[Đệ Hân Dẫn Lực] - Người yêu tin đồn

Chap 2

Ngu Thư Hân tháo kính râm xuống, đưa mắt nhìn người đàn ông trước mặt.

Lúc người đàn ông này nói chuyện mang theo âm điệu nhẹ nhàng, không chút tuỳ tiện, nhưng trong xương đều lộ ra vài phần điên cuồng.

Vừa nhìn đã biết đây không phải là một người dễ đối phó.

Ngu Thư Hân không biết Tại sao khi nhìn thấy người này, cô có một cảm giác quen thuộc không lý do.

Theo lý mà nói, hai người chắc là chưa từng chạm mặt.

Có lẽ là mình nhớ nhầm.

Ngu Thư Hân không nghĩ nhiều mà trực tiếp tiến vào chủ đề, "Anh có biết gameshow kia không?"

"Gameshow?" Người đàn ông dừng một chút rồi nhẹ nhàng gật đầu, "Chắc là biết."

"Vậy thì được."

Ngu Thư Hân cũng không nói thêm. Cô trực tiếp rút ra hợp đồng mà mấy ngày trước Hạ Hoài Tình bảo cô ký tên rồi đưa tới trước mặt người đàn ông, "Sau khi gameshow kết thúc sẽ chia tay, nếu không có ý kiến gì thì ký đi."

Người đàn ông dừng lại một lát rồi cúi đầu nhìn, chứ không đưa tay nhận ngay.

Một lát sau anh ta mới nhíu mày, rồi dập tắt điếu thuốc trên đầu ngón tay, chậm chạp cầm lấy hợp đồng, cẩn thận lật xem, sau đó ánh mắt dừng lại ở phần báo giá, híp mắt lại: "Hai mươi vạn?"*

*Khoảng 720 triệu VND

Đúng thật không phải là một cái giá cao.

Nhưng cái giá này đã phù hợp để thuê một người mới không có chút danh tiếng và tài nguyên. Điều quan trọng là có thể tiếp xúc với màn ảnh, chưa kể nhà đầu tư cũng sẽ trả một khoản thù lao không nhỏ.

Ngu Thư Hân khẽ nhíu mày, nói, "Anh muốn thương lượng giá cả thì có thể liên hệ với chị Hạ, cũng có thể từ chối."

"Sao có thể?"

Người đàn ông vẫn cười, xoay người cầm bút đặt trên bàn làm việc, đặt ở đầu ngón tay quen thuộc xoay một vòng, sau đó dứt khoát ký tên xuống.

Sau đó anh ta liền đưa hợp đồng tới trước mặt Ngu Thư Hân, giương mắt cười tủm tỉm nhìn về phía cô, nói, "Đương nhiên, không thương lượng."

Động tác liền mạch mà không chút chần chờ.

Ngu Thư Hân hơi ngạc nhiên với động tác dứt khoát này; cô sửng sốt một chút, không động đậy.

"Không nhận?" Giọng điệu mang theo chút đùa giỡn, tựa như đang trêu chọc một con mèo.

Ngu Thư Hân phục hồi tinh thần liền giơ tay cầm lấy hợp đồng, đang chuẩn bị lên tiếng.

Đúng lúc này cánh cửa phía sau bị đẩy ra, Hạ Hoài Tình dẫn theo nhiều khuôn mặt thanh tú đẹp trai, tất cả đều là mấy chàng trai mang cảm giác thiếu niên đi vào, "Tiểu Ngu, đây là những người chị chọn cho em–"

Cô còn chưa dứt lời thì đột nhiên dừng lại, thanh âm chợt thay đổi, "Vương, Vương nhị thiếu? Xin lỗi, tôi không biết anh đang ở đây."

Vương nhị thiếu?

Ngu Thư Hân kinh ngạc, lập tức cầm lấy hợp đồng, cúi đầu nhìn chữ ký rồng bay phượng múa – Ba từ lớn.

"Vương Hạc Đệ."

Nét chữ dứt khoát thẳng thắn, mang theo chút ngang ngược ngông cuồng.

Vừa nhìn liền thấy sự kiêu ngạo và không kìm nén.

"..." Ngu Thư Hân im lặng một chút.

Có vẻ như xảy ra chuyện.

Vương Hạc Đệ dường như có rất có hứng thú. Anh ta hơi cúi đầu đến gần trán cô, sau đó đưa tay ra, thanh âm đè xuống rất thấp lại chứa ý cười, "Ngu tiểu thư, chúng ta hợp tác vui vẻ?"

... Ngu Thư Hân cảm thấy cũng không vui lắm.

