kim Trân Ni lập tức dừng bước, đôi tay nhỏ nhắn đầy thịt nắm chặt chiếc quần jean xanh nhạt, quay đầu nghiến răng hung hăng nhìn chằm chằm Kim Trí Tú, thậm chí còn cao giọng vài phần, "Vậy cậu đυ.ng người là có lý?"

Rõ ràng là cậu... Quên đi, quên đi, nói với cậu cũng không có ý nghĩa, Kim Trí Tú khoát khoát tay, hạ môi trái tim, không nghĩ ngợi nữa, tiếp tục đi về phía trước, đỡ lấy eo thon của người bên cạnh mình.

Bầu trời hoàn toàn tối đen, mặt trăng treo lơ lửng trên bầu trời, Kim Trí Tú và Kim Trân Ni đang đi bộ trên những con đường thưa thớt dân cư, Kim Trân Ni lợi dụng ánh trăng và quay sang nhìn khuôn mặt góc nghiêng của Kim Trí Tú, không có một chút tì vết nào trên khuôn mặt xinh đẹp của cô, Kim Trân Ni bắt đầu nghĩ tại sao cả trường không ai đưa Kim Trí Tú vào danh sách hoa khôi của trường, rõ ràng là cô dịu dàng như không khí ấm áp của tháng 4. Sau khi nghĩ về điều đó, nàng nhận ra rằng có thể là do tài năng xuất sắc của người kia, người đã đứng đầu lớp trong nhiều năm liên tiếp, đã lấn át khuôn mặt lạnh lùng của cô.
Kim Trân Ni nghiêng đầu cười, tóc theo gió lướt qua trên má Kim Trí Tú, ánh mắt vô thức dán chặt vào khuôn miệng của đối phương.

Đôi môi trái tim của cô nhất định hôn lên nhất định rất mềm mại đi, Kim Trân Ni chỉ dám đỏ mặt nghĩ đến.

"Jennie, sao lớp 11 rồi cậu còn chuyển trường khác?"

Kim Trí Tú quay sang nhìn đối phương, câu hỏi này đã khiến cô băn khoăn từ lâu, trước đây cô luôn nghe những lời đoán già đoán non từ miệng người khác, Kim Trí Tú đã hơn một lần vểnh tai lên muốn nghe lén, nhưng Kim Trí Tú thừa nhận sau khi gặp Kim Trân Ni, cô không thể không chú ý đến nàng nhiều hơn.

Kim Trân Ni tránh đi ánh mắt của cô, vành tai đỏ bừng, nàng cúi đầu đè lại trái tim đang đập loạn nhịp, chậm rãi mở môi: "Không có gì, ba mẹ ly hôn, cho nên tôi cùng mẹ đến đây."

Kim Trân Ni nói rất nhẹ, nhưng Kim Trí Tú vẫn có thể nghe ra nỗi buồn trong lòng nàng, nói nàng không buồn là nói dối, đứa trẻ nào có thể giữ được trái tim bình thường sau khi cha mẹ ly hôn?!
Cả đoạn đường không nói nên lời, Kim Trí Tú cũng không nói thêm lời nào, lặng lẽ tiễn đối phương về nhà, ý muốn dành cho nàng nhiều tình cảm hơn một chút, cho nên lúc chia tay, cô rẽ vào một góc nói những lời quan tâm, "Jennie, ngày mai cũng có thể tới đón cậu sao?"

Kim Trân Ni quay đầu liếc nhìn mắt cá chân của mình, trước khi đóng cửa lại giương đôi mắt mèo, nở một nụ cười hở lợi xinh đẹp với người bên ngoài, "Tất nhiên cậu nên đón tớ rồi!"

Kim Trí Tú: . . .

Kể từ đó, việc Kim Trí Tú đón Kim Trân Ni từ lớp bên cạnh mỗi ngày sau giờ học đã trở thành một luật bất thành văn, cuối cùng, Kim Trân Ni đã bình phục vết thương ở chân và cùng Kim Trí Tú, Phác Thái Anh, và Lệ Sa ba người cùng nhau về nhà. Bốn cô gái dần trở nên thân thiết, nói cười suốt dọc đường.
"Lệ Sa, cậu thật đáng thương!" Kim Trí Tú nắm tay Kim Trân Ni và siết chặt những ngón tay của nàng, cùng hai cô em gái kể về "chiến tích xuất sắc" khi tỏ tình thành công với nhau vào đêm hôm trước trong khoảng thời gian căng thẳng nhất ở trường trung học. Cả hai người đều đút cho Phác Thái Anh một lượng lớn cơm chó với nụ cười ngượng ngùng trên khuôn mặt trước khi rời đi. Lệ Sa cúi đầu và làm các câu hỏi một cách nghiêm túc mà không nói lời nào. Phác Thái Anh nghĩ rằng cô ấy đang có tâm trạng không tốt liền cố ý dán tới đây trêu chọc.

"Ừ?" Lệ Sa ngẩng đầu lên, trong tay lại bay qua một tờ bài thi.

Phác Thái Anh mím môi nhìn Lệ Sa, "Cậu xem, cậu đã từng đuổi theo Bùi Châu Hiền và bị Khương Sáp Kỳ lớp bên cạnh chen ngang, và giờ trái tim của Kim Trân Ni lại đang ở chỗ của chị Trí Tú, tớ chưa bao giờ thấy cậu kém may mắn và đáng thương như vậy". Phác Thái Anh vừa nói vừa lắc đầu vỗ vai người kia để an ủi.
Lệ Sa nhướng mày, đem khuôn mặt nhỏ nhắn lại gần, "Vậy cậu tội nghiệp sao không thu nhận tớ đi?"

"Cậu muốn chết hả Lạp Lệ Sa, cậu có thể nói gì đó giống con người không?!" Phác Thái Anh giơ tay tát vào trán Lệ Sa.

Cũng khó trách Phác Thái Anh ngạc nhiên, Lệ Sa suốt ngày lải nhải, hôm nay nói thích cái này, hôm sau lại thích cái khác, ai dám nghiêm túc chứ

Lệ Sa bĩu môi, "Tớ nói thật mà."

"Vậy lần kia là cậu không thành thật?"

Lệ Sa bĩu môi không thể phản bác, thật ra hai người cũng yêu nhau đã lâu, nhưng tình yêu không thoải mái như tình bạn, ai cũng có mối bận tâm của riêng mình, và cả hai đều không dám dễ dàng tiến thêm một bước. Lệ Sa thừa nhận mình không bằng Kim Trí Tú về điểm này.

Lệ Sa trợn tròn mắt, tạm dừng bàn tay đang viết trên tờ giấy kiểm tra rồi lại quay sang nói chuyện với Phác Thái Anh: "Vậy thì cược đi, nếu điểm thi vào đại học của tớ cao hơn của cậu, cậu sẽ miễn cưỡng làm bạn gái của tớ trong hai tháng được không?"
"Vậy nếu thua thì sao?" Phác Thái Anh liếc nhìn Lệ Sa từ trên xuống dưới, em không tin Lệ Sa, người luôn đứng cuối bảng, lại có thể vượt qua mình.

Lệ Sa mỉm cười, "Nếu thua, tớ sẽ làm lao động ba tháng miễn phí." Mẹo này Lệ Sa đã học được từ Kim Trí Tú và Kim Trân Ni. Dù sao, cho dù cuối cùng thật sự thua cược, cùng lắm thì cho thêm một lời tỏ tình, cô ấy không có gì để mất.

Phác Thái Anh quay đầu liếc nhìn Lệ Sa, trong lòng không khỏi mừng rỡ, nhưng ngoài miệng vẫn luôn cứng rắn, "Đánh cược thì đánh cược, ai sợ ai!"