| Kooktae | Tuy anh ngốc nhưng anh yêu em

Chap 20: quyết tâm giành lại Jeon Jungkook

Seoul-10:00

"Thưa ngài khoảng 4 giờ chiều nay ngài có cuộc họp với Kim tổng ạ"

"Được rồi cô mau đi sắp xếp đi"

"Vâng thưa chủ tịch"

Jungkook hiện đang là chủ tịch tập đoàn Jeon thị thay cho người cha già của mình. Đúng 4 giờ chiều hôm đó cả hai chủ tịch gặp nhau tại quán cà phê Paradise.

Mỗi người diện trên mình bộ vest lịch lãm nhưng không đến những nhà hàng sang trọng mà chỉ đi đến nơi quán cà phê nhỏ này.

"Chào Kim tổng, tôi tự hỏi tại sao anh lại hẹn tôi ra đây chứ không phải là nhà hàng 5 sao nào đó nhỉ?"

"Chỉ là bản thân tôi thích những nơi như thế này hơn thôi"

"Đây, hợp đồng của công ty chúng tôi gửi đến anh. Mong anh xem qua"

Taehyung đọc lướt nhẹ nội dung của bản hợp đồng rồi mạnh tay kí vào.

"Anh...không hỏi gì thêm sao?"

"Jeon thị nổi tiếng với việc làm ăn uy tín, tôi không có gì để hỏi"

"Cách nói chuyện của anh không dài dòng lắm nhỉ?"

"Phải. Này chủ tịch Jeon, cậu có từng yêu ai chưa?"

"Sao anh lại hỏi về chuyện đó?"

"Dù sao sau này chúng ta cũng trở thành đối tác, tôi muốn kết bạn với cậu thôi"

"Tôi có một người vợ, tên là Yeon Ah. Nhưng 6 năm trước tôi gặp tai nạn nên bị mất trí nhớ"

"Cậu bị tai nạn?"

"Đúng vậy, đến bây giờ tôi vẫn chưa khỏi. Mỗi lần ở bên cô ấy, tôi chẳng có chút rung động gì, tôi nghĩ chắc là do căn bệnh mất trí nhớ khiến tôi quên đi tình cảm mình đã từng dành cho cô ấy"

"Tôi...cũng từng yêu"

"Vậy anh Kim đây kể tôi nghe chứ?"

"Người tôi yêu không phải phụ nữ, mà là đàn ông"

"Thật sao?"

"Thật. Sáu năm trước cậu ấy gặp một tai nạn và..."

"Ôi tôi xin lỗi, lẽ ra tôi không nên nhắc chuyện buồn của anh"

"Không sao. Thực ra cậu ấy vẫn còn sống, chỉ là tôi không biết hiện tại cậu ấy ra sao, cậu ấy ở đâu, sống có tốt không, có hạnh phúc không"

Anh nhìn thẳng vào mắt Jungkook như muốn nói lên một điều gì đó. Muốn nói rằng người ấy là cậu. Ánh mắt anh đau thương và sâu lắng khiến đầu óc cậu trống rỗng.

"Aaa..."

Jungkook ôm đầu mình, cơn đau đầu lại đến, nhưng sao lần này không chỉ đầu đau mà tim cũng đau.

"Cậu Jeon, cậu không sao chứ?"

"Tôi...không sao"

"Để tôi đưa cậu về nhé?"

"Thôi không cần đâu..."

Jungkook được anh dìu ra xe, cô thư ký thấy cậu như vậy liền hốt hoảng chở cậu về nhà.

Anh đứng đó nhìn chiếc xe khuất đi, thở dài cho tình trạng của cậu. Anh biết là Yeon Ah chẳng cho cậu chữa trị đâu vì nếu như thế cậu sẽ nhớ ra tất cả...sẽ nhớ ra anh.