Cô hít một hơi thật sâu, mở miệng xin lỗi, "Xin lỗi, vừa rồi là tôi không hỏi cẩn thận nên mạo muội rồi. Nếu không thì huỷ bỏ hợp đồng?"

"Vậy thì không được."

Vương Hạc Đệ đứng dậy, lười biếng dựa vào bàn. Anh ta đưa mắt nhìn lên, trong mắt tràn ngập ý cười, giọng điệu mang theo chút côn đồ, "Ngu tiểu thư, mua tôi với giá hai mươi vạn, nào có đạo lý chiếm tiện nghi xong còn trả hàng chứ?"
Ngu Thư Hân nhìn vị tổ tông trong lời đồn đang đứng trước mặt.

Mắt hẹp dài, mắt hai mí rất sâu, mí mắt rất mỏng, lúc nhìn người trong ánh mắt tựa như loé lên ánh sáng vụn vặt; mặc dù ý cười không tắt nhưng khiến người ta cảm nhận được cảm giác nguy hiểm khó hiểu.

Nhìn thế nào cũng không giống người tốt.

Lúc này Hạ Hoài Tình cũng cảm thấy không thích hợp. Cô tiến lên rồi cúi đầu liếc nhìn hợp đồng, nhìn thấy ba chữ vô cùng rõ ràng, cả người như hít vào một ngụm khí lạnh.

Ngu Thư Hân: ... Xảy ra vấn đề lớn.

"Sao lại đem hợp đồng đưa cho Vương nhị thiếu? Em có biết đó là ai không?"

Hạ Hoài Tình vừa cầm ly nước vừa đi lại trong phòng nghỉ, cắn răng nói, "Em để người ta giả làm bạn trai em? Sao em có thể làm được điều đó?"

Ngu Thư Hân cố gắng giải thích, "Em không ngờ..."
"Sao lại không ngờ?" Cả người Hạ Hoài Tình xù lông, "Em xem trên người anh ấy có cọng lông nào nhỏ mà chị nói với em?"

Ngu Thư Hân bình tĩnh biện minh, " ... Em tưởng chị sẽ chọn người ngược lại."

Hạ Hoài Tình: "..."

Cuối cùng, cuộc tranh luận khốc liệt này vẫn kết thúc bằng một tiếng thở dài, "Chị đã sớm nói, gameshow này không huỷ, rõ ràng là muốn đặt bẫy để chỉnh em."

Ngu Thư Hân xé túi đường ra, đổ vào tách cà phê vừa mới pha xong, giọng điệu nghe có vẻ không quá để ý, "Nếu anh ta muốn diễn thì cứ để anh ta diễn. Đối với em thì chỉ đơn giản là thay đổi người diễn mà thôi, không khác biệt."

Tuy nói thế nhưng ai cũng biết Vương Hạc Đệ là nhà đầu tư, chương trình biên tập như thế nào thì phụ thuộc vào một câu nói của anh ta.

Khả năng tồi tệ nhất là biến Ngu Thư Hân thành một người hám giàu đầy tâm cơ.
Vương Hạc Đệ có thể mượn cơ hội tốt này để đạt được hiệu quả quảng cáo của mình, đợi đến sau khi chương trình kết thúc cũng là lúc kết thúc hợp đồng rồi chia tay, có thể lập tức vứt bỏ sạch sẽ.

"Chị lập tức nói chuyện với Vương thiếu." Hạ Hoài Tình uống một ly nước lọc, tâm trạng cũng gần như ổn định. Cô ấy thở dài rồi an ủi một câu, "Có lẽ chỉ là một trò đùa, còn có chỗ sửa."

Ngu Thư Hân cúi đầu uống một ngụm cà phê rồi nhìn Hạ Hoài Tình rời đi, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve thành cốc.

Cô không biết vì sao khi đối mặt với Vương Hạc Đệ, đặc biệt là lúc cô nhìn thấy dòng chữ kí tên tuỳ ý đó thì trong lòng xuất hiện cảm giác vô cùng quen thuộc.

Giống như hai người đã từng gặp nhau rất lâu trước đây.

Ngu Thư Hân suy nghĩ hồi lâu nhưng vẫn không có bất kỳ đầu mối nào.
Cô nhíu mày rồi tự giễu nở nụ cười, buông tách cà phê trong tay xuống.

Quên đi.

Không nhớ được thì thôi.

Dù sao cũng không phải là người thích hợp để dính líu quan hệ.

Khoảng nửa tiếng sau, cuộc trò chuyện giữa Hạ Hoài Tình và Vương Hạc Đệ kết thúc.

Lúc Hạ Hoài Tình từ phòng làm việc trở về phòng nghỉ thì sắc mặt có vẻ không tốt lắm. Cô ấy mím môi, tay nắm chặt một bản hợp đồng hoàn toàn mới đặt trước mặt Ngu Thư Hân, "Ký đi, hợp đồng mới."

