| Kooktae | Tuy anh ngốc nhưng anh yêu em

Chap 19: em nhớ anh

Daegu-09:00

"Taehyung, muốn đi đây đi đó không?"

"Ý anh là đi đâu đó chơi hả?"

"Ừm, anh định ra Busan chơi vài hôm"

"Busan..."

"Anh muốn dẫn em đến đó để ôn lại kỉ niệm về Jungkook. Sao, chịu không?"

"Dạ...đi"

Jin thương em mình lắm chứ, thấy anh ngày nào cũng nhớ cậu nên Y muốn dẫn anh đến quê Jungkook cho Taehyung tận hưởng một chút. Có lẽ điều này sẽ giúp anh vui lên được phần nào.

Busan-07:00

"Quoa gió mát quá đi"

Yeon Ah cùng Jungkook nắm tay nhau đi dạo trên bãi biển, tiếng sóng vỗ về hoà cùng tiếng gió thoang thoảng, mang một khung cảnh thơ mộng đặc trưng của biển cả.

Jungkook cảm thấy nơi đây thật quen thuộc, cảm giác như mình đã từng đến đây vậy.

"Yeon Ah à, chúng ta đã từng đến Busan lần nào chưa?"

"Dạ chưa, đây là lần đầu tiên á"

"Sao...anh cứ thấy chỗ này quen quen"

"Chắc có thể hồi nhỏ anh từng đi rồi nên mới thấy quen í, thôi mình đi tiếp đi"

Busan-16:00

Cậu bước đi một mình trên bãi biển vì lúc này Yeon Ah vẫn còn đang loay hoay trong nhà tắm.

Ngồi xuống bãi cát chờ đợi hoàng hôn, đột nhiên cậu cứ thấy thiếu thiếu gì đó. Thiếu ai đó.

Trong đầu cậu lại hiện lên hình ảnh của nam nhân ấy, hình ảnh anh và cậu vui vẻ ngắm nhìn hoàng hôn trên chính bãi biển này.

Taehyung cùng lúc đó đang đi dạo cũng thấy cậu, anh muốn lại chỗ cậu nhưng...mình còn quan hệ gì với cậu chứ. Cậu chẳng nhớ anh, không phải là cậu quên việc nhớ đến anh mà là trong kí ức cậu chẳng con anh nữa. Vả lại hiện tại Yeon Ah và cậu đang sống chung một mái nhà, anh chẳng có quyền gì để đến chỗ cậu cả.

Taehyung chỉ ngồi phía sau cậu, ngắm nhìn người đàn ông mình yêu. Bờ lưng ấy, đôi mất, đôi vai ấy vẫn không thay đổi. Chỉ có kí ức của cậu thay đổi, trái tim cậu thay đổi. Đó chỉ là suy nghĩ của anh, nhưng trong cậu luôn tồn tại một người cứ lẩn quẩn trong đầu và mắc kẹt trong tim.

Busan-04:00

Nằm trên chiếc giường của khách sạn, anh trằn trọc nhìn ra cửa sổ, không ngừng nhớ đến hình bóng của cậu. Đôi mắt đượm buồn, những kỉ niệm hiện lên. Anh thấy, thấy được cậu đang nựng má anh, thấy được cậu ôm vào lòng, thấy được cậu vén tóc anh. Cho dù là những hành động nhỏ nhất của cậu dành cho anh nhưng những điều đó vẫn chứa bao nhiêu là sự ấm áp mà cậu chỉ làm đối với anh. Anh nhớ, nhớ tất cả, nhưng người ấy liệu có nhớ không?

"Taehyung à, anh vào có được không?"

"Được ạ"

SeokJin mở cửa phòng, ngồi xuống bên giường đối diện anh.

"Lại khóc nữa rồi, này uống chút nước đi"

Taehyung hai tay nhận lấy cốc nước, uống từng ngụm nhỏ rồi để sang một bên.

"Từ khi Jungkook không còn ở bên em nữa, em đã thay đổi nhiều lắm đó. Em vẫn luôn tươi vui trước mặt mọi người nhưng cứ về đêm như vầy là em lại nhớ đến cậu ấy"

Jin nhẹ nhàng nói với anh. Thực ra Taehyung cũng chẳng để ý đến những điều đó, mỗi đêm cứ nằm ước rằng mình sẽ lại được ở bên cậu lần nữa. Anh không biết từ khi nào mà mình lại khóc nhiều như này, có lẽ là từ khi cậu rời xa anh.

