BOKU NO HERO ACADEMIA || Rốt cuộc thì mày vào lớp này làm gì?

2 • Có gì ghê gớm

Tôi đã thử nói với thầy All Might về ý định của mình. Tất nhiên thầy không gay gắt phản đối tôi, nhưng những lời động viên của thầy khiến tôi cảm động còn hơn bất cứ một khẩu hiệu sáo rỗng nào. Thế là từ một đứa chẳng có mấy thiết tha với đại hội thể thao, nay trong tôi đã bùng lên ý chí hừng hực.

Thầy bảo tôi: "Cảm giác đứng trên bục cao nhất, nhận đủ mọi ánh mắt ghen tị và ngưỡng mộ của hàng triệu người, đó là thời khắc vinh quang và vui sướиɠ tột cùng."

Thầy còn nói: "Huy chương hạng nhất làm bằng vàng."

Cần đéo gì đến câu thứ ba, chỉ hai câu nói đã đủ sức thuyết phục tôi rồi. 

Tôi mang tâm trạng cạnh tranh kèn cựa quyết liệt, chuẩn bị bước vào đại hội thể thao.

Nhưng mọi chuyện không hề đơn giản. Tôi đã dành cả đêm trằn trọc đến mất ngủ để suy nghĩ rất nhiều. Với sức mạnh hiện tại, tôi không có mảy may một cơ hội đăng cai huy chương vàng, và cũng không có nhiều thời gian cho tôi tập luyện nữa, chỉ còn gần hai tuần là khai mạc đại hội rồi.

Vì thế, đầu tôi lập tức nảy số sang một phương án khác. Sau khi nghiên cứu các câu lạc bộ trong trường, tôi đã tìm được một địa chỉ uy tín. Việc còn lại là soạn ra một bản yêu sách, ép buộc đối phương quỳ xuống chân tôi đầu hàng vô điều kiện. 

Giờ tan trường vừa điểm, tôi đã hí hửng xách cặp lên vai, rẽ qua đám người lố nhố, bước tới cửa chuẩn bị phóng ra ngoài. Dạo này tôi rất chăm chỉ đi học, tâm trạng cũng không tệ, thậm chí còn vui vẻ ngân nga đôi ba câu hát. Cứ với tiến độ này, huy chương vàng không còn là một giấc mơ xa vời nữa. Không một ai có thể cản bước tôi, không một ai, không ai-

- Cái quái gì đây!???

Tiếng thét gào oan trái của Ochako kéo linh hồn tôi về lại mặt đất.

- Họ đứng kín cả lối ra rồi. Đến đây làm gì!?

Minoru sợ sệt kêu lớn, ngay lập tức bị Katsuki thô lỗ đáp lời.

- Tất nhiên là để thăm dò đối phương rồi, đồ ngu.

Cậu bạn thấp bé run rẩy chỉ tay về phía tên hung thần ác bá đang sừng sững đứng trước cửa, vẻ mặt ngỡ ngàng lạ lẫm như thể đây là lần đầu tiên cậu ta thấy một người thô lỗ nhường này. Izuku mềm lòng không nỡ để thằng bạn nối khố mang tiếng xấu, đành phải ôn hòa khom người lý giải.

- Xin lỗi, bình thường cậu ấy lúc nào cũng vậy...

Tôi thì không đủ kiên nhẫn nghe ngóng mấy chuyện nhảm nhí bên lề như thế, radar cảm ứng drama của tôi đang rung lên bần bật, thúc giục tôi mau chóng tiến lên nhập cuộc, xem thử có chuyện gì đang xảy ra. Tất nhiên, tôi chẳng cần đến một tích tắc để nghe theo bản năng của mình, chân dài tức tốc duỗi ra chạy thẳng về phía đám đông ồn ào.

Mặt dày bám lấy bắp tay Katsuki, tôi dựa đầu vào vai cậu ta hỏi nhỏ.

- Có chuyện gì thế?

Katsuki lạnh lùng khịt mũi liếc xéo tôi, khinh thường nhưng vẫn miễn cưỡng giải thích. Cậu ta hất ngón cái chỉ vào mấy khuôn mặt lạ lùng đang chen chúc lộn xộn trước cửa.

- Chúng muốn xem qua những người đã trải qua cuộc tập kích của tội phạm. Chúng muốn thăm dò chúng ta trước trận đấu sắp tới, bại não.

- Ủa sao mặt dày quá vậy.

Tôi ngạc nhiên kêu lên. Katsuki và tôi như có dòng điện cùng tần số chạy qua đại não, đồng loạt quay sang nhìn nhau, thấy trong đôi mắt của đối phương in hằn bốn chữ "Người cùng chí hướng". Lập tức, bọn tôi như con thú xổng chuồng, nhao nhao lên phun ra những câu sỉ nhục đặc sắc.

- Có làm vậy cũng vô dụng thôi, sao chúng mày không biến về đi, bọn du côn.

- Lũ dị hợm nằm dưới đáy cống mà cứ làm như mình có quyền hít thở chung bầu không khí với người ở đẳng cấp cao hơn à.
- Đừng có gọi người mình không quen là 'du côn' chứ!!! Còn cậu nữa, sao lại hùa theo Bakugou!! 

Iida ở đằng sau thét gào nhưng bọn tôi đều nhất trí giả điếc.

- Đúng là tao đến xem bọn mày thế nào, nhưng không ngờ chúng mày kiêu ngạo đến vậy. Ai học khoa Anh hùng cũng thế này hết sao? Thật không ngờ đấy.

- Hảaaaaaaaaa!?