Ngu Thư Hân đưa mắt nhìn lên với khuôn mặt tràn ngập ngạc nhiên, "Anh ta đồng ý huỷ hợp đồng? Không làm khó chị à?"

"Ngây thơ."

Hạ Hoài Tình ôm cánh tay, khuôn mặt sụp đổ. Nghe vậy, kéo khóe môi: "Em nhìn vẻ mặt này của chị xem, có giống không làm khó chị không?"

"..." Ngu Thư Hân im lặng một lát rồi quay đầu, cô cầm lấy rồi cẩn thận lật xem bản hợp đồng đặt ở trước bàn.
Nói thật không khác gì phần mình nhìn thấy trước đó.

Ngoại trừ —

Cột bồi thường.

Từ 20 vạn lên 30 vạn.

Lúc này ngay cả con dấu cũng đã được đóng dấu trước, vết mực đỏ tươi còn dính một ít trên giấy trắng ở mặt sau.

Ngu Thư Hân hít sâu một hơi rồi nói với vẻ đầy ngạc nhiên, "Chị nói chuyện nửa tiếng mà khiến cho Vương Hạc Đệ tăng thêm mười vạn tiền thù lao?"

Sắc mặt Hạ Hoài Tình càng khó coi hơn.

Hạ Hoài Tình có lẽ cảm thấy đây là lần đầu tiên mình đàm phán hợp đồng mà một xu lẫn chỗ tốt đều không kiếm được, ngược lại còn phải bồi thường mười vạn lịch sử đen. Cô tức giận đến mức ở phòng nghỉ mắng Vương Hạc Đệ mười phút không nghỉ.

"Tin đồn quả thật không sai. Đúng là một tư bản ăn thịt người không nhả xương, cả người đầy hôi thối!"
Sau khi cô mắng xong thì trong lòng cũng sảng khoái hơn chút.

Cô ấy vươn tay ra, ngón trỏ chỉ vào chỗ chữ ký, "Ký đi."

"Tổ tiết mục bên kia nói như thế nào?" Ngu Thư Hân rút nắp bút ra, giơ tay lên ở vị trí bên A ký xuống tên mình rồi thuận miệng hỏi một câu.

"Có thể nói như nào?" Hạ Hoài Tình dựa vào sô pha, đặt tay lên trán, "Tuy rằng đối với em thì Vương Hạc Đệ này không tính là chuyện tốt, nhưng đối với tổ tiết mục bên kia chính là có đề tài và lưu lượng cực lớn, người ta vui mừng còn chưa kịp."

Ngu Thư Hân hiểu rõ những chuyện này.

Đoán được.

Ngu Thư Hân nở nụ cười, đóng nắp bút, sắp xếp tốt hai hợp đồng rồi đứng dậy, "Được rồi, để vị Vương thiếu kia ký tên."

Mình và Vương Hạc Đệ không giống nhau.

Nếu từ chối tham gia vào gameshow, cô sẽ không thể đủ khả năng để đền phí bồi thường vi phạm hợp đồng.
Hơn nữa bởi vì chuyện này mà lo lắng sợ hãi, tổn thất cơ hội không dễ dàng tiếp xúc với màn ảnh, cũng không phải phong cách của Ngu Thư Hân.

Cuộc sống không dễ dàng hơn nữa đều như thế, làm sao ở vị trí này có thể sợ hãi?

Nếu vị Vương nhị thiếu gia này muốn chơi thì cô chơi với anh ta.

Dù sao loại chuyện này cũng không ai chịu thiệt.

"Để chị đưa đi." Hạ Hoài Tình giả vờ đứng dậy.

"Không cần, em thấy chị tức giận vì anh ta không nhỏ đâu."

Ngu Thư Hân ấn bả vai cô ấy, cười khuyên nhủ, "Em đi là được, kẻo chị đang tức giận, lại bị lừa tăng thêm năm vạn thù lao."

Lúc Ngu Thư Hân vào văn phòng, Vương Hạc Đệ đang lười biếng tựa vào sô pha.

Bên cạnh là thư ký nhỏ của Hạ Hoài Tình, vẻ mặt khẩn trương nhìn vị thiếu gia này, giọng điệu cũng có vài phần câu nệ: "Anh Vương muốn uống gì?"
"Uống gì?"

Vương Hạc Đệ sờ cằm suy nghĩ một chút rồi hỏi, "Có thực đơn không?"

Thực đơn cái con mẹ anh.

Công ty chúng tôi là công ty giải trí.

Thư ký nhỏ hít một hơi thật sâu, "Không, nhưng chúng tôi có thể chuẩn bị mọi thứ anh muốn."