"Quả thật không sai, ai khiến mình hạnh phúc nhất thì sẽ trở thành người khiến mình khóc nhiều nhất"

SeokJin thấy thương cho đứa em của mình, anh là một người hiền lành, luôn nghĩ tới người khác mà quên đi bản thân vì thế thường chịu nhiều thiệt thòi. Nhưng vẫn luôn mỉm cười cho qua.

"Taehyung, anh muốn khuyên em một điều"

"Anh cứ nói đi"

"Em mới là người xứng đáng ở bên Jungkook và em nên đi dành lại cậu ấy"

"Nhưng...Yeon Ah..."

"Cái con nhỏ đó không xứng để sống nữa nói chi việc ở bên Jungkook của em"

"Nhưng mà...khi yêu nhau, anh Jungkook luôn chịu rất nhiều thiệt thòi"
"Em ví dụ xem đó là những thiệt thòi nào"

"Ví dụ...như là anh ấy cứ giành trả tiền, hay là cứ mua quà cho em quài, mà chỉ toàn đồ mắc tiền thôi. Vả lại anh còn hay chăm lo cho em quá mức nữa cơ, không cho em làm việc nhà gì cả, anh ấy toàn tranh em thôi. Em luôn muốn làm gì đó cho anh ấy nhưng em chẳng biết nên làm gì cả. Vì thế em mới nhườn Jungkook lại cho Yeon Ah vì em biết điều đó sẽ giúp anh ấy hạnh phúc hơn"

"Em dựa vào đâu mà biết Jungkook sẽ hạnh phúc hơn khi sống cùng Yeon Ah chứ?"

"Thì...nhà cô ấy giàu, cô ấy cũng đã từng qua Úc học khoảng thời gian, và còn có kinh nghiệm yêu đương rồi..."

"Em của anh đúng là ngốc thật đấy"

Jin cóc vào đầu Taehyung một cái rõ đau.

"Nghe này, hoàn cảnh không phải là mấu chốt của hạnh phúc. Tình yêu xuất phát từ hai trái tim, giàu nghèo không quan trọng, quan trọng là cả hai một lòng một dạ sống cùng nhau. Cho dù có khó khăn gấp mấy cũng không bỏ nhau, thế mới là hạnh phúc"
"Thật ạ?"

"Đương nhiên"

Anh suy ngẫm lại lời Jin dạy bảo. Đúng, Y nói đúng, cuộc sống đầy đủ sẵn có không làm nên mái ấm mà hành động cho cuộc sống đầy đủ mới có thể.

"Nè anh nói cho em nghe nhé, biết vì sao Jungkook thường giành hết mọi công việc trong nhà hay là mấy việc nặng nhọc với em, hay là thường xuyên tặng quà cho em không?"

"Dạ..."

"Haizzz...là vì cậu ấy yêu em, muốn thấy em cười, muốn thấy em vui vẻ hạnh phúc đấy ngốc ạ. Cậu ấy sợ em mệt, sợ em tủi thân nên luôn làm mọi thứ để giúp em trở nên vui vẻ hơn, hiểu chưa?"

"Em...hiểu rồi"

Thì ra là đó giờ anh cũng sợ cậu tốn tiền, sợ cậu đi làm kiếm tiền toàn mua quà cho anh, dẫn anh đi chơi. Sợ cậu áp lực, sợ cậu mệt.

Tình yêu là thế, ai cũng sợ đối phương buồn, đối phương mệt, đối phương bị này bị kia mà quên mất khi làm thế đối phương sẽ càng lo cho mình hơn. Và rồi có những nỗi sợ tương tự.
"Nếu cần gì anh sẽ giúp em, được chứ?"

"Nae"

Jin nhẹ nhàng đóng cửa lại quay về phòng của mình, Taehyung ngẫm lại những lời can dặn của anh Jin. Anh quyết định rồi, anh sẽ dành lại Jungkook của anh.