Katsuki khó chịu ngân dài, giọng điệu trầm đυ.c biếng nhác chui vào tai tôi ngứa ngáy. Tôi che lỗ tai, đưa đầu cách xa Katsuki ra một chút, im lặng đánh giá tên mới đến. Gã có chiều cao nổi bật, mái tóc tím rối bù dựng ngược, đôi mắt lờ đờ như người chết, trông xấu trai không chịu được. Tôi cười khẩy, đưa tay xoa xoa khuôn mặt mình. Còn kém bà đây 10 tỉ năm ánh sáng.

- Có nhiều người phải học khoa Giáo dục phổ thông hoặc khoa khác vì trượt khoa Anh hùng, mày có biết không. Và dựa vào kết quả đại hội thể thao, bọn tao cũng có thể được cân nhắc để chuyển sang khoa Anh hùng. Tất nhiên là ngược lại cũng vậy...
- Lấp lửng cái đéo, muốn gì nói mẹ đi? 

Tôi gõ gõ ngón tay ra chiều mất kiên nhẫn. Tên tóc tím liếc tôi, cũng không tức giận, tiếp tục giở giọng trịch thượng kɧıêυ ҡɧí©ɧ.

- Thăm dò đối phương? Một đứa học bên Giáo dục phổ cập như tao chỉ đơn giản nghĩ là: "Này, sao mình không đi thọc gậy bánh xe bọn anh hùng khi chúng còn đang hí hửng nhỉ?" ... Cứ coi đây là lời tuyên chiến đi.

Những nơron thần kinh bình tĩnh trong tôi đều đồng loạt sôi lên sùng sục.

- Này này!! Tao từ lớp B đây!! Nghe nói bọn mày từng bụp nhau với tội phạm nên tao qua xem sao!! Nhưng sao lại bắt tao nghe một thằng trẻ trâu như mày lảm nhảm hả!! Đừng làm bọn tao xấu hổ trong cuộc thi đấy, nghe chưa!!!??

Tiếng la ó phát ra từ đám đông thực sự chọc điên tôi. Tôi xắn tay áo lên, tay chân vùng vẫy dữ dội cố gắng nhào thoát ra khỏi cú siết của Ochako và Izuku, mồm vẫn còn gào lên inh ỏi.
- Đ*t cụ ai sợ ai cơ!!?? Vào đây bà chấp 10 thằng như mày!!

Ngược lại với tôi, Katsuki đứng bên cạnh lại tỏ ra vô cùng bình tĩnh, khuôn mặt không hề gợn lên chút nhăn nhó nào.

- Đợi đã, hai người vừa làm gì vậy!?? Giờ thì đi đâu cũng gặp kẻ thù rồi còn gì!!

Eijirou đau khổ ôm đầu. "Gừ gừ" Tôi không rảnh hơi trả lời cậu ta, nghiến răng nghiến lợi lườm theo bóng những kẻ đang lũ lượt rời đi.

- Chẳng sao cả.

Katsuki thản nhiên đáp.

- Sao cơ?

Cả tôi và Eijirou đều quay ngoắt đầu sang, ngạc nhiên nhìn cái kẻ đáng nhẽ phải gào ầm lên từ nãy tới giờ, nay lại vô cùng nghiêm túc và quyết đoán. Katsuki chậm rãi nâng khóe miệng.

- Sẽ chẳng sao cả nếu như ta đứng đầu.

- Ôi...! Một câu nói đơn giản mà đầy nam tính...!

Eijirou cảm thán, xúc động đến mức nước mắt đã rưng rưng, kéo theo hội nam thanh niên trong lớp cùng hưởng ứng.
- Cũng có lý đấy. Đứng đầu à...

- Đừng có nghe tên ngốc đó!! Cậu ta toàn làm mọi người ghét chúng ta thôi!!

Tai tôi vừa mới bắt được một tí ý niệm phản đối phát ra từ miệng Denki, nhãn quang đã ngay tức khắc ném cho cậu ta cái lườm cháy bỏng. Denki rụt cổ, ngậm miệng, trốn sau lưng Rikido. Không còn nhìn thấy cái quả đầu vàng ngứa gan đó nữa, tôi mới lẳng lặng thu lại sát khí, ngẩng đầu nhìn Katsuki, hai tay chộp lấy bàn tay cậu ta nắm thật chặt.

- Cậu nói quá đúng Katsuki ạ! Đéo thể để mấy con nhỏ đó coi thường chúng ta được. Tớ và cậu, chúng ta hãy cùng giành lấy huy chương vàng đi! Hãy cùng đại diện cho lớp 1-A chứng minh cho bọn kia thấy những cú gáy to và rõ ràng của mình không phải là điêu toa phét lác.

Katsuki trợn ngược cả tròng mắt nhìn tôi chằm chằm nhưng tôi không quá để ý đến biểu cảm kinh thiên động địa kia, ngang ngược chỉ tay điểm tên từng thành viên trong lớp.
- Còn mấy cậu, giành hết hạng 2 hạng 3 cho tôi! Bất cứ ai để cho học sinh lớp khác chen chân vào bục vinh danh của lớp ta...

Tôi miết miết ngón tay, nét mặt rét căm, giọng điệu lạnh buốt.

- Chuẩn bị chờ trừng phạt đi.

Tất cả mọi người có mặt ở đây đều chung phản xạ dựng thẳng lưng, đổ mồ hôi đầm đìa, gật đầu lia lịa, hiển nhiên không hề mong muốn phải chịu bất cứ một hình phạt nào từ tôi.

Tôi cười khẩy, hài lòng vỗ vỗ tay, gọn gàng quyết liệt bước ra hành lang.

Nữ thì tôi chơi cho bằng chết, nam thì tôi đập cho chết. Ai dám kéo chân sau cả lớp... cứ thế mà làm.