"Quên đi." Vương Hạc Đệ trêu chọc cô, "Cà phê, thêm đường."

Thư ký nhỏ thở phào nhẹ nhõm, như trút được gánh nặng.

Ngu Thư Hân tiến lên, ngồi xuống trước mặt anh ta, "Vương thiếu."

Vương Hạc Đệ nghe thấy tiếng liền ngẩng đầu, đôi mắt hoa đào nhìn về phía cô, đáy mắt tựa như toả ra ánh sáng vụn vặt.

Anh ta cong mắt, khóe môi nở nụ cười càng sâu, "Ngu tiểu thư."

Ngu Thư Hân cúi người rồi đặt hợp đồng trước mặt anh, "Đây là hợp đồng mới."

Vương Hạc Đệ khom lưng, cầm lấy hợp đồng, nhìn lướt qua, sau đó ánh mắt dừng ở phía báo giá ba mươi vạn.
Ngu Thư Hân phản ứng rất nhanh, "Thù lao sẽ không tăng nữa."

"Thế ư? Đáng tiếc."

Vương Hạc Đệ nói vậy nhưng giọng điệu không có chút tiếc hận, trái lại tràn ngập ý cười.

Anh ta từ ống bút mò được cây bút, thẳng thắn dứt khoát kí xuống tên của chính mình, sau đó gửi lại hợp đồng, "Căng thẳng làm gì, tôi trông giống một người đàn ông tính toán chi li số tiền này?"

"..." Trông anh rất giống.

Ngu Thư Hân không lập tức trả lời câu hỏi của Vương Hạc Đệ mà suy nghĩ một lát rồi mới mở miệng hỏi, "Vương thiếu, ngài có hứng thú với giới giải trí không?"

Bằng không cô thật sự nghĩ không ra, vị đại thiếu gia này chạy tới dính líu với show tống nghệ tình yêu là vì cái gì.

Vương Hạc Đệ giống như nghe thấy trò đùa, "Tại sao lại hỏi như vậy?"

"Nếu không tôi không hiểu Tại sao Vương thiếu lại ký hợp đồng này."
"Tôi không quan tâm đến ngành công nghiệp giải trí."

Vương Hạc Đệ nghe vậy thì cúi đầu nhìn mấy ngón tay, sau đó hứng thú giơ tay lên, nhẹ nhàng gảy vào vị trí chữ ký.

Anh ta híp mắt, đáy mắt đều không kiềm chế, giọng nói khàn khàn vang lên bên tai Ngu Thư Hân, "Ký hợp đồng này, đương nhiên là bởi vì ——"

"Thú vị."

Được chứ?

Một lý do rất thích hợp cho loại thiếu gia này.

Ngu Thư Hân không còn bối rối vấn đề này nữa, cô vươn tay cầm lấy hợp đồng để kiểm tra lại chữ ký.

Vẫn là chữ viết tay không khác gì vừa rồi.

Cô cau mày, nhịn không được, lại hỏi một câu khác, "Vương tiên sinh, có thể hơi mạo muội."

"Ừm?"

"Trước đây chúng ta đã từng gặp nhau chưa?"

Vương Hạc Đệ nghe thấy nhưng không trả lời ngay lập tức.

Mặt của anh ta hơi nhăn lại, ngồi thẳng lưng, giọng điệu mang theo chút hàm ý, "Thật sao? Vậy cô nói xem, chúng ta đã gặp nhau ở đâu?"
Ngu Thư Hân không tưởng tượng được đáp án là như vậy.

Cô suy nghĩ một lúc lâu và tự nhận mình mạo hiểm, "Xin lỗi, chắc là tôi nhớ nhầm."

"Nhớ nhầm?" Vương Hạc Đệ lặp đi lặp lại những lời này, khóe môi cong lên, buồn bực nở nụ cười.

Một lát sau hắn đứng dậy, đi tới trước mặt Ngu Thư Hân rồi dừng bước, khom lưng ngang với tầm mắt của cô, chậm rãi nói, "Ngu tiểu thư có biết hay không, câu nói vừa rồi của cô, là một câu nói lặp theo khuôn cũ mang ý lấy lòng."

"Tôi ——"

"Chúng ta chỉ là quan hệ hợp đồng."

"Tôi biết điều đó ——"

"Nhưng nếu cô muốn biến giả thành thật, tôi cũng không có ý kiến."

"Anh nghĩ quá nhiều ——"

"Bất quá phải tăng thêm tiền."

"Chờ đã, có thể nghe không ——"

"Giảm giá, 30 triệu, tôi rất đắt tiền."

... Ngu Thư Hân từ bỏ giải thích.

Sao người đàn ông này có thể như vậy.