Seoul-08:00

"Tạm biệt Jin hyung"

"Lên đó lập nghiệp rồi đừng có quên thằng anh này nha"

"Nae"

Hai anh em chào nhau rồi Taehyung quay đi, trở về Seoul. Anh đã quyết định sẽ lên Seoul, mở một công ty nhỏ từ tiền tiết kiệm và một chút của Jin, cố gắng từng ngày để bước đến thành công.

Những ngày đầu có thể khó khăn với anh nhưng Taehyung sẽ kiên quyết gây dựng nên Kim thị thật lớn mạnh.

Chỉ sau có một năm mà giờ đây Kim thị trở thành công ty đứng NO.1 Hàn Quốc.

Nhưng để có được thành công như vậy anh đã phải đánh đổi rất nhiều thời gian và công sức, từ đó anh cũng ít nói hơn, ít khi ra ngoài hơn mà chỉ ru rú trong công ty làm việc. Anh lúc nào trông cũng rất nghiêm túc ở công ty vì thế người ta thường đồn Kim tổng thực sự rất lạnh lùng và đáng sợ.
Thời gian thật đáng sợ, nó có thể thay đổi tính cách của một con người từ các tác nhân tác động đến con người đó. Kim Taehyung ngây thơ hiền lành, dễ tin người đã không còn nữa, bây giờ anh quyết đoán, tài giỏi hơn ai hết.

"Thưa chủ tịch, đây là hợp đồng hợp tác với Jeon thị ạ"

"Được rồi cứ để đó đi"

Cô thư ký này là người thứ 17 anh thay rồi, nhưng bất cứ ai có ý định làm thư ký cho anh đều có ý nghĩ muốn lên giường với anh. Anh cũng đau đầu với việc này lắm chứ nhưng không có thư ký chắc anh xỉu luôn quá nên đành.

"Sao em trai của anh mệt thế?"

SeokJin thong thả mở cửa bước vào ngồi xuống chiếc ghế sofa tiếp khách.

"Chỉ là áp lực công việc thôi anh ạ"

"Anh nghĩ em nên đi đâu đó cho khoay khoả, chứ cứ ngồi làm việc hoài thế này có ngày bị khùng luôn đó"
"Dạ em biết rồi"

Taehyung nghe lời Y về nhà của mình, vẫn là căn nhà nhỏ mà 6 năm trước anh vẫn sống khi còn là sinh viên. Đi tắm rửa sạch sẽ, mặc lên chiếc áo trắng cùng cái yếm mà mấy năm trước cậu mua cho anh. Đến bây giờ nó tuy hơi chật do với lúc trước nhưng anh vẫn trân trọng nó. Đi xuống gara lấy chiếc oto của mình ra chạy dạo quanh Seoul.

Anh đi tới Lotte World, mua cho mình cây kem chocolate, ngắm nhìn những chuyến tàu lượn siêu tốc, những tiếng hét thất thanh hạnh phúc của người chơi. Anh nhớ lại lúc cậu dẫn anh đến đây lần đầu tiên, anh và cậu đã chơi cùng nhau biết bao nhiêu là trò.

Rồi anh lại tới khu phố ẩm thực. Chỗ này vẫn đông đúc như ngày nào, anh đi đến hàng bán chả cá, mua cho mình một phần. Đi đến quầy topokki, rồi lại bánh cá nhân đậu đỏ, sau đó tới kem que, cuối cùng và hotteok. Lúc trước là cậu trả cho anh, nhưng bây giờ anh lại phải tự trả.
Lái xe dạo đến trước cổng ngôi trường hồi trước mình học, anh tưởng tượng ra hình ảnh phụ huynh đứng đông nghẹt trước cổng chờ học sinh ra về. Cậu trên chiếc moto ấy, chờ đợi anh đi ra, gương mặt trở nên hớn hở khi thấy anh chạy ào đến, ôm chầm lấy anh.

Anh lại lái xe, đến nơi được gọi là sông Hàn. Ngồi trên hàng ghế, anh chừa lại một chỗ trống như cậu đang ngồi kế bên anh. Mọi kỉ niệm anh đều nhớ, mọi hành động của cậu anh đều nhớ, anh muốn cậu lại ở đây, ôm lấy trái tim bé nhỏ này của anh, muốn cậu trở về che chở cho anh. Anh muốn lại được trở thành một bé con chứ không phải tổng tài như bây giờ.

Tui tự viết tự khóc luôn í

Tội Tae quá😭