"Anh Jungkook đừng lo, bây giờ em có sự nghiệp rồi, em sẽ tìm bác sĩ chữa trị cho anh"

Taehyung cũng muốn nói thẳng ra chuyện quá khứ lắm, nhưng mà làm vậy cậu sẽ rất đau nên anh phải bình tĩnh mà từ từ. Chỉ cần anh dẫn cậu đi những nơi trong quá khứ của hai người thì may ra cậu sẽ nhớ được gì đó...về anh.

Seoul-18:30

"Jungkook à sao giờ này anh chưa về nữa?"

"Lúc nãy anh có nói với em là anh đi với đối tác rồi mà"

"Hoy hong chịu hong chịu âu, anh về liền với em đi mò"

Ả nhõng nhẽo bắt Jungkook về cho bằng được dù cậu đang bàn công việc cùng đối tác Kim tổng.

"Anh đã nói là không được mà"

"Anh Jungkook, anh..."

Bíp...bíp...

"Aisss, Jungkook àaa!"

Ả dậm chân tức giận.

"Kim Taehyung! Anh được lắm! Để xem tôi xử anh thế nào!"

Jungkook ở đây thấy Yeon Ah phiền quá nên tắt nguồn điện thoại luôn.

"Xin lỗi anh nha Kim tổng, tôi chỉ là có chút việc nhỏ thôi"

"Không sao, cậu ngồi xuống đi"

"Mà hôm nay Kim tổng mời tôi ra đây có việc gì?"

"Chỉ đơn giản là mời người bạn của mình đi khuây khoả một chút thôi không được sao?"

"A ý tôi không phải thế. Vậy anh chỉ đơn giản là muốn gặp mặt tôi thôi sao?"
"Ừm, không biết vợ anh đã tìm bác sĩ điều trị bệnh mất trí nhớ cho anh chưa?"

"Cô ấy...chưa. Mỗi lần tôi hỏi về chuyện quá khứ, cô ấy đều tránh né. Tôi nghĩ là trong quá khứ có chuyện không vui nên cô ấy không muốn gợi nhớ cho tôi"

"Cậu nghĩ vậy sao?"

"Chứ...còn lý do nào khác ư?"

"Chuyện này chỉ có nhớ lại mới trả lời cho cậu được"

Jungkook có phần khó hiểu nhìn anh, chẳng lẽ anh biết gì đó ư?

"Và tôi muốn khuyên cậu về cô vợ Yeon Ah ấy, có lẽ cô ta không xứng với cậu đâu"

"Tôi...không biết nữa"

"Tôi chỉ khuyên thế thôi, cậu cứ suy nghĩ"

Cậu ngẫm nghĩ lại, lời anh nói quả thật không sai. Sống với ả cậu không cảm thấy hạnh phúc, không cảm thấy thoải mái, ả thì lúc nào cũng nhõng nhẽo quá lố, luôn đòi hỏi toàn những điều trên trời. Và quan trọng nhất là ả không bao giờ chịu thông cảm cho cậu dù là cậu đang bận bịu trong mớ công việc.
Seoul-06:00

"Kim tổng, nơi này là công trình nông trại có diện tích lớn mà anh đã yêu cầu"

"Được lắm, tôi rất ưng ý, Jeon tổng. Đúng là một công ty xây dựng có tiếng, dù vẫn đang trong gia đoạn thi công"

"Anh quá khen rồi Kim tổng"

"Chúng ta đi đâu đó chứ?"

"Đi? Đang trong giờ làm việc mà?"

"Coi như thưởng cho mình một buổi nghỉ ngơi đi. Cùng là tổng tài với nhau, tôi biết cậu đã mệt mỏi với công việc như thế nào mà"

"Được thôi. Nếu anh đã có thành ý"

Anh mở cửa cho cậu lên xe trước, sau đó mới ngồi trên ghế lái bắt đầu lăn bánh. Chiếc xe dừng trước cửa một tiệm bánh kem nhỏ.

"Tiệm bánh này...trông quen lắm"

"Cậu cứ ngồi yên ở đây nhé, để tôi vào trong mua"

Jungkook gật đầu đồng ý, ngồi yên trong xe nhìn ra cửa sổ thấy bóng dáng Taehyung trong bộ vest đi vào trong tiệm. Lúc ra, trên tay anh xách một chiếc hộp được đóng gói kĩ càng, bên trong là bánh dâu.
"Sao...anh lại dẫn tôi ra đây?"

"Vừa ăn bánh, vừa ngắm hoàng hôn, không phải rất tuyệt sao?"

Ngồi xuống bên sông Hàn, hai người, mỗi người một chiếc muỗng cùng múc từng miếng bánh đưa vào miệng.

"Phải...rất tuyệt"

"Cậu có thường ra đây không?"

"Không, bình thường tôi chỉ ở trong nhà hoặc ra ngoài khi công việc réo thôi"

"Tôi nghĩ cậu nên thường xuyên để đầu óc nghỉ ngơi và tận hưởng Seoul này hơn"

"Anh...nói đúng"

Hai người không hẹn mà nhìn nhau, sâu thẳm trong mắt Taehyung, cậu như thấy được điều gì đó.

"A..."

Đầu cậu lại đau, cứ hễ ở bên Taehyung là cậu lại đau. Tại sao chứ?"

"Jeon tổng, cậu không sao chứ?"

"Tôi không sao, chắc do làm việc nhiều nên nhức đầu thôi"

Seoul-23:50

"Sắp 0 giờ rồi sao..."

Jungkook nằm trằn trọc trên giường mãi vẫn chưa ngủ được, cậu cứ lăn qua lăn lại. Cứ hễ chợp mắt một chút là cậu lại mơ thấy nam nhân ấy. Người nam nhân ấy cứ liên tục gọi tên cậu, lúc thì với giọng điệu vui vẻ, nhưng lúc thì gọi tên trong bất lực. Nụ cười của nam nhân ấy là dành cho cậu, nước mắt của nam nhân rơi ấy cũng là vì cậu. Cậu cần câu trả lời, rốt cuộc, nam nhân ấy là ai?"
Đầu cậu truyền tới một cơn đau dữ dội. Jungkook ôm chặt lấy đầu mình, nằm co rúm lại khó chịu nhăn mặt.

"Anh Jungkook..."

"Aaaa!"

Cơn đau không dứt mà càng lúc càng khiến cậu khó chịu. Một chút kí ức nhỏ nhoi đang đến...

"Tae..."

Cậu dần mơ màng rồi ngất lịm đi trên giường.

Seoul-06:30

Rengggg...

Tiếng chuông báo thức điện thoại khiến cậu tỉnh giấc. Cảm giác như vừa trải qua một chuyện kinh hoàng nào đó, đầu cậu nhức nhối.

"Tae...?"

Cái tên mà hồi tối cậu cố gắng nhớ ra, Tae là ai?

Cậu cố gắng ngồi dậy đi vào nhà vệ sinh rửa mặt cho tỉnh táo. Bước ra với lấy bộ vest màu đen truyền thống, đứng trước gương vuốt lại tóc, chỉnh cho quần áo ngay ngắn rồi bước lại giường ngồi trầm ngâm.

"Tae...là ai chứ? Cái tên này thật sự rất quen"

Cậu muốn biết câu trả lời, cậu rất tò mò, cậu muốn biết quá khứ của mình ra sao, và người nam nhân tên Tae ấy có quan hệ gì với cậu? Hàng ngàn câu hỏi được đưa ra, cậu thực sự muốn biết lắm rồi.| Kooktae | Tuy anh ngốc nhưng anh yêu em - Chap 20: quyết tâm giành lại Jeon JungkookCảm ơn bạn 30th12 nhìuuu lắm
Với một đứa mới tập tành viết truyện như tui thì đây là một động lực rất lớn để tui viết tiếp ă💜💜💜