BOKU NO HERO ACADEMIA || Rốt cuộc thì mày vào lớp này làm gì?

II || Kì thi tuyển sinh

[Bullet Waiting For Me] - Nikki Simmons

▶ James Landino Remix

Tôi và Izuku cùng đi bộ đến trường UA, nhưng mỗi đứa lại rẽ ở một hướng khác nhau. Bác Nezu đứng trước cổng trường đợi tôi, không hề e ngại công bố mối quan hệ thân quen của bọn tôi cho tất cả các học sinh khác. Vô số cặp mắt tò mò xen lẫn ghen tị đặt lên người tôi, tôi tự tin phẩy tóc, cõi lòng rạo rực chỉ muốn hét lên cho tất cả những kẻ ở đây biết rằng tôi là một con người đặc biệt thế đó.

- Vậy, thi tốt nhé Izuku.

Tôi mỉm cười, trong bộ phục trang xinh đẹp của mình, sóng vai bên cạnh bác Nezu, ưỡn ngực, ngẩng cao đầu tiến thẳng vào tầng cao nhất của tòa nhà. Tôi cứ giữ nguyên tư thế hiên ngang mãi đến tận khi chỉ có hai bác cháu mới dám trút ra một hơi thật dài, giọng nói run rẩy lo lắng.

- Cháu căng thẳng quá. Nếu bây giờ bác bắt cháu thi, cháu sẽ vỡ tim mà chết mất.

Bác Nezu mỉm cười dịu dàng.

- Năng lực của cháu đặc thù mà, bài kiểm tra với robot không đánh giá được chính xác tài năng của cháu đâu.

Bác đưa tay lên, tôi hiểu ý cúi đầu thật thấp. Bàn tay chuột đầy lông của bác xoa xoa mái tóc tôi, cảm giác thật mềm mại và dễ chịu. Tôi cũng bớt sượng sùng hơn, theo bác vào trong văn phòng ngồi chờ cho đến khi bài kiểm tra kết thúc. 

Tôi cứ tưởng sẽ chỉ có mình và bác thôi, ai ngờ các giáo viên của UA cũng ở đây. Tôi lập tức rơi vào trạng thái rụt rè thảo mai.

- Chào các thầy ạ.

Tôi rón rén tìm một ghế trong góc ngồi xuống, cách xa đám đàn ông mang vẻ mặt nghiêm trọng kia. Ai ngờ, một người trong số đó gọi tôi lại. 

- Cô bé đừng sợ, tới đây ngồi đi.

Anh ta vỗ vỗ cái ghế trống bên cạnh mình. Tôi lảo đảo bước đến, như con diều mất đầu ngồi cái rầm xuống nệm ghế.

- Thầy Nezu, cô bé này là cháu gái thầy hả!?

- Đúng thế. Con bé xinh xắn nhỉ?

Bác Nezu giới thiệu tôi với một giọng điệu hết sức tự hào. Người đàn ông bên cạnh tôi cũng gật gù.

- Là cô bé xinh đẹp nhất mà tôi từng thấy. Kể cả người mẫu trên tạp chí cũng phải thua kém vài phần.

Tôi ngượng ngùng gãi má, hưởng thụ những lời khen có cánh mà người lớn dành cho mình. Cảm giác được người khác ngưỡng mộ và công nhận thật tuyệt.

- Học viện này cần một anh hùng chứ không phải cái bình hoa, nếu nó chỉ có cái vỏ bọc xinh đẹp, nó cũng chỉ là một vật chứa trống rỗng thôi.

Người đàn ông tóc đen bên tay phải khắc nghiệt nhận xét tôi. Tôi ngay lập tức quay đầu, nhận ra người này là ai. 10 tháng tiếp xúc với Izuku đã tu bổ cho tôi rất nhiều kiến thức về siêu anh hùng. Người vẫn luôn tỏ vẻ thiện chí là anh hùng Present Mic, còn gã này... Eraser Head, một kẻ khó ở đáng ghét, đã già lại còn ế chổng háng.

Tôi cúi gằm mặt xuống đất, những ngón tay vo viên vạt váy bất quy tắc. Vật chứa trống rỗng... Đúng, sự thật thẳng thắn đến chua xót, cõi lòng tôi đau đớn như có dao cứa nhưng không thể nói gì hơn ngoài bặm môi thật chặt. Một luồng khí nóng âm ỉ nơi đầu quả tim, chỉ chực bùng phát bất cứ lúc nào.

- Này này, anh hơi quá đáng rồi đó. Con bé còn chưa nói năng lực của mình là gì cơ mà. Đúng không...?

- Naggi Nuynge ạ.

Mỗi lần tôi mở miệng, lưỡi tôi lại trở nên khô đắng hơn trước gấp ngàn lần. Vậy nên ngay sau khi nói ra cái tên đó, tôi lập tức im bặt.

- Con bé có năng lực hệ tâm linh đặc biệt, sở hữu tiềm năng phát triển lớn lắm đó.

Thầy Nezu cũng lên tiếng xoa dịu tinh thần đang bị cơn giận giằng xé của tôi nhưng không có hiệu quả.

- Thế để em ấy thể hiện một chút đi. Eraser Head, anh muốn thử không?
Qua những lọn tóc mảnh rủ xuống trán, tôi có thể mơ hồ thấy Eraser Head đăm chiêu nhìn tôi.

- Được.

Eraser Head gật đầu. Tôi cũng không thể kìm nén hỏa ngục đang cuồn cuộn sục sôi trong cơ thể được nữa, giải phóng nó cho đến khi năng lực Kì họa của tôi bao phủ toàn bộ căn phòng hiệu trưởng.

Những người trong phòng vẫn vậy, nội thất y nguyên, mọi thứ toàn vẹn như chưa hề có điều gì xảy ra. Chỉ có mình tôi biết, tôi đã bước vào không gian tưởng tượng của mình. Tôi lặng lẽ di chuyển đến trước mặt Eraser Head, một thanh kiếm dài và sắc nhọn xuất hiện từ hư không, rơi vào trong tay tôi. Tôi không ngập ngừng lấy một tích tắc, chém phăng đầu Eraser Head. Máu văng tung tóe thấm đẫm quần áo tôi. Tôi không quan tâm, khuôn mặt lạnh ngắt không một chút hơi thở nhân tính nhìn quang cảnh xung quanh thay đổi. Thoắt một cái, đầu Eraser Head lại gắn trên cổ của chủ nhân nó, không chút sứt mẻ. Eraser Head trợn tròn mắt, vẫn chưa hoàn hồn khỏi cơn ác mộng đầu tiên. Đau lắm đúng không, nỗi đau da thịt bị cắt lìa... Sợ lắm đúng không, cảnh bóng tối nuốt chửng ánh sáng, thần chết cầm lưỡi hái đến mang linh hồn ngươi đi. Chẳng còn ai trên đời này giúp được ngươi đâu, chỉ có ta và mi cùng quyên sinh mà thôi.
Thanh kiếm vấy máu biến mất, một khẩu súng liên thanh thế chỗ. Tôi giương nó lên, nhằm thẳng vào cơ thể của người đàn ông, ngón tay lạnh lùng bóp cò súng. Tiếng đạn đinh tai nhức óc vang lùng bùng trong màng nhĩ, nòng súng cháy đỏ bốc lên cả khói trắng vì những viên đạn cứ lên tiếp rời khỏi ổ đạn, sấy ra hàng chục lỗ máu trên cơ thể người đàn ông. Người đàn ông gục xuống, huyết tươi trào ra thấm ướt gạch men trong phòng. Hai người còn lại như bức tượng nhìn đăm đăm vào cảnh tượng khủng khϊếp trước mặt, không có lấy một phản ứng. Mạch đập của cả thế giới như đồng loạt ngừng lại, nhường thứ sân khấu hào nhoáng ghê rợn ấy cho tôi độc diễn.

Tôi búng tay, khung cảnh lập tức trở lại lúc ban đầu, chỉ khác rằng lần này tôi cầm một con dao găm. Eraser Head cuối cùng cũng có phản ứng, điều khiển vải của mình bắn ra những tia vải cứng như thép về phía tôi. Tôi đứng im bất động, tận khi những mớ vải rách nát đó gần chạm tới cơ thể mình, tôi mới sử dụng năng lực một lần nữa để xóa sổ chúng đi. Tấm lưới giăng trên không hóa thành cát bụi, tôi lao đến, tạo ra một cái thùng gỗ, nhét Eraser Head vào trong, từ từ gặm nhấm thú vui chơi trò 'Đâm hải tặc'. Từng nhát dao đâm tới là một ngụm máu phụt ra, tôi cứ găm dao vào tất cả các lỗ trống, cho đến khi nhát dao chí mạng cuối cùng ấn vào tim, Eraser Head mới giãy giụa nhắm mắt lại. Tôi đứng nhìn một chút cho đến khi thầy trút hơi thở cuối cùng, sau đó tự động ngắt liên kết năng lực, mệt mỏi nằm lọt thỏm vào ghế sô pha. Present Mic nhao nhao gọi bên tai tôi.
- Sao thế!? Hai người nhìn nhau được 3 phút rồi đó.

- Mới có... 3 phút...?

Eraser Head không thể tin vào tai mình, cơ thể run rẩy kịch liệt, đôi mắt chằng chịt tia máu.

- Đừng nghĩ xấu cho em, đó chỉ là cách em gây áp lực cho kẻ thù thôi.

Eraser Head dường như vẫn chưa thoát khỏi cơn đau do ảo mộng mang lại, bần thần nhìn bàn tay mình thật lâu.

- ... Ở lần thứ hai, tôi đã cố xóa năng lực của em.

- Có lẽ đó là ảo giác mà thầy tự nghĩ ra đấy.

Tôi nhoẻn miệng